Tiểu Tiện tiến đến trước mặt tiểu công nhà mình làm nũng, “Học trưởng, người ta buồn bực a~” Đỗ Hàng nhìn không chuyển mắt khỏi màn hình máy tính, tay gõ bàn phím cạch cạch không ngừng. Tiểu Tiện lại trườn tới “Ca ca?” … “Thúc thúc?” … “Ba ba!!” … Tay Đỗ Hàng run lên, nhân vật trên màn hình liền KO. Tiểu Tiện nhân cơ hội tắt máy tính, khóa ngồi trên người Đỗ Hàng, bưng mặt làm vẻ ưu thương, “Học trưởng, anh quên hôm nay là ngày gì sao?” “Ngày mấy?” Tiểu Tiện liền liều mạng đấm bả vai Đỗ Hàng, “Ta chỉ biết ngươi đã quên, ngươi xấu, ngươi xấu, ngươi xấu lắm!” Đỗ Hàng khóe miệng run rẩy, đem cậu ôm xuống, đứng lên hướng phòng tắm đi. Tiểu Tiện thuận đà theo sát, “Học trưởng, anh làm sao vậy?” “Tắm rửa.” Tiểu Tiện nhanh chóng c** s*ch quần áo, hắc hắc cười ngây ngô, “Em muốn tắm với anh.”
Chương 59
Gia Hữu Tiểu TiệnTác giả: An Nguyệt NhãTruyện Đam MỹTiểu Tiện tiến đến trước mặt tiểu công nhà mình làm nũng, “Học trưởng, người ta buồn bực a~” Đỗ Hàng nhìn không chuyển mắt khỏi màn hình máy tính, tay gõ bàn phím cạch cạch không ngừng. Tiểu Tiện lại trườn tới “Ca ca?” … “Thúc thúc?” … “Ba ba!!” … Tay Đỗ Hàng run lên, nhân vật trên màn hình liền KO. Tiểu Tiện nhân cơ hội tắt máy tính, khóa ngồi trên người Đỗ Hàng, bưng mặt làm vẻ ưu thương, “Học trưởng, anh quên hôm nay là ngày gì sao?” “Ngày mấy?” Tiểu Tiện liền liều mạng đấm bả vai Đỗ Hàng, “Ta chỉ biết ngươi đã quên, ngươi xấu, ngươi xấu, ngươi xấu lắm!” Đỗ Hàng khóe miệng run rẩy, đem cậu ôm xuống, đứng lên hướng phòng tắm đi. Tiểu Tiện thuận đà theo sát, “Học trưởng, anh làm sao vậy?” “Tắm rửa.” Tiểu Tiện nhanh chóng c** s*ch quần áo, hắc hắc cười ngây ngô, “Em muốn tắm với anh.” Trái tim mong manh yếu đuối của Tiểu Tiện liền vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Từ khi mua vé tới khi vào rạp cậu vẫn mãi rầu rĩ không vui.Đỗ Hàng hỏi nguyên nhân cậu ko nói, một mình sinh hờn dỗi.Đỗ Hàng bất đắc dĩ thở dài: nhóc con này sợi thần kinh nào vặn vẹo rồi?Một mình dằn vặt quấn quýt một hồi, Tiểu Tiện chậm rãi đem chú ý chuyển tới màn ảnh, tâm tình cũng theo đó tốt lên rất nhiều.Đột nhiên có một bàn tay to khoát lên vai cậu, sau đó một cỗ khí tức ấm áp phun bên tai.“Tâm tình tốt điểm sao?”Tiểu Tiện trong một khắc quay đầu kia cảm thấy ngoài miệng truyền đến xúc cảm ấm áp, chỉ là nhẹ phớt một chút liền biến mất. Cậu l**m l**m miệng, cảm thấy ý vị do tẫn.Nương theo ánh đèn yếu ớt cậu nhìn thấy một đôi mắt mang ý cười, trong mắt quang hoa lưu chuyển, nhu tình mật ý như x**n th**.Người trước mắt rất gần, chỉ cần vươn tay là chạm tới. Tiểu Tiện đột nhiên nghĩ khổ não vì một việc nhỏ thật đúng là đủ ngu ngốc, ko chỉ khiến mình không vui mà còn ảnh hưởng tới tam tình người khác.Cậu nghiêng đầu lui vào trong lòng Đỗ Hàng, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, vừa rồi có người khi dễ em ….”Đỗ Hàng sủng nịch xoa đầu cậu, “Ai khi dễ cậu?”“Là khi xếp hàng mua vé, có hai người không chỉ chen ngang còn hung ba ba uy h**p em…” Thanh âm Tiểu Tiện âm mềm nhu nhu, có điểm đáng thương. Đỗ Hàng cười cười, ngực nhũn thành một mảnh, cúi đầu ngậm lấy lỗ tai cậu, một bên l**m, một bên mơ hồ nói: “Thật đáng thương … Để tôi tới an ủi cậu nha …”Vừa dứt lời liền rướn qua trực tiếp hôn lên môi cậu.Môi cùng môi tương thiếp, tim Tiểu Tiện đập bình bịch như nai con chàng loạn, trên môi tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân khiến cho đại não cậu như say xe, thân thể cũng nhũn ra trượt xuống.Đỗ Hàng đưa tay bế lấy cậu đặt trên đùi mình, sau đó ôm chặt cậu làm nụ hôn kia thêm sâu sắc.Môi cùng môi trừn trọc không ngớt, lưỡi cùng lưỡi đan vào dây dưa không ngừng, một tiếng r*n r* như tiếng mèo con nức nở từ giữa hai người nhộn nhạo truyền ra …
Trái tim mong manh yếu đuối của Tiểu Tiện liền vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Từ khi mua vé tới khi vào rạp cậu vẫn mãi rầu rĩ không vui.
Đỗ Hàng hỏi nguyên nhân cậu ko nói, một mình sinh hờn dỗi.
Đỗ Hàng bất đắc dĩ thở dài: nhóc con này sợi thần kinh nào vặn vẹo rồi?
Một mình dằn vặt quấn quýt một hồi, Tiểu Tiện chậm rãi đem chú ý chuyển tới màn ảnh, tâm tình cũng theo đó tốt lên rất nhiều.
Đột nhiên có một bàn tay to khoát lên vai cậu, sau đó một cỗ khí tức ấm áp phun bên tai.
“Tâm tình tốt điểm sao?”
Tiểu Tiện trong một khắc quay đầu kia cảm thấy ngoài miệng truyền đến xúc cảm ấm áp, chỉ là nhẹ phớt một chút liền biến mất. Cậu l**m l**m miệng, cảm thấy ý vị do tẫn.
Nương theo ánh đèn yếu ớt cậu nhìn thấy một đôi mắt mang ý cười, trong mắt quang hoa lưu chuyển, nhu tình mật ý như x**n th**.
Người trước mắt rất gần, chỉ cần vươn tay là chạm tới. Tiểu Tiện đột nhiên nghĩ khổ não vì một việc nhỏ thật đúng là đủ ngu ngốc, ko chỉ khiến mình không vui mà còn ảnh hưởng tới tam tình người khác.
Cậu nghiêng đầu lui vào trong lòng Đỗ Hàng, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, vừa rồi có người khi dễ em ….”
Đỗ Hàng sủng nịch xoa đầu cậu, “Ai khi dễ cậu?”
“Là khi xếp hàng mua vé, có hai người không chỉ chen ngang còn hung ba ba uy h**p em…” Thanh âm Tiểu Tiện âm mềm nhu nhu, có điểm đáng thương. Đỗ Hàng cười cười, ngực nhũn thành một mảnh, cúi đầu ngậm lấy lỗ tai cậu, một bên l**m, một bên mơ hồ nói: “Thật đáng thương … Để tôi tới an ủi cậu nha …”
Vừa dứt lời liền rướn qua trực tiếp hôn lên môi cậu.
Môi cùng môi tương thiếp, tim Tiểu Tiện đập bình bịch như nai con chàng loạn, trên môi tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân khiến cho đại não cậu như say xe, thân thể cũng nhũn ra trượt xuống.
Đỗ Hàng đưa tay bế lấy cậu đặt trên đùi mình, sau đó ôm chặt cậu làm nụ hôn kia thêm sâu sắc.
