( Câu chuyện lấy bối cảnh ở ấn độ trong khu ổ chuột ở mumbai) Ánh nắng bình minh chiếu sáng vào căn nhà của Mara- mợ của Si, Mara thức dậy với dáng người uể oải, vươn người 1 lúc sau đó ngáp 1 hơi thật là dài.Bỗng nhiên bà la hét to: - SI đâu rồi!!!!!! - Dạ! Con ra đây mợ ơi! Mợ đợi con chút xíu!- Từ trong nhà bếp vọng ra. Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang loay hoay trong nhà bếp đó là si, Cô có làn da hơi rám nắng, đang đổ nước sôi vào chậu có nước lạnh. Lập tức cô đi lấy khăn và nhanh nhẹn bưng chậu nước vào phòng mợ. - Sao lâu dữ vậy si? Tao đợi mày chắc cả tiếng rồi đó?- Bà mợ quát. - Dạ.Con xin lỗi mợ.Lần sau con sẽ làm nhanh hơn! -Thôi đi! Mày biến giùm tao cái! Hứ... Si vội vàng ra ngoài phòng mợ đóng cửa nhẹ nhàng sau đó lật đật chạy vào phòng bếp nấu tiếp thức ăn đang dở dang. - Còn món cà ri nữa là xong- Si nghĩ. Bắt nồi nước lên si vội cắt rau củ bỏ vào nồi và cho gia vị vào. "15 phút nữa, 15 phút nữa"- Si đang nghĩ thầm. Si ngả lưng vào ghế ở bếp 1 lát vì cô đang rất mệt…
Chương 14: Khóc
Cuộc Đời Của SiTác giả: Corn baby( Câu chuyện lấy bối cảnh ở ấn độ trong khu ổ chuột ở mumbai) Ánh nắng bình minh chiếu sáng vào căn nhà của Mara- mợ của Si, Mara thức dậy với dáng người uể oải, vươn người 1 lúc sau đó ngáp 1 hơi thật là dài.Bỗng nhiên bà la hét to: - SI đâu rồi!!!!!! - Dạ! Con ra đây mợ ơi! Mợ đợi con chút xíu!- Từ trong nhà bếp vọng ra. Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang loay hoay trong nhà bếp đó là si, Cô có làn da hơi rám nắng, đang đổ nước sôi vào chậu có nước lạnh. Lập tức cô đi lấy khăn và nhanh nhẹn bưng chậu nước vào phòng mợ. - Sao lâu dữ vậy si? Tao đợi mày chắc cả tiếng rồi đó?- Bà mợ quát. - Dạ.Con xin lỗi mợ.Lần sau con sẽ làm nhanh hơn! -Thôi đi! Mày biến giùm tao cái! Hứ... Si vội vàng ra ngoài phòng mợ đóng cửa nhẹ nhàng sau đó lật đật chạy vào phòng bếp nấu tiếp thức ăn đang dở dang. - Còn món cà ri nữa là xong- Si nghĩ. Bắt nồi nước lên si vội cắt rau củ bỏ vào nồi và cho gia vị vào. "15 phút nữa, 15 phút nữa"- Si đang nghĩ thầm. Si ngả lưng vào ghế ở bếp 1 lát vì cô đang rất mệt… Si bước vào nhà, cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngả lưng vào giường,ngủ một lúc cho đỡ mệt. Cô vào bếp nấu thức ăn thì thấy Wi đang hì hụp trong bếp, tìm cái gì đó. Si hỏi:- Chị Wi! Chị đang làm gì vậy?Wi quay người thì thấy si, cô la to:- Sao còn chưa nấu đồ ăn hả? Sắp trễ giờ của tao rồi đó!.Si vội lật đật đem vào bếp nấu lên, cô làm rất cẩn thận và ngon miệng nhưng đến lúc bỏ ớt vào thì bỗng nhiên cô choáng váng đau đầu, lỡ đổ nhiều ớt vào trong nồi thức ăn, Wi thấy vậy liền la to hơn nữa:- Mày làm cái quái gì vậy! Cẩu thả quá! Ngu dễ sợ! Có bấy nhiêu mà làm không xong!.Si lấy muỗng vớt ớt ra nhưng không kịp, ớt đã hoà vào nước rất là cayWi chau mày:- Ừm! Được! Mày phải chịu trách nhiệm với cái nồi này! Ăn hết cho tao! Mày phải ăn hết cho đỡ phí tiền của.Si sợ, cô không muốn, cô đã từ chối nhưng wi vẫn kiên quyết" Mày phải ăn". Rồi mợ đi vào bếp, thấy vậy liền cùng phe với Wi ép cho bằng được.Bà mợ dữ dằn:- Con ngu này! Nhìn xem! Mày nấu như thế thì có phải lãng phí tiền của không! Mày ăn hết đi! Mau lên.Hai mẹ con bà mợ ép phe, rồi đè miệng Si ra mà đổ thức ăn vào. Si không chịu đựng được sức cay của ớt, mặt cô đỏ ra, nước mắt, mồ hôi chảy đầm đìa:- Hưc,,,,hực... Cay...cay quá! Tha...-- Si chưa kịp nói thì Wi tiếp tục đổ vào miệng Si. Si gào lên:- Đủ rồi! Làm ơn! Tha cho con!.Si giằng mạnh ra làm đổ hết nồi thức ăn trước sự ngơ ngác của hai mẹ con. Wi lên giọng:- Mày hỗn hào! Láo xược! Dám đẩy hai mẹ con tao ra à!.Wi chạy tới túm tóc si, tát một cái thật mạnh. Si đừ người, mệt mỏi và đau đớn, cô nằm xuống sàn và khóc. Hai mẹ con nhìn Si lờm lờm rồi đi ra ngoài "HỨ" lên một tiếng.Si khóc, khóc vì đau đớn, khóc vì cay. Si thấy buồn tủi, cô đơn, nghẹn ngào, cô lập tức đứng dậy dọn đống dưới sàn rồi đi rửa mặt.Tối, trời lạnh hơn. Si mặc thêm cái áo khoác mỏng dí vài năm về trước nhưng vẫn mới toanh. Cô ra ngoài cửa, nhìn trăng sao rồi nhìn ra đường phố. Cô lại buồn rồi lại khóc, cô nhớ cậu. Người yêu thương cô nhất trong nhà này còn lại thì ghét cô. Nghĩ đến tương lai cô buồn lắm......Suy nghĩ một hồi thì giật mình, thấy hai mẹ con mợ vào nhà từ lúc nào, đem về nào là bắp rang bơ, Hambơger,...toàn là món lạ mặt Si chưa từng thấy. Hai mẹ con họ vừa ăn vừa ngó tivi, xem điền thoại, không để ý quan tâm tới Si. Wi ăn bỏng ngô một cách ngon lành, cô ta thấy trong bỏng ngô sót lại những hạt chưa nổ, Wi kêu Si lại và nói:- Đây! Cho mày nè!.Wi đưa vài hột bắp cho Si, si thấy lạ lạ, nhìn wi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành, si cũng làm theo. Nhưng khi nhai ngô, răng Si dường như muốn bể ra, ngô rất cứng như cục đá. Wi vội đắc ý cười hìhì. Bà mợ cũng cười to lên. Hahahahah.....Đêm đó tiếng cười của hai mẹ con họ dường như đâm vào trái tim Si làm si không ngủ được.....
Si bước vào nhà, cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngả lưng vào giường,ngủ một lúc cho đỡ mệt