Tác giả:

Bên trong phòng ngủ của hoàng cung hoa mỹ cao quý, một vị nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai cành tay mảnh khảnh trắng noản nắm chặt khăn trải giường phía dưới, giống như đang cực kỳ thống khổ. Trên gương mặt tuyệt mĩ của nữ tử giờ phút này bị che kín bởi những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt từ trán chảy xuống gương mặt, đôi môi kiều diễm bị cắn chặt đến rách da, chảy ra vết máu mờ mờ. . . . . . “A ——” đột nhiên, một tiếng gào thét thống khổ từ trong miệng nữ tử phát ra, nàng nhả đôi môi bị thương, rốt cuộc không khống chế được đau đớn thất thanh kêu to lên, khăn trải giường dưới thân cũng bị hai cánh tay ra sức nắm chặt mà trở nên nhăn nhúm không chịu nổi. “Nương nương, nương nương, người cần dùng lực một chút a.” Bên cạnh giường lớn đẹp đẽ, hai sản bà có kinh nghiệm hơn mười năm lớn tiếng kêu lên. “Nương nương, người nhất định phải chịu đựng a.” Lúc này bên cạnh sản bà một nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi lo lắng hô lên. “A ——” lại tiếng thét chói tai liên tục phát…

Chương 50

Hoa Nguyệt NgânTác giả: Phạm ThiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngBên trong phòng ngủ của hoàng cung hoa mỹ cao quý, một vị nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai cành tay mảnh khảnh trắng noản nắm chặt khăn trải giường phía dưới, giống như đang cực kỳ thống khổ. Trên gương mặt tuyệt mĩ của nữ tử giờ phút này bị che kín bởi những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt từ trán chảy xuống gương mặt, đôi môi kiều diễm bị cắn chặt đến rách da, chảy ra vết máu mờ mờ. . . . . . “A ——” đột nhiên, một tiếng gào thét thống khổ từ trong miệng nữ tử phát ra, nàng nhả đôi môi bị thương, rốt cuộc không khống chế được đau đớn thất thanh kêu to lên, khăn trải giường dưới thân cũng bị hai cánh tay ra sức nắm chặt mà trở nên nhăn nhúm không chịu nổi. “Nương nương, nương nương, người cần dùng lực một chút a.” Bên cạnh giường lớn đẹp đẽ, hai sản bà có kinh nghiệm hơn mười năm lớn tiếng kêu lên. “Nương nương, người nhất định phải chịu đựng a.” Lúc này bên cạnh sản bà một nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi lo lắng hô lên. “A ——” lại tiếng thét chói tai liên tục phát… “Phụ hoàng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân có chút bất an vặn vẹo hạ thể, lại không biết, loại hành động này càng thêm k*ch th*ch d*c v*ng của nam nhân.“Ngân Nhi ngoan, đừng nhúc nhích.” Lúc nói chuyện, cũng hôn dày đặc tỉ mỉ lên hai má bé, cái trán, lần xuống chuyển qua bên tai, khẽ cắn l**m nhẹ, hô hấp nóng rực phun vào lổ tai bé: “Ngân Nhi, bảo bối của phụ hoàng.” Dán mặt vào cổ bé, hơi thở ngọt ngào, ngón tay lại một khắc không ngừng dao động trên da thịt nhẵn nhụi của bé, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời.Chỉ một cái chớp mắt, đôi môi lại chuyển xuống dưới, tinh tế mật mật hôn không ngừng cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .“A ân. . . . . .” Khi Hoa Ngạo Kiết ngậm một viên hồng quả trước ngực y vào miệng, tinh tế l**m hút, Hoa Nguyệt Ngân phát ra một tiếng than nhẹ có chứa hương vị ngọt lành.Giống như được cổ vũ, Hoa Ngạo Kiết càng ra sức quét qua l**m nhẹ hồng quả trước ngực y, một bàn tay nhẹ nhàng v**t v* đột khởi đỏ tươi bên kia.“Cáp ân. . . . . .” n** m*n c*m bị cẩn thận âu yếm, kh*** c*m ngọt ngào nhanh chóng dâng lên, Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu r*n r* ra tiếng, lông mi thật dài hơi hơi rung động.Vừa lòng nhìn bé con trong lòng vì mình v**t v* mà bất an vặn vẹo, th* d*c, ngẩng đầu làm cho cổ xinh đẹp vẽ ra đường cong duyên dáng nhất, gương mặt tuấn mỹ của Hoa Ngạo Kiết càng thêm ôn nhu đa tình. Môi rời đi hồng quả, một đường hôn xuống, đầu lưỡi chậm rãi vẽ loạn mỗi một tấc da thịt trên người y, ngón tay ôn nhu khẽ vuốt phân thân khéo léo ngẩng đầu.“A. . . . . .” Nơi yếu ớt lại rất mẫn cảm bị cầm lấy, da tay thô ráp tiếp xúc hơi động lên, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được ngẩng mặt, một tiếng thét kinh hãi.Hoa Ngạo Kiết một tay thuần thục kỹ xảo cao thấp trêu đùa, v**t v* phân thân khéo léo của Hoa Nguyệt Ngân; một tay đưa đến cánh tay y, mềm nhẹ v**t v*. Khi ngón tay hắn hướng vào u huyệt, thân thể Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cứng đờ.“Ngân Nhi. . . . . .”“Phụ hoàng, ta. . . . . . sợ.” Kiếp trước đêm đó lưu cho Hoa Nguyệt Ngân tư vị đau đớn Hoa Nguyệt Ngân vẫn không quên, hiện tại bị Hoa Ngạo Kiết ôm, y cảm thấy thoải mái rồi lại theo bản năng sợ hãi.“Đừng sợ, ngoan, thả lỏng.” Phân thân bị Hoa Ngạo Kiết ngón tay cùng môi an ủi, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh khéo léo đáng yêu tùy ý hút lấy, cảm giác tuyệt vời làm cho Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng vặn vẹo thân thể, hùa theo Hoa Ngạo Kiết.

