Công việc mỗi buổi sáng của Vũ Hạ Thiên chính là... " Vũ Hạ Linh. Dậy mau." Đánh thức đứa em có trời sập cũng không chịu dậy của mình. "..." " Mày có tính đi học không hả?" " Ưm..." Hạ Linh trở mình, kéo cao chăn lên, coi như không nghe. "..." Cái con này! Bốp!! Bịch!! Thiên lười thương tiếc liền đưa chân đạp một phát khiến cả Linh lẫn chăn xuống giường. Này thì coi thường anh mày!! Nhờ cơn đau điếng truyền vào người mà Linh tỉnh hẳn ngủ, lồm cồm bò dậy rồi xoa xoa cái mông, nhăn nhó " Anh không biết tiếng người à? Nói là nghe rồi, lần nào cũng bạo lực " Thiên không đôi co với Linh, thẳng thừng ra lệnh " Cho mày 5 phút để bò xuống nhà" Sau đó Thiên đóng rầm cửa phòng rồi xuống nhà. Mặc kệ Linh có bao khổ sở vì có mỗi 5 phút để không bị ốm đòn. ... " Thiên này, Linh nó dậy rồi à?" Bà Hạ từ nhà bếp đi ra hỏi, anh chỉ gật đầu " Đến khổ. Con nhỏ này không biết bao giờ mới không lớn được nữa, có việc tự dậy mà cũng không làm được " Mẹ lại bắt đầu ca bài ca "hận con gái"rồi! " Mẹ lại nữa…
Chương 22: Màn tỏ tình...đáng sợ!!!
Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!Tác giả: Địa Phược LinhTruyện Hài HướcCông việc mỗi buổi sáng của Vũ Hạ Thiên chính là... " Vũ Hạ Linh. Dậy mau." Đánh thức đứa em có trời sập cũng không chịu dậy của mình. "..." " Mày có tính đi học không hả?" " Ưm..." Hạ Linh trở mình, kéo cao chăn lên, coi như không nghe. "..." Cái con này! Bốp!! Bịch!! Thiên lười thương tiếc liền đưa chân đạp một phát khiến cả Linh lẫn chăn xuống giường. Này thì coi thường anh mày!! Nhờ cơn đau điếng truyền vào người mà Linh tỉnh hẳn ngủ, lồm cồm bò dậy rồi xoa xoa cái mông, nhăn nhó " Anh không biết tiếng người à? Nói là nghe rồi, lần nào cũng bạo lực " Thiên không đôi co với Linh, thẳng thừng ra lệnh " Cho mày 5 phút để bò xuống nhà" Sau đó Thiên đóng rầm cửa phòng rồi xuống nhà. Mặc kệ Linh có bao khổ sở vì có mỗi 5 phút để không bị ốm đòn. ... " Thiên này, Linh nó dậy rồi à?" Bà Hạ từ nhà bếp đi ra hỏi, anh chỉ gật đầu " Đến khổ. Con nhỏ này không biết bao giờ mới không lớn được nữa, có việc tự dậy mà cũng không làm được " Mẹ lại bắt đầu ca bài ca "hận con gái"rồi! " Mẹ lại nữa… Trên sân bóng, Hoàng Thiên luôn là người nổi bật nhất, điều này không chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như cái danh “thiên tài”, mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem không thể dời mắt nổi.Linh vốn chẳng hiểu gì mấy về bóng rổ nên khi thấy Nam tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập hai phát, khi địch xuất hiện ngăn cản thì bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ cậu sẽ đột phá, thì cậu lại dừng lại, không hề nhắm kỹ đã nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra một đường uyển chuyển trong không trung, thời gian dường như lắng đọng, không chỉ cô mà dường như mọi người đều nín thở nhìn cậu.Bụp!!!Quả bóng rơi vào rổ, hình như là cú ném ba điểm.Môn thể thao tưởng vô vị nhưng không ngờ lại có thể khiến người khác vui sướng đến thót tim như vậy. Linh cảm thấy không thua gì hồi cô đi thi Taekwondo quốc gia dành thiếu niên đâu nha.Không hiểu sao cô lại muốn nhìn mái tóc đen nhánh của Nam bay phất phớt khi ném bóng thế kia. Thì ra trên thế giới này còn có chuyện lạ như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm.....Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều.Tiếng hô “Cố lên! Chiến thắng!” vang lên, trên sân thi đấu bầu không khí nhất thời khẩn trương.Tất cả mọi người đều phát hiện được rằng hiệp sau này so với hiệp trước là không giống nhau, mùi khói súng nồng đậm, tia lửa b*n r* bốn phía.Mà hôm nay, Nam cũng chỉ chơi nửa trận,còn lại là để cho những người chơi dự bị năm cuối được ra sân, hơn nữa nghe nói Nam từng bị thương nặng ở tay nên vận động mạnh với lâu quá sẽ không tốt.Nghi một mực thao thao bất tuyệt bình luận cho Linh nghe, Linh cũng rất chăm chú cho đến lúc trận đấu kết thúc.Kết quả trường Minh Hy của tụi cô thắng nhưng cũng chỉ hơn có hai điểm. Đúng là ngang tài ngang sức!!Trên khán đài lúc này, Nghi cùng Phác Trí Quân mồ hôi nhễ nhại thúc đốc Linh:“Linh, cậu nhanh lên!”“Đúng! Không là Nam chuồn mất đấy.”Ngay sau đó, ở sân thể thao của trường Minh Hy đã diễn ra một sự việc vô cùng ám ảnh, không chỉ đối với những người có mặt mà rất lâu lâu sâu, nó dần trở thành tấm gương, nét đặc sắc của nữ sinh trường này. (Việc của Linh đã trở thành sử sách đó mọi người. Còn thành bài học quý cho những ai thích “cọc đi tìm trâu” nè! Cảm động - ing:]!). Nhưng đó lại là chuyện của tương lai rồi.“Alo alo! Nghe này!""Hoàng Thiên Nam, tớ phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu hả? Tớ thích cậu! Không đúng! Phải là cực kì cực kì thích cậu. Đây không phải là một trò đùa đâu, tớ nghiêm túc đấy. Vậy nên, hãy trở thành bạn trai của tớ nhé, Nam! Nếu cậu không đồng ý... tớ đảm bảo sẽ tẩn cậu một trận ra trò!”Mọi người bao gồm cả Nghi và Quân “...”
Trên sân bóng, Hoàng Thiên luôn là người nổi bật nhất, điều này không chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như cái danh “thiên tài”, mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem không thể dời mắt nổi.
Linh vốn chẳng hiểu gì mấy về bóng rổ nên khi thấy Nam tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập hai phát, khi địch xuất hiện ngăn cản thì bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ cậu sẽ đột phá, thì cậu lại dừng lại, không hề nhắm kỹ đã nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra một đường uyển chuyển trong không trung, thời gian dường như lắng đọng, không chỉ cô mà dường như mọi người đều nín thở nhìn cậu.
Bụp!!!
Quả bóng rơi vào rổ, hình như là cú ném ba điểm.
Môn thể thao tưởng vô vị nhưng không ngờ lại có thể khiến người khác vui sướng đến thót tim như vậy. Linh cảm thấy không thua gì hồi cô đi thi Taekwondo quốc gia dành thiếu niên đâu nha.
Không hiểu sao cô lại muốn nhìn mái tóc đen nhánh của Nam bay phất phớt khi ném bóng thế kia. Thì ra trên thế giới này còn có chuyện lạ như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm.
....
Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều.
Tiếng hô “Cố lên! Chiến thắng!” vang lên, trên sân thi đấu bầu không khí nhất thời khẩn trương.
Tất cả mọi người đều phát hiện được rằng hiệp sau này so với hiệp trước là không giống nhau, mùi khói súng nồng đậm, tia lửa b*n r* bốn phía.
Mà hôm nay, Nam cũng chỉ chơi nửa trận,còn lại là để cho những người chơi dự bị năm cuối được ra sân, hơn nữa nghe nói Nam từng bị thương nặng ở tay nên vận động mạnh với lâu quá sẽ không tốt.
Nghi một mực thao thao bất tuyệt bình luận cho Linh nghe, Linh cũng rất chăm chú cho đến lúc trận đấu kết thúc.
Kết quả trường Minh Hy của tụi cô thắng nhưng cũng chỉ hơn có hai điểm. Đúng là ngang tài ngang sức!!
Trên khán đài lúc này, Nghi cùng Phác Trí Quân mồ hôi nhễ nhại thúc đốc Linh:
“Linh, cậu nhanh lên!”
“Đúng! Không là Nam chuồn mất đấy.”
Ngay sau đó, ở sân thể thao của trường Minh Hy đã diễn ra một sự việc vô cùng ám ảnh, không chỉ đối với những người có mặt mà rất lâu lâu sâu, nó dần trở thành tấm gương, nét đặc sắc của nữ sinh trường này. (Việc của Linh đã trở thành sử sách đó mọi người. Còn thành bài học quý cho những ai thích “cọc đi tìm trâu” nè! Cảm động - ing:]!). Nhưng đó lại là chuyện của tương lai rồi.
“Alo alo! Nghe này!"
"Hoàng Thiên Nam, tớ phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu hả? Tớ thích cậu! Không đúng! Phải là cực kì cực kì thích cậu. Đây không phải là một trò đùa đâu, tớ nghiêm túc đấy. Vậy nên, hãy trở thành bạn trai của tớ nhé, Nam! Nếu cậu không đồng ý... tớ đảm bảo sẽ tẩn cậu một trận ra trò!”
Mọi người bao gồm cả Nghi và Quân “...”
Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!Tác giả: Địa Phược LinhTruyện Hài HướcCông việc mỗi buổi sáng của Vũ Hạ Thiên chính là... " Vũ Hạ Linh. Dậy mau." Đánh thức đứa em có trời sập cũng không chịu dậy của mình. "..." " Mày có tính đi học không hả?" " Ưm..." Hạ Linh trở mình, kéo cao chăn lên, coi như không nghe. "..." Cái con này! Bốp!! Bịch!! Thiên lười thương tiếc liền đưa chân đạp một phát khiến cả Linh lẫn chăn xuống giường. Này thì coi thường anh mày!! Nhờ cơn đau điếng truyền vào người mà Linh tỉnh hẳn ngủ, lồm cồm bò dậy rồi xoa xoa cái mông, nhăn nhó " Anh không biết tiếng người à? Nói là nghe rồi, lần nào cũng bạo lực " Thiên không đôi co với Linh, thẳng thừng ra lệnh " Cho mày 5 phút để bò xuống nhà" Sau đó Thiên đóng rầm cửa phòng rồi xuống nhà. Mặc kệ Linh có bao khổ sở vì có mỗi 5 phút để không bị ốm đòn. ... " Thiên này, Linh nó dậy rồi à?" Bà Hạ từ nhà bếp đi ra hỏi, anh chỉ gật đầu " Đến khổ. Con nhỏ này không biết bao giờ mới không lớn được nữa, có việc tự dậy mà cũng không làm được " Mẹ lại bắt đầu ca bài ca "hận con gái"rồi! " Mẹ lại nữa… Trên sân bóng, Hoàng Thiên luôn là người nổi bật nhất, điều này không chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như cái danh “thiên tài”, mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem không thể dời mắt nổi.Linh vốn chẳng hiểu gì mấy về bóng rổ nên khi thấy Nam tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập hai phát, khi địch xuất hiện ngăn cản thì bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ cậu sẽ đột phá, thì cậu lại dừng lại, không hề nhắm kỹ đã nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra một đường uyển chuyển trong không trung, thời gian dường như lắng đọng, không chỉ cô mà dường như mọi người đều nín thở nhìn cậu.Bụp!!!Quả bóng rơi vào rổ, hình như là cú ném ba điểm.Môn thể thao tưởng vô vị nhưng không ngờ lại có thể khiến người khác vui sướng đến thót tim như vậy. Linh cảm thấy không thua gì hồi cô đi thi Taekwondo quốc gia dành thiếu niên đâu nha.Không hiểu sao cô lại muốn nhìn mái tóc đen nhánh của Nam bay phất phớt khi ném bóng thế kia. Thì ra trên thế giới này còn có chuyện lạ như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm.....Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều.Tiếng hô “Cố lên! Chiến thắng!” vang lên, trên sân thi đấu bầu không khí nhất thời khẩn trương.Tất cả mọi người đều phát hiện được rằng hiệp sau này so với hiệp trước là không giống nhau, mùi khói súng nồng đậm, tia lửa b*n r* bốn phía.Mà hôm nay, Nam cũng chỉ chơi nửa trận,còn lại là để cho những người chơi dự bị năm cuối được ra sân, hơn nữa nghe nói Nam từng bị thương nặng ở tay nên vận động mạnh với lâu quá sẽ không tốt.Nghi một mực thao thao bất tuyệt bình luận cho Linh nghe, Linh cũng rất chăm chú cho đến lúc trận đấu kết thúc.Kết quả trường Minh Hy của tụi cô thắng nhưng cũng chỉ hơn có hai điểm. Đúng là ngang tài ngang sức!!Trên khán đài lúc này, Nghi cùng Phác Trí Quân mồ hôi nhễ nhại thúc đốc Linh:“Linh, cậu nhanh lên!”“Đúng! Không là Nam chuồn mất đấy.”Ngay sau đó, ở sân thể thao của trường Minh Hy đã diễn ra một sự việc vô cùng ám ảnh, không chỉ đối với những người có mặt mà rất lâu lâu sâu, nó dần trở thành tấm gương, nét đặc sắc của nữ sinh trường này. (Việc của Linh đã trở thành sử sách đó mọi người. Còn thành bài học quý cho những ai thích “cọc đi tìm trâu” nè! Cảm động - ing:]!). Nhưng đó lại là chuyện của tương lai rồi.“Alo alo! Nghe này!""Hoàng Thiên Nam, tớ phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu hả? Tớ thích cậu! Không đúng! Phải là cực kì cực kì thích cậu. Đây không phải là một trò đùa đâu, tớ nghiêm túc đấy. Vậy nên, hãy trở thành bạn trai của tớ nhé, Nam! Nếu cậu không đồng ý... tớ đảm bảo sẽ tẩn cậu một trận ra trò!”Mọi người bao gồm cả Nghi và Quân “...”