Tớ vẫn nhớ, đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng là lần đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau. Chẳng nhớ hôm đó là ngày bao nhiêu, nhưng tớ nhớ đó là một ngày thứ hai cả tháng 7 năm 2012. thời gian nhanh thật đấy, thoáng cái đã 5 năm rồi, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa? Cậu năm đó là học sinh giỏi Nhì tỉnh, mặt tiền đẹp trai lai láng, vừa nhìn biết ngay dạng công tử ăn chơi, nụ cười đẹp đến mức, tớ chưa tận mắt thấy ai cười đẹp hơn cậu. Tớ năm ấy chỉ là một con bé Khuyến Khích huyện, may mắn được ngồi cùng bàn với cậu thôi! cậu thân thiện dễ sợ, thu thập hết bọn con trai trong một tuần trước lúc chia lớp, đến lúc bầu lớp trưởng, cậu chiến thắng áp đảo. dĩ nhiên, đẹp trai trở thành lợi thế. kì thực, lúc nhìn kết quả Toán chia lớp, kém cậu có 0,25đ, tớ thấy dường như khoảng cách 2 ta có phần ngắn lại. cả lớp thay phiên nhau giới thiệu, đến lượt bàn chúng mình: -Xin chào, tớ là Mai SY/ Vũ MY. ầy vẫn nhớ lúc ấy cả lớp mình ồ lên đầy phấn khích, cậu nhường tớ nói trước…
Chương 5: Hồn nhiên hơn thần tiên
Tình Đầu Ơi, Cám Ơn Cậu!Tác giả: Hạc Bảo BảoTớ vẫn nhớ, đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng là lần đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau. Chẳng nhớ hôm đó là ngày bao nhiêu, nhưng tớ nhớ đó là một ngày thứ hai cả tháng 7 năm 2012. thời gian nhanh thật đấy, thoáng cái đã 5 năm rồi, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa? Cậu năm đó là học sinh giỏi Nhì tỉnh, mặt tiền đẹp trai lai láng, vừa nhìn biết ngay dạng công tử ăn chơi, nụ cười đẹp đến mức, tớ chưa tận mắt thấy ai cười đẹp hơn cậu. Tớ năm ấy chỉ là một con bé Khuyến Khích huyện, may mắn được ngồi cùng bàn với cậu thôi! cậu thân thiện dễ sợ, thu thập hết bọn con trai trong một tuần trước lúc chia lớp, đến lúc bầu lớp trưởng, cậu chiến thắng áp đảo. dĩ nhiên, đẹp trai trở thành lợi thế. kì thực, lúc nhìn kết quả Toán chia lớp, kém cậu có 0,25đ, tớ thấy dường như khoảng cách 2 ta có phần ngắn lại. cả lớp thay phiên nhau giới thiệu, đến lượt bàn chúng mình: -Xin chào, tớ là Mai SY/ Vũ MY. ầy vẫn nhớ lúc ấy cả lớp mình ồ lên đầy phấn khích, cậu nhường tớ nói trước… ngày tháng qua đi, chúng tôi trở thành những người bạn cùng bàn thân thiết, hệt như tình cảm cao thượng giữa các "đồng chí" vậy. Đạo lí này sau này tôi mới thấm, nhưng chẳng thể thay đổi cách nhìn nhận của cậu ấy về tôi.chúng tôi này lớp 6 đó mãi là những đứa trẻ hồn nhiên như vậy, dành cho nhau là mến mộ, không vừa ý là dỗi, dỗi một tí lại làm lành. ngôn ngữ nghèo nàn đến đáng sợ, muốn chửi nó cũng chẳng biết chửi kiểu gì, toàn lôi tên bố mẹ ra đại chiến. hết tên bố mẹ rồi đến tên ông bà, nhiều khi đứa nào nội công thâm hậu còn lôi cả tên cụ kị tổ tiên sống lại mất. còn bây giờ ấy hả, chính là gọi bạn bằng tên của bạn + tên bố/mẹ đi kèm ==tôi khi đó có thể vì mải nói chuyện rồi bị nhắc, có quyền dỗi cậu, bơ cậu ấy. SY thực sự là một tên không để miệng ăn da non. cậu ấy biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên sôi động, dù có đứng yên một chỗ cũng làm người ta thấy đẹp mắt, nhịn không được mà bắt chuyện. sau này, khi trầm mê lặn ngụp trong hàng đống ngôn tình, tôi thấy một câu nói, hình như trong "yêu em từ cái nhìn đầu tiên": cậu ấy đứng ở đâu, nơi ấy biến thành phong cảnh...thực sự cậu ấy đủ ấm áp, khiến người ta muốn đến gầnngười như thế, làm sao có thể không chú ý, làm sao có thể không rung rinh được?
ngày tháng qua đi, chúng tôi trở thành những người bạn cùng bàn thân thiết, hệt như tình cảm cao thượng giữa các "đồng chí" vậy. Đạo lí này sau này tôi mới thấm, nhưng chẳng thể thay đổi cách nhìn nhận của cậu ấy về tôi.
chúng tôi này lớp 6 đó mãi là những đứa trẻ hồn nhiên như vậy, dành cho nhau là mến mộ, không vừa ý là dỗi, dỗi một tí lại làm lành. ngôn ngữ nghèo nàn đến đáng sợ, muốn chửi nó cũng chẳng biết chửi kiểu gì, toàn lôi tên bố mẹ ra đại chiến. hết tên bố mẹ rồi đến tên ông bà, nhiều khi đứa nào nội công thâm hậu còn lôi cả tên cụ kị tổ tiên sống lại mất. còn bây giờ ấy hả, chính là gọi bạn bằng tên của bạn + tên bố/mẹ đi kèm ==
tôi khi đó có thể vì mải nói chuyện rồi bị nhắc, có quyền dỗi cậu, bơ cậu ấy. SY thực sự là một tên không để miệng ăn da non. cậu ấy biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên sôi động, dù có đứng yên một chỗ cũng làm người ta thấy đẹp mắt, nhịn không được mà bắt chuyện. sau này, khi trầm mê lặn ngụp trong hàng đống ngôn tình, tôi thấy một câu nói, hình như trong "yêu em từ cái nhìn đầu tiên": cậu ấy đứng ở đâu, nơi ấy biến thành phong cảnh...
thực sự cậu ấy đủ ấm áp, khiến người ta muốn đến gần
người như thế, làm sao có thể không chú ý, làm sao có thể không rung rinh được?
Tình Đầu Ơi, Cám Ơn Cậu!Tác giả: Hạc Bảo BảoTớ vẫn nhớ, đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng là lần đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau. Chẳng nhớ hôm đó là ngày bao nhiêu, nhưng tớ nhớ đó là một ngày thứ hai cả tháng 7 năm 2012. thời gian nhanh thật đấy, thoáng cái đã 5 năm rồi, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa? Cậu năm đó là học sinh giỏi Nhì tỉnh, mặt tiền đẹp trai lai láng, vừa nhìn biết ngay dạng công tử ăn chơi, nụ cười đẹp đến mức, tớ chưa tận mắt thấy ai cười đẹp hơn cậu. Tớ năm ấy chỉ là một con bé Khuyến Khích huyện, may mắn được ngồi cùng bàn với cậu thôi! cậu thân thiện dễ sợ, thu thập hết bọn con trai trong một tuần trước lúc chia lớp, đến lúc bầu lớp trưởng, cậu chiến thắng áp đảo. dĩ nhiên, đẹp trai trở thành lợi thế. kì thực, lúc nhìn kết quả Toán chia lớp, kém cậu có 0,25đ, tớ thấy dường như khoảng cách 2 ta có phần ngắn lại. cả lớp thay phiên nhau giới thiệu, đến lượt bàn chúng mình: -Xin chào, tớ là Mai SY/ Vũ MY. ầy vẫn nhớ lúc ấy cả lớp mình ồ lên đầy phấn khích, cậu nhường tớ nói trước… ngày tháng qua đi, chúng tôi trở thành những người bạn cùng bàn thân thiết, hệt như tình cảm cao thượng giữa các "đồng chí" vậy. Đạo lí này sau này tôi mới thấm, nhưng chẳng thể thay đổi cách nhìn nhận của cậu ấy về tôi.chúng tôi này lớp 6 đó mãi là những đứa trẻ hồn nhiên như vậy, dành cho nhau là mến mộ, không vừa ý là dỗi, dỗi một tí lại làm lành. ngôn ngữ nghèo nàn đến đáng sợ, muốn chửi nó cũng chẳng biết chửi kiểu gì, toàn lôi tên bố mẹ ra đại chiến. hết tên bố mẹ rồi đến tên ông bà, nhiều khi đứa nào nội công thâm hậu còn lôi cả tên cụ kị tổ tiên sống lại mất. còn bây giờ ấy hả, chính là gọi bạn bằng tên của bạn + tên bố/mẹ đi kèm ==tôi khi đó có thể vì mải nói chuyện rồi bị nhắc, có quyền dỗi cậu, bơ cậu ấy. SY thực sự là một tên không để miệng ăn da non. cậu ấy biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên sôi động, dù có đứng yên một chỗ cũng làm người ta thấy đẹp mắt, nhịn không được mà bắt chuyện. sau này, khi trầm mê lặn ngụp trong hàng đống ngôn tình, tôi thấy một câu nói, hình như trong "yêu em từ cái nhìn đầu tiên": cậu ấy đứng ở đâu, nơi ấy biến thành phong cảnh...thực sự cậu ấy đủ ấm áp, khiến người ta muốn đến gầnngười như thế, làm sao có thể không chú ý, làm sao có thể không rung rinh được?