Đối với Liễu Yên Chi tất cả giống như một giấc mộng vậy. Kể từ khi khuôn mặt xinh đẹp bị hủy sau tai nạn giao thông thì cuộc đời cô liền rẻ sang một bước ngoặt lớn. Những người từng nói yêu thương cô, thề chăm sóc cô suốt đời lúc trước....bây giờ lại như người xa lạ. Bạn bè cô tin tưởng nhất lại quay lưng hả hê cười mỉa một bên. Cha mẹ lúc trước nâng niu cô như thế nào, bây giờ lại lạnh nhạt lấy cớ này cớ nọ né tránh. Tất cả...... Thật khiến lòng người lạnh giá. Lại nói đối với một người đã quên nhận được lời khen ngợi, sự hâm mộ chung quanh như Liễu Yên Chi, sự việc này chả khác gì một tấn bi kịch. Thậm chí ngay cả tự sát cô cũng đã nghĩ đến. Thế nhưng nghĩ và làm là 2 sự việc khác nhau, cô nghĩ được nhưng lại không có can đảm để tự sát thật. Liễu Yên Chi tự nhận bản thân quả thực là một người nhát gan yếu đuối. Nhưng cũng nhờ bi kịch này mà cô hiểu được nhân tình ấm lạnh của cuộc đời. Lòng tin đối với người khác cũng không còn. Thời gian cũng dần bào mòn trái tim của một con người…
Tác giả: