Thời tiết đầu thu khá mát mẻ, dưới những tán lá từng khe nắng xuyên qua chiếu vào trên người cô gái đang ngồi dưới hàng ghế đá đang mải mê đọc sách. Một cô gái có vẻ ngoài xinh sắn như thiên thần, mặc bộ đồng phục học sinh là áo trắng ngắn tay và chân váy tennis ngắn chưa tới đầu gối, mái tóc dài ngang lưng khẽ bay trước gió, đôi môi hồng đỏ mọng, sống mũi cao, mắt to đen và tròn, trán cao, làn da trắng nõn. Hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang mải mê đọc sách như vậy khiến ai nhìn thấy cũng siêu lòng. Ngồi một lúc thì có tiếng gọi: - Diệp Nhi, sao còn chưa vào lớp _ cô gái có khuôn mặt như thiên thần đó chính là Diệp Nhi, 17 tuổi, con của gia đình họ Diệp danh giá. Ba của Diệp Nhi là chủ tịch của công ty đá quý cao cấp Hưng Thịnh, là công ty đá quý lớn nhất Trung Quốc, rất giàu có và quyền lực. - Ừ! Mình mải đọc sách nên không có để ý. Chúng ta vào thôi _ nói rồi cô nắm tay Khả Ngân đi vào ( Khả Ngân chính là cô bạn thân nhất của cô và một người nữa chính là Nam Ca. Cả 3 người đều chơi…
Chương 38: Nguy hiểm
Thanh Xuân Bên AnhTác giả: NaThời tiết đầu thu khá mát mẻ, dưới những tán lá từng khe nắng xuyên qua chiếu vào trên người cô gái đang ngồi dưới hàng ghế đá đang mải mê đọc sách. Một cô gái có vẻ ngoài xinh sắn như thiên thần, mặc bộ đồng phục học sinh là áo trắng ngắn tay và chân váy tennis ngắn chưa tới đầu gối, mái tóc dài ngang lưng khẽ bay trước gió, đôi môi hồng đỏ mọng, sống mũi cao, mắt to đen và tròn, trán cao, làn da trắng nõn. Hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang mải mê đọc sách như vậy khiến ai nhìn thấy cũng siêu lòng. Ngồi một lúc thì có tiếng gọi: - Diệp Nhi, sao còn chưa vào lớp _ cô gái có khuôn mặt như thiên thần đó chính là Diệp Nhi, 17 tuổi, con của gia đình họ Diệp danh giá. Ba của Diệp Nhi là chủ tịch của công ty đá quý cao cấp Hưng Thịnh, là công ty đá quý lớn nhất Trung Quốc, rất giàu có và quyền lực. - Ừ! Mình mải đọc sách nên không có để ý. Chúng ta vào thôi _ nói rồi cô nắm tay Khả Ngân đi vào ( Khả Ngân chính là cô bạn thân nhất của cô và một người nữa chính là Nam Ca. Cả 3 người đều chơi… Anh thật nực cười, chia tay cô rồi, hai người đường ai nấy đi. Anh lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho cô chứCâu mà Diệp Nhi nói như nhát dao đâm thẳng vào trái tim Kì Lân. Cô ấy nói đúng, là anh nói chia tay cô. Nhưng mà cũng chỉ là bất đắc dĩ, vì muốn bảo vệ cho cô mà thôiChợt từ xa có tiếng xe động cơ, hình như là rất đông. Kì Lân trong lòng mắng chửi một câu, không lẽ bọn chúng đã hành động, sau đó đi xuống kéo tay Diệp Nhi cùng chú chó lên xe.- Anh làm gì vậy....Diệp Nhi vẫn không hiểu gì hết khi bị Kì Lân kéo lên xe cả. Cô muốn xuống xe nhưng Kì Lân đã khoá chốt cửa xe lại. Diệp Nhi đập đập cửa, kêu to lên- Thả tôi ra, anh đang làm cái quỷ gì vậyKì Lân vẫn ngồi im không trả lời mà tập chung quay đầu xe lại, rồi nhấn ga thật nhanh ra khỏi khu này.- Anh điên rồi sao, sao lại như nhanh như thế....Áaa- Em ngồi yên cho tôiNghe Kì Lân lớn tiếng tức giận như vậy cô rất sợ. Quay đầu lại mới thấy có người đuổi theo cô liền im lặng,từ từ buông tay ra khỏi cửa.- Có rất nhiều người bám theo chúng taĐúng vậy là nhất nhiều, khoảng hơn 30 tên đi trên xe môtô đuổi theo hai người- Tôi biết, em ngồi cho chắc vàoĐi được một đoạn thì đằng sau có tiếng nổ súng. Chết tiệt, bọn chúng mang theo vũ khí. Chắc chắn bọn chúng đang chuẩn bị ra tay với Diệp Nhi. Khốn kiếp, nếu hôm nay anh không tình cờ đi qua nơi này kí hợp đồng với đối tác thì một mình cô biết phải làm sao đây. Chỉ cần nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy rợn cả người- Bọn...bọn họ có súngDiệp Nhi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bọn họ có mang theo súng, tức là bọn họ muốn giết người hay sao.Không lẽ..là nhằm đến cô sao. Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Kì Lân bên cạnhKì Lân chỉ ngồi yên và tập chung lái xe. Sắp đến khúc cua vào rừng, anh muốn đánh lạc hướng chúng. Nhưng bọn chúng sớm phát hiện ra và bắn thủng lốp xe.- Khốn kiếpCố gắng điều khiển để xe có thể tiếp tục chạy nhưng bọn chúng cũng sắp đuổi đến kịp.- Quay ra đằng sau lấy dùm tôi cái hộp sắtMiệng nói với Diệp Nhi nhưng Kì Lân vẫn tập chung lái xe. Diệp Nhi liền nghe theo lời Kì Lân rướn người ra đằng sau với lấy chiếc hộp. Nó rất nặng, nhưng cô vẫn có gắng mang nó lên cho Kì Lân rồi thở phù một hơiKì Lân mở chiếc hộp sắt ra. Bên trong có rất nhiều....súng. Là súng. Tại sao anh ấy lại có nhiều súng như vậy. Diệp Nhi trợn to mắt nhìn Kì Lân như không tin vào mắt mình- Anh...anh có súngKì Lân thoáng một chút bối rối, nhưng phải lấy lí do nào đó để cô không nghi ngờ- Tự vệ thôiDiệp Nhi thở hắt ra hơi, còn tưởng anh là xã hội đen cơ chứĐoàng đoàngThêm vài viên đạn nữa bắn vào chiếc xe. Chiếc xe BWM gần như sắp không chống chịu nổi, cửa kính xe và đuôi xe gần như đã bị bắn thủng hết. Kì Lân liền nạp đạn vào súng bắn trảĐoàng đoàng đoàng....đoàngNhiều phát súng liên tiếp nhau được b*n r* từ cây súng của anh. Ở cự li xa như vậy mà anh còn bắn chúng toàn điểm chết của họ. Đã có mấy tên nhòi ra ngoài bị anh bắn trúng rồi rơi ra ngoài xe.Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Diệp Nhi không ngờ rằng Kì Lân lại giỏi bắn súng như vậy. Mải suy nghĩ, cô không để ý có viên đạn xuyên qua cửa xe bắn qua vai cô- Á...Cô nhịn đau cố gắng kêu nhỏ để không phiền đến anh. Viên đạn gim vào khá sâu trên bả vai của cô, cũng may chiếc áo cô mặc màu đen nên anh không nhận ra vẻ khác thường này. Cố gắng hít một hơi thật sâu sau đó thở đềuKì Lân cảm thấy xe sắp trống đỡ không được. Phía trước là một khu rừng rậm rất tối, anh liền quay sang nói với cô- Xe sắp chống đỡ không nổi, chúng ta phải nhảy xuống.Nghe vậy Diệp Nhi cũng cảm thấy sợ. Từ trên xe nhảy xuống không phải sẽ chết sao. Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải cũng sẽ chết sao. Cho nên cô gật đầu đồng ý- Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ emTrấn an tinh thần cô một câu sau đó lái xe qua một bãi cỏ rậm bên bờ vực núi. Anh chỉnh xe ở chết độ tự lái, q*** t** lái xe tiến thẳng xuống bờ vực, sau đó ôm cô nhảy xuống bụi cỏKhi bọn chúng từ đằng xa tiến tới đã thấy chiếc xe lao xuống vực thẳm. Tên cầm đầu nhếch môi sau đoa gọi điện thoại cho người đàn ông- Cả người và xe đều lao xuống vực sâu.- Tốt lắm. Quay về điCup điện thoại, người đàn ông mở một nụ cười quỷ dịMặc dù nghi ngờ nhưng hắn ta vẫn cảm thấy vui vẻ- Mạc Kì Lân, mày và con khốn kia đã hại chết em gái tao nên bây giờ mày phải trả giá. Vốn dĩ định từ từ chơi với chúng mày...Nhưng không, hừ cuộc chơi đã kết thúcHắn ta cầm điếu xì gà hút một hơi thật dài sau đó thở một hơi khói mù mịt. Cười ha hả trong màn đêm yên tĩnh...hắn..không khác gì một người điên cả
Anh thật nực cười, chia tay cô rồi, hai người đường ai nấy đi. Anh lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho cô chứ
Câu mà Diệp Nhi nói như nhát dao đâm thẳng vào trái tim Kì Lân. Cô ấy nói đúng, là anh nói chia tay cô. Nhưng mà cũng chỉ là bất đắc dĩ, vì muốn bảo vệ cho cô mà thôi
Chợt từ xa có tiếng xe động cơ, hình như là rất đông. Kì Lân trong lòng mắng chửi một câu, không lẽ bọn chúng đã hành động, sau đó đi xuống kéo tay Diệp Nhi cùng chú chó lên xe.
- Anh làm gì vậy....
Diệp Nhi vẫn không hiểu gì hết khi bị Kì Lân kéo lên xe cả. Cô muốn xuống xe nhưng Kì Lân đã khoá chốt cửa xe lại. Diệp Nhi đập đập cửa, kêu to lên
- Thả tôi ra, anh đang làm cái quỷ gì vậy
Kì Lân vẫn ngồi im không trả lời mà tập chung quay đầu xe lại, rồi nhấn ga thật nhanh ra khỏi khu này.
- Anh điên rồi sao, sao lại như nhanh như thế....Áaa
- Em ngồi yên cho tôi
Nghe Kì Lân lớn tiếng tức giận như vậy cô rất sợ. Quay đầu lại mới thấy có người đuổi theo cô liền im lặng,từ từ buông tay ra khỏi cửa.
- Có rất nhiều người bám theo chúng ta
Đúng vậy là nhất nhiều, khoảng hơn 30 tên đi trên xe môtô đuổi theo hai người
- Tôi biết, em ngồi cho chắc vào
Đi được một đoạn thì đằng sau có tiếng nổ súng. Chết tiệt, bọn chúng mang theo vũ khí. Chắc chắn bọn chúng đang chuẩn bị ra tay với Diệp Nhi. Khốn kiếp, nếu hôm nay anh không tình cờ đi qua nơi này kí hợp đồng với đối tác thì một mình cô biết phải làm sao đây. Chỉ cần nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy rợn cả người
- Bọn...bọn họ có súng
Diệp Nhi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bọn họ có mang theo súng, tức là bọn họ muốn giết người hay sao.Không lẽ..là nhằm đến cô sao. Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Kì Lân bên cạnh
Kì Lân chỉ ngồi yên và tập chung lái xe. Sắp đến khúc cua vào rừng, anh muốn đánh lạc hướng chúng. Nhưng bọn chúng sớm phát hiện ra và bắn thủng lốp xe.
- Khốn kiếp
Cố gắng điều khiển để xe có thể tiếp tục chạy nhưng bọn chúng cũng sắp đuổi đến kịp.
- Quay ra đằng sau lấy dùm tôi cái hộp sắt
Miệng nói với Diệp Nhi nhưng Kì Lân vẫn tập chung lái xe. Diệp Nhi liền nghe theo lời Kì Lân rướn người ra đằng sau với lấy chiếc hộp. Nó rất nặng, nhưng cô vẫn có gắng mang nó lên cho Kì Lân rồi thở phù một hơi
Kì Lân mở chiếc hộp sắt ra. Bên trong có rất nhiều....súng. Là súng. Tại sao anh ấy lại có nhiều súng như vậy. Diệp Nhi trợn to mắt nhìn Kì Lân như không tin vào mắt mình
- Anh...anh có súng
Kì Lân thoáng một chút bối rối, nhưng phải lấy lí do nào đó để cô không nghi ngờ
- Tự vệ thôi
Diệp Nhi thở hắt ra hơi, còn tưởng anh là xã hội đen cơ chứ
Đoàng đoàng
Thêm vài viên đạn nữa bắn vào chiếc xe. Chiếc xe BWM gần như sắp không chống chịu nổi, cửa kính xe và đuôi xe gần như đã bị bắn thủng hết. Kì Lân liền nạp đạn vào súng bắn trả
Đoàng đoàng đoàng....đoàng
Nhiều phát súng liên tiếp nhau được b*n r* từ cây súng của anh. Ở cự li xa như vậy mà anh còn bắn chúng toàn điểm chết của họ. Đã có mấy tên nhòi ra ngoài bị anh bắn trúng rồi rơi ra ngoài xe.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Diệp Nhi không ngờ rằng Kì Lân lại giỏi bắn súng như vậy. Mải suy nghĩ, cô không để ý có viên đạn xuyên qua cửa xe bắn qua vai cô
- Á...
Cô nhịn đau cố gắng kêu nhỏ để không phiền đến anh. Viên đạn gim vào khá sâu trên bả vai của cô, cũng may chiếc áo cô mặc màu đen nên anh không nhận ra vẻ khác thường này. Cố gắng hít một hơi thật sâu sau đó thở đều
Kì Lân cảm thấy xe sắp trống đỡ không được. Phía trước là một khu rừng rậm rất tối, anh liền quay sang nói với cô
- Xe sắp chống đỡ không nổi, chúng ta phải nhảy xuống.
Nghe vậy Diệp Nhi cũng cảm thấy sợ. Từ trên xe nhảy xuống không phải sẽ chết sao. Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải cũng sẽ chết sao. Cho nên cô gật đầu đồng ý
- Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em
Trấn an tinh thần cô một câu sau đó lái xe qua một bãi cỏ rậm bên bờ vực núi. Anh chỉnh xe ở chết độ tự lái, q*** t** lái xe tiến thẳng xuống bờ vực, sau đó ôm cô nhảy xuống bụi cỏ
Khi bọn chúng từ đằng xa tiến tới đã thấy chiếc xe lao xuống vực thẳm. Tên cầm đầu nhếch môi sau đoa gọi điện thoại cho người đàn ông
- Cả người và xe đều lao xuống vực sâu.
- Tốt lắm. Quay về đi
Cup điện thoại, người đàn ông mở một nụ cười quỷ dị
Mặc dù nghi ngờ nhưng hắn ta vẫn cảm thấy vui vẻ
- Mạc Kì Lân, mày và con khốn kia đã hại chết em gái tao nên bây giờ mày phải trả giá. Vốn dĩ định từ từ chơi với chúng mày...Nhưng không, hừ cuộc chơi đã kết thúc
Hắn ta cầm điếu xì gà hút một hơi thật dài sau đó thở một hơi khói mù mịt. Cười ha hả trong màn đêm yên tĩnh...hắn..không khác gì một người điên cả
Thanh Xuân Bên AnhTác giả: NaThời tiết đầu thu khá mát mẻ, dưới những tán lá từng khe nắng xuyên qua chiếu vào trên người cô gái đang ngồi dưới hàng ghế đá đang mải mê đọc sách. Một cô gái có vẻ ngoài xinh sắn như thiên thần, mặc bộ đồng phục học sinh là áo trắng ngắn tay và chân váy tennis ngắn chưa tới đầu gối, mái tóc dài ngang lưng khẽ bay trước gió, đôi môi hồng đỏ mọng, sống mũi cao, mắt to đen và tròn, trán cao, làn da trắng nõn. Hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang mải mê đọc sách như vậy khiến ai nhìn thấy cũng siêu lòng. Ngồi một lúc thì có tiếng gọi: - Diệp Nhi, sao còn chưa vào lớp _ cô gái có khuôn mặt như thiên thần đó chính là Diệp Nhi, 17 tuổi, con của gia đình họ Diệp danh giá. Ba của Diệp Nhi là chủ tịch của công ty đá quý cao cấp Hưng Thịnh, là công ty đá quý lớn nhất Trung Quốc, rất giàu có và quyền lực. - Ừ! Mình mải đọc sách nên không có để ý. Chúng ta vào thôi _ nói rồi cô nắm tay Khả Ngân đi vào ( Khả Ngân chính là cô bạn thân nhất của cô và một người nữa chính là Nam Ca. Cả 3 người đều chơi… Anh thật nực cười, chia tay cô rồi, hai người đường ai nấy đi. Anh lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho cô chứCâu mà Diệp Nhi nói như nhát dao đâm thẳng vào trái tim Kì Lân. Cô ấy nói đúng, là anh nói chia tay cô. Nhưng mà cũng chỉ là bất đắc dĩ, vì muốn bảo vệ cho cô mà thôiChợt từ xa có tiếng xe động cơ, hình như là rất đông. Kì Lân trong lòng mắng chửi một câu, không lẽ bọn chúng đã hành động, sau đó đi xuống kéo tay Diệp Nhi cùng chú chó lên xe.- Anh làm gì vậy....Diệp Nhi vẫn không hiểu gì hết khi bị Kì Lân kéo lên xe cả. Cô muốn xuống xe nhưng Kì Lân đã khoá chốt cửa xe lại. Diệp Nhi đập đập cửa, kêu to lên- Thả tôi ra, anh đang làm cái quỷ gì vậyKì Lân vẫn ngồi im không trả lời mà tập chung quay đầu xe lại, rồi nhấn ga thật nhanh ra khỏi khu này.- Anh điên rồi sao, sao lại như nhanh như thế....Áaa- Em ngồi yên cho tôiNghe Kì Lân lớn tiếng tức giận như vậy cô rất sợ. Quay đầu lại mới thấy có người đuổi theo cô liền im lặng,từ từ buông tay ra khỏi cửa.- Có rất nhiều người bám theo chúng taĐúng vậy là nhất nhiều, khoảng hơn 30 tên đi trên xe môtô đuổi theo hai người- Tôi biết, em ngồi cho chắc vàoĐi được một đoạn thì đằng sau có tiếng nổ súng. Chết tiệt, bọn chúng mang theo vũ khí. Chắc chắn bọn chúng đang chuẩn bị ra tay với Diệp Nhi. Khốn kiếp, nếu hôm nay anh không tình cờ đi qua nơi này kí hợp đồng với đối tác thì một mình cô biết phải làm sao đây. Chỉ cần nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy rợn cả người- Bọn...bọn họ có súngDiệp Nhi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bọn họ có mang theo súng, tức là bọn họ muốn giết người hay sao.Không lẽ..là nhằm đến cô sao. Cô đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Kì Lân bên cạnhKì Lân chỉ ngồi yên và tập chung lái xe. Sắp đến khúc cua vào rừng, anh muốn đánh lạc hướng chúng. Nhưng bọn chúng sớm phát hiện ra và bắn thủng lốp xe.- Khốn kiếpCố gắng điều khiển để xe có thể tiếp tục chạy nhưng bọn chúng cũng sắp đuổi đến kịp.- Quay ra đằng sau lấy dùm tôi cái hộp sắtMiệng nói với Diệp Nhi nhưng Kì Lân vẫn tập chung lái xe. Diệp Nhi liền nghe theo lời Kì Lân rướn người ra đằng sau với lấy chiếc hộp. Nó rất nặng, nhưng cô vẫn có gắng mang nó lên cho Kì Lân rồi thở phù một hơiKì Lân mở chiếc hộp sắt ra. Bên trong có rất nhiều....súng. Là súng. Tại sao anh ấy lại có nhiều súng như vậy. Diệp Nhi trợn to mắt nhìn Kì Lân như không tin vào mắt mình- Anh...anh có súngKì Lân thoáng một chút bối rối, nhưng phải lấy lí do nào đó để cô không nghi ngờ- Tự vệ thôiDiệp Nhi thở hắt ra hơi, còn tưởng anh là xã hội đen cơ chứĐoàng đoàngThêm vài viên đạn nữa bắn vào chiếc xe. Chiếc xe BWM gần như sắp không chống chịu nổi, cửa kính xe và đuôi xe gần như đã bị bắn thủng hết. Kì Lân liền nạp đạn vào súng bắn trảĐoàng đoàng đoàng....đoàngNhiều phát súng liên tiếp nhau được b*n r* từ cây súng của anh. Ở cự li xa như vậy mà anh còn bắn chúng toàn điểm chết của họ. Đã có mấy tên nhòi ra ngoài bị anh bắn trúng rồi rơi ra ngoài xe.Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Diệp Nhi không ngờ rằng Kì Lân lại giỏi bắn súng như vậy. Mải suy nghĩ, cô không để ý có viên đạn xuyên qua cửa xe bắn qua vai cô- Á...Cô nhịn đau cố gắng kêu nhỏ để không phiền đến anh. Viên đạn gim vào khá sâu trên bả vai của cô, cũng may chiếc áo cô mặc màu đen nên anh không nhận ra vẻ khác thường này. Cố gắng hít một hơi thật sâu sau đó thở đềuKì Lân cảm thấy xe sắp trống đỡ không được. Phía trước là một khu rừng rậm rất tối, anh liền quay sang nói với cô- Xe sắp chống đỡ không nổi, chúng ta phải nhảy xuống.Nghe vậy Diệp Nhi cũng cảm thấy sợ. Từ trên xe nhảy xuống không phải sẽ chết sao. Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải cũng sẽ chết sao. Cho nên cô gật đầu đồng ý- Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ emTrấn an tinh thần cô một câu sau đó lái xe qua một bãi cỏ rậm bên bờ vực núi. Anh chỉnh xe ở chết độ tự lái, q*** t** lái xe tiến thẳng xuống bờ vực, sau đó ôm cô nhảy xuống bụi cỏKhi bọn chúng từ đằng xa tiến tới đã thấy chiếc xe lao xuống vực thẳm. Tên cầm đầu nhếch môi sau đoa gọi điện thoại cho người đàn ông- Cả người và xe đều lao xuống vực sâu.- Tốt lắm. Quay về điCup điện thoại, người đàn ông mở một nụ cười quỷ dịMặc dù nghi ngờ nhưng hắn ta vẫn cảm thấy vui vẻ- Mạc Kì Lân, mày và con khốn kia đã hại chết em gái tao nên bây giờ mày phải trả giá. Vốn dĩ định từ từ chơi với chúng mày...Nhưng không, hừ cuộc chơi đã kết thúcHắn ta cầm điếu xì gà hút một hơi thật dài sau đó thở một hơi khói mù mịt. Cười ha hả trong màn đêm yên tĩnh...hắn..không khác gì một người điên cả