“Phụ hoàng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân có chút bất an vặn vẹo hạ thể, lại không biết, loại hành động này càng thêm k*ch th*ch d*c v*ng của nam nhân.

“Ngân Nhi ngoan, đừng nhúc nhích.” Lúc nói chuyện, cũng hôn dày đặc tỉ mỉ lên hai má bé, cái trán, lần xuống chuyển qua bên tai, khẽ cắn l**m nhẹ, hô hấp nóng rực phun vào lổ tai bé: “Ngân Nhi, bảo bối của phụ hoàng.” Dán mặt vào cổ bé, hơi thở ngọt ngào, ngón tay lại một khắc không ngừng dao động trên da thịt nhẵn nhụi của bé, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời.

Chỉ một cái chớp mắt, đôi môi lại chuyển xuống dưới, tinh tế mật mật hôn không ngừng cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .

“A ân. . . . . .” Khi Hoa Ngạo Kiết ngậm một viên hồng quả trước ngực y vào miệng, tinh tế l**m hút, Hoa Nguyệt Ngân phát ra một tiếng than nhẹ có chứa hương vị ngọt lành.

Giống như được cổ vũ, Hoa Ngạo Kiết càng ra sức quét qua l**m nhẹ hồng quả trước ngực y, một bàn tay nhẹ nhàng v**t v* đột khởi đỏ tươi bên kia.

“Cáp ân. . . . . .” n** m*n c*m bị cẩn thận âu yếm, kh*** c*m ngọt ngào nhanh chóng dâng lên, Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu r*n r* ra tiếng, lông mi thật dài hơi hơi rung động.

Vừa lòng nhìn bé con trong lòng vì mình v**t v* mà bất an vặn vẹo, th* d*c, ngẩng đầu làm cho cổ xinh đẹp vẽ ra đường cong duyên dáng nhất, gương mặt tuấn mỹ của Hoa Ngạo Kiết càng thêm ôn nhu đa tình. Môi rời đi hồng quả, một đường hôn xuống, đầu lưỡi chậm rãi vẽ loạn mỗi một tấc da thịt trên người y, ngón tay ôn nhu khẽ vuốt phân thân khéo léo ngẩng đầu.

“A. . . . . .” Nơi yếu ớt lại rất mẫn cảm bị cầm lấy, da tay thô ráp tiếp xúc hơi động lên, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được ngẩng mặt, một tiếng thét kinh hãi.

Hoa Ngạo Kiết một tay thuần thục kỹ xảo cao thấp trêu đùa, v**t v* phân thân khéo léo của Hoa Nguyệt Ngân; một tay đưa đến cánh tay y, mềm nhẹ v**t v*. Khi ngón tay hắn hướng vào u huyệt, thân thể Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cứng đờ.

“Ngân Nhi. . . . . .”

“Phụ hoàng, ta. . . . . . sợ.” Kiếp trước đêm đó lưu cho Hoa Nguyệt Ngân tư vị đau đớn Hoa Nguyệt Ngân vẫn không quên, hiện tại bị Hoa Ngạo Kiết ôm, y cảm thấy thoải mái rồi lại theo bản năng sợ hãi.

“Đừng sợ, ngoan, thả lỏng.” Phân thân bị Hoa Ngạo Kiết ngón tay cùng môi an ủi, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh khéo léo đáng yêu tùy ý hút lấy, cảm giác tuyệt vời làm cho Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng vặn vẹo thân thể, hùa theo Hoa Ngạo Kiết.