Môi cùng môi trừn trọc không ngớt, lưỡi cùng lưỡi đan vào dây dưa không ngừng, một tiếng r*n r* như tiếng mèo con nức nở từ giữa hai người nhộn nhạo truyền ra …
Gia Hữu Tiểu TiệnTác giả: An Nguyệt NhãTruyện Đam MỹTiểu Tiện tiến đến trước mặt tiểu công nhà mình làm nũng, “Học trưởng, người ta buồn bực a~” Đỗ Hàng nhìn không chuyển mắt khỏi màn hình máy tính, tay gõ bàn phím cạch cạch không ngừng. Tiểu Tiện lại trườn tới “Ca ca?” … “Thúc thúc?” … “Ba ba!!” … Tay Đỗ Hàng run lên, nhân vật trên màn hình liền KO. Tiểu Tiện nhân cơ hội tắt máy tính, khóa ngồi trên người Đỗ Hàng, bưng mặt làm vẻ ưu thương, “Học trưởng, anh quên hôm nay là ngày gì sao?” “Ngày mấy?” Tiểu Tiện liền liều mạng đấm bả vai Đỗ Hàng, “Ta chỉ biết ngươi đã quên, ngươi xấu, ngươi xấu, ngươi xấu lắm!” Đỗ Hàng khóe miệng run rẩy, đem cậu ôm xuống, đứng lên hướng phòng tắm đi. Tiểu Tiện thuận đà theo sát, “Học trưởng, anh làm sao vậy?” “Tắm rửa.” Tiểu Tiện nhanh chóng c** s*ch quần áo, hắc hắc cười ngây ngô, “Em muốn tắm với anh.” Trái tim mong manh yếu đuối của Tiểu Tiện liền vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Từ khi mua vé tới khi vào rạp cậu vẫn mãi rầu rĩ không vui.Đỗ Hàng hỏi nguyên nhân cậu ko nói, một mình sinh hờn dỗi.Đỗ Hàng bất đắc dĩ thở dài: nhóc con này sợi thần kinh nào vặn vẹo rồi?Một mình dằn vặt quấn quýt một hồi, Tiểu Tiện chậm rãi đem chú ý chuyển tới màn ảnh, tâm tình cũng theo đó tốt lên rất nhiều.Đột nhiên có một bàn tay to khoát lên vai cậu, sau đó một cỗ khí tức ấm áp phun bên tai.“Tâm tình tốt điểm sao?”Tiểu Tiện trong một khắc quay đầu kia cảm thấy ngoài miệng truyền đến xúc cảm ấm áp, chỉ là nhẹ phớt một chút liền biến mất. Cậu l**m l**m miệng, cảm thấy ý vị do tẫn.Nương theo ánh đèn yếu ớt cậu nhìn thấy một đôi mắt mang ý cười, trong mắt quang hoa lưu chuyển, nhu tình mật ý như x**n th**.Người trước mắt rất gần, chỉ cần vươn tay là chạm tới. Tiểu Tiện đột nhiên nghĩ khổ não vì một việc nhỏ thật đúng là đủ ngu ngốc, ko chỉ khiến mình không vui mà còn ảnh hưởng tới tam tình người khác.Cậu nghiêng đầu lui vào trong lòng Đỗ Hàng, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, vừa rồi có người khi dễ em ….”Đỗ Hàng sủng nịch xoa đầu cậu, “Ai khi dễ cậu?”“Là khi xếp hàng mua vé, có hai người không chỉ chen ngang còn hung ba ba uy h**p em…” Thanh âm Tiểu Tiện âm mềm nhu nhu, có điểm đáng thương. Đỗ Hàng cười cười, ngực nhũn thành một mảnh, cúi đầu ngậm lấy lỗ tai cậu, một bên l**m, một bên mơ hồ nói: “Thật đáng thương … Để tôi tới an ủi cậu nha …”Vừa dứt lời liền rướn qua trực tiếp hôn lên môi cậu.Môi cùng môi tương thiếp, tim Tiểu Tiện đập bình bịch như nai con chàng loạn, trên môi tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân khiến cho đại não cậu như say xe, thân thể cũng nhũn ra trượt xuống.Đỗ Hàng đưa tay bế lấy cậu đặt trên đùi mình, sau đó ôm chặt cậu làm nụ hôn kia thêm sâu sắc.Môi cùng môi trừn trọc không ngớt, lưỡi cùng lưỡi đan vào dây dưa không ngừng, một tiếng r*n r* như tiếng mèo con nức nở từ giữa hai người nhộn nhạo truyền ra …