Tác giả:

Tiểu Tiện tiến đến trước mặt tiểu công nhà mình làm nũng, “Học trưởng, người ta buồn bực a~” Đỗ Hàng nhìn không chuyển mắt khỏi màn hình máy tính, tay gõ bàn phím cạch cạch không ngừng. Tiểu Tiện lại trườn tới “Ca ca?” … “Thúc thúc?” … “Ba ba!!” … Tay Đỗ Hàng run lên, nhân vật trên màn hình liền KO. Tiểu Tiện nhân cơ hội tắt máy tính, khóa ngồi trên người Đỗ Hàng, bưng mặt làm vẻ ưu thương, “Học trưởng, anh quên hôm nay là ngày gì sao?” “Ngày mấy?” Tiểu Tiện liền liều mạng đấm bả vai Đỗ Hàng, “Ta chỉ biết ngươi đã quên, ngươi xấu, ngươi xấu, ngươi xấu lắm!” Đỗ Hàng khóe miệng run rẩy, đem cậu ôm xuống, đứng lên hướng phòng tắm đi. Tiểu Tiện thuận đà theo sát, “Học trưởng, anh làm sao vậy?” “Tắm rửa.” Tiểu Tiện nhanh chóng c** s*ch quần áo, hắc hắc cười ngây ngô, “Em muốn tắm với anh.”

Chương 99

Gia Hữu Tiểu TiệnTác giả: An Nguyệt NhãTruyện Đam MỹTiểu Tiện tiến đến trước mặt tiểu công nhà mình làm nũng, “Học trưởng, người ta buồn bực a~” Đỗ Hàng nhìn không chuyển mắt khỏi màn hình máy tính, tay gõ bàn phím cạch cạch không ngừng. Tiểu Tiện lại trườn tới “Ca ca?” … “Thúc thúc?” … “Ba ba!!” … Tay Đỗ Hàng run lên, nhân vật trên màn hình liền KO. Tiểu Tiện nhân cơ hội tắt máy tính, khóa ngồi trên người Đỗ Hàng, bưng mặt làm vẻ ưu thương, “Học trưởng, anh quên hôm nay là ngày gì sao?” “Ngày mấy?” Tiểu Tiện liền liều mạng đấm bả vai Đỗ Hàng, “Ta chỉ biết ngươi đã quên, ngươi xấu, ngươi xấu, ngươi xấu lắm!” Đỗ Hàng khóe miệng run rẩy, đem cậu ôm xuống, đứng lên hướng phòng tắm đi. Tiểu Tiện thuận đà theo sát, “Học trưởng, anh làm sao vậy?” “Tắm rửa.” Tiểu Tiện nhanh chóng c** s*ch quần áo, hắc hắc cười ngây ngô, “Em muốn tắm với anh.” Rốt cuộc tới ngày trở lại trường.Trên xe lửa, tim Tiểu Tiện vẫn còn lơ lửng.Cậu sợ trên đường sẽ phát sinh biến cố, dẫn đến Đỗ Hàng không thể tới đón cậu.Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa, cuối cùng cũng tới nơi.Xe lửa mới vào trạm Tiểu Tiện đã cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên sân ga thưa thớt vài người nhưng lại không có bóng hình quen thuộc kia. Tiểu Tiện thùy hạ mi mắt, ngực một trận thất lạc.Xe lửa ngừng, cậu kéo hành lý từ trên xe xuống, như cũ chưa từ bỏ ý định tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện Đỗ Hàng.Học trưởng là phiến tử! Tiểu Tiện ở trong lòng thở phì phì oán giận, bước ra trạm khẩu. Đột nhiên, một người từ sau cột đá nhảy ra, ngay sau đó, người nọ giang hai tay ôm chầm lấy cậu. Thanh âm ôn nhu quanh quẩn bên tai, “Tiểu Dịch, tôi rất nhớ cậu.”…Dưới ánh mặt trời mùa đông, hai người chăm chú ôm nhau, chìm đắm trong niềm vui sướng gặp lại. Thời gian như đọng lại ở thời khắc này, hình như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người.

Rốt cuộc tới ngày trở lại trường.

Trên xe lửa, tim Tiểu Tiện vẫn còn lơ lửng.

Cậu sợ trên đường sẽ phát sinh biến cố, dẫn đến Đỗ Hàng không thể tới đón cậu.

Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa, cuối cùng cũng tới nơi.

Xe lửa mới vào trạm Tiểu Tiện đã cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên sân ga thưa thớt vài người nhưng lại không có bóng hình quen thuộc kia. Tiểu Tiện thùy hạ mi mắt, ngực một trận thất lạc.

Xe lửa ngừng, cậu kéo hành lý từ trên xe xuống, như cũ chưa từ bỏ ý định tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện Đỗ Hàng.

Học trưởng là phiến tử! Tiểu Tiện ở trong lòng thở phì phì oán giận, bước ra trạm khẩu. Đột nhiên, một người từ sau cột đá nhảy ra, ngay sau đó, người nọ giang hai tay ôm chầm lấy cậu. Thanh âm ôn nhu quanh quẩn bên tai, “Tiểu Dịch, tôi rất nhớ cậu.”

Dưới ánh mặt trời mùa đông, hai người chăm chú ôm nhau, chìm đắm trong niềm vui sướng gặp lại. Thời gian như đọng lại ở thời khắc này, hình như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người.

Gia Hữu Tiểu TiệnTác giả: An Nguyệt NhãTruyện Đam MỹTiểu Tiện tiến đến trước mặt tiểu công nhà mình làm nũng, “Học trưởng, người ta buồn bực a~” Đỗ Hàng nhìn không chuyển mắt khỏi màn hình máy tính, tay gõ bàn phím cạch cạch không ngừng. Tiểu Tiện lại trườn tới “Ca ca?” … “Thúc thúc?” … “Ba ba!!” … Tay Đỗ Hàng run lên, nhân vật trên màn hình liền KO. Tiểu Tiện nhân cơ hội tắt máy tính, khóa ngồi trên người Đỗ Hàng, bưng mặt làm vẻ ưu thương, “Học trưởng, anh quên hôm nay là ngày gì sao?” “Ngày mấy?” Tiểu Tiện liền liều mạng đấm bả vai Đỗ Hàng, “Ta chỉ biết ngươi đã quên, ngươi xấu, ngươi xấu, ngươi xấu lắm!” Đỗ Hàng khóe miệng run rẩy, đem cậu ôm xuống, đứng lên hướng phòng tắm đi. Tiểu Tiện thuận đà theo sát, “Học trưởng, anh làm sao vậy?” “Tắm rửa.” Tiểu Tiện nhanh chóng c** s*ch quần áo, hắc hắc cười ngây ngô, “Em muốn tắm với anh.” Rốt cuộc tới ngày trở lại trường.Trên xe lửa, tim Tiểu Tiện vẫn còn lơ lửng.Cậu sợ trên đường sẽ phát sinh biến cố, dẫn đến Đỗ Hàng không thể tới đón cậu.Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa, cuối cùng cũng tới nơi.Xe lửa mới vào trạm Tiểu Tiện đã cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên sân ga thưa thớt vài người nhưng lại không có bóng hình quen thuộc kia. Tiểu Tiện thùy hạ mi mắt, ngực một trận thất lạc.Xe lửa ngừng, cậu kéo hành lý từ trên xe xuống, như cũ chưa từ bỏ ý định tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện Đỗ Hàng.Học trưởng là phiến tử! Tiểu Tiện ở trong lòng thở phì phì oán giận, bước ra trạm khẩu. Đột nhiên, một người từ sau cột đá nhảy ra, ngay sau đó, người nọ giang hai tay ôm chầm lấy cậu. Thanh âm ôn nhu quanh quẩn bên tai, “Tiểu Dịch, tôi rất nhớ cậu.”…Dưới ánh mặt trời mùa đông, hai người chăm chú ôm nhau, chìm đắm trong niềm vui sướng gặp lại. Thời gian như đọng lại ở thời khắc này, hình như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người.

Chương 99