Hoa Nguyệt NgânTác giả: Phạm ThiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngBên trong phòng ngủ của hoàng cung hoa mỹ cao quý, một vị nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai cành tay mảnh khảnh trắng noản nắm chặt khăn trải giường phía dưới, giống như đang cực kỳ thống khổ. Trên gương mặt tuyệt mĩ của nữ tử giờ phút này bị che kín bởi những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt từ trán chảy xuống gương mặt, đôi môi kiều diễm bị cắn chặt đến rách da, chảy ra vết máu mờ mờ. . . . . . “A ——” đột nhiên, một tiếng gào thét thống khổ từ trong miệng nữ tử phát ra, nàng nhả đôi môi bị thương, rốt cuộc không khống chế được đau đớn thất thanh kêu to lên, khăn trải giường dưới thân cũng bị hai cánh tay ra sức nắm chặt mà trở nên nhăn nhúm không chịu nổi. “Nương nương, nương nương, người cần dùng lực một chút a.” Bên cạnh giường lớn đẹp đẽ, hai sản bà có kinh nghiệm hơn mười năm lớn tiếng kêu lên. “Nương nương, người nhất định phải chịu đựng a.” Lúc này bên cạnh sản bà một nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi lo lắng hô lên. “A ——” lại tiếng thét chói tai liên tục phát… “Phụ hoàng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân có chút bất an vặn vẹo hạ thể, lại không biết, loại hành động này càng thêm k*ch th*ch d*c v*ng của nam nhân.“Ngân Nhi ngoan, đừng nhúc nhích.” Lúc nói chuyện, cũng hôn dày đặc tỉ mỉ lên hai má bé, cái trán, lần xuống chuyển qua bên tai, khẽ cắn l**m nhẹ, hô hấp nóng rực phun vào lổ tai bé: “Ngân Nhi, bảo bối của phụ hoàng.” Dán mặt vào cổ bé, hơi thở ngọt ngào, ngón tay lại một khắc không ngừng dao động trên da thịt nhẵn nhụi của bé, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời.Chỉ một cái chớp mắt, đôi môi lại chuyển xuống dưới, tinh tế mật mật hôn không ngừng cổ, ngực, xương quai xanh cùng với hồng quả trước ngực. . . . . .“A ân. . . . . .” Khi Hoa Ngạo Kiết ngậm một viên hồng quả trước ngực y vào miệng, tinh tế l**m hút, Hoa Nguyệt Ngân phát ra một tiếng than nhẹ có chứa hương vị ngọt lành.Giống như được cổ vũ, Hoa Ngạo Kiết càng ra sức quét qua l**m nhẹ hồng quả trước ngực y, một bàn tay nhẹ nhàng v**t v* đột khởi đỏ tươi bên kia.“Cáp ân. . . . . .” n** m*n c*m bị cẩn thận âu yếm, kh*** c*m ngọt ngào nhanh chóng dâng lên, Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu r*n r* ra tiếng, lông mi thật dài hơi hơi rung động.Vừa lòng nhìn bé con trong lòng vì mình v**t v* mà bất an vặn vẹo, th* d*c, ngẩng đầu làm cho cổ xinh đẹp vẽ ra đường cong duyên dáng nhất, gương mặt tuấn mỹ của Hoa Ngạo Kiết càng thêm ôn nhu đa tình. Môi rời đi hồng quả, một đường hôn xuống, đầu lưỡi chậm rãi vẽ loạn mỗi một tấc da thịt trên người y, ngón tay ôn nhu khẽ vuốt phân thân khéo léo ngẩng đầu.“A. . . . . .” Nơi yếu ớt lại rất mẫn cảm bị cầm lấy, da tay thô ráp tiếp xúc hơi động lên, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được ngẩng mặt, một tiếng thét kinh hãi.Hoa Ngạo Kiết một tay thuần thục kỹ xảo cao thấp trêu đùa, v**t v* phân thân khéo léo của Hoa Nguyệt Ngân; một tay đưa đến cánh tay y, mềm nhẹ v**t v*. Khi ngón tay hắn hướng vào u huyệt, thân thể Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cứng đờ.“Ngân Nhi. . . . . .”“Phụ hoàng, ta. . . . . . sợ.” Kiếp trước đêm đó lưu cho Hoa Nguyệt Ngân tư vị đau đớn Hoa Nguyệt Ngân vẫn không quên, hiện tại bị Hoa Ngạo Kiết ôm, y cảm thấy thoải mái rồi lại theo bản năng sợ hãi.“Đừng sợ, ngoan, thả lỏng.” Phân thân bị Hoa Ngạo Kiết ngón tay cùng môi an ủi, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh khéo léo đáng yêu tùy ý hút lấy, cảm giác tuyệt vời làm cho Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng vặn vẹo thân thể, hùa theo Hoa Ngạo Kiết.

Chương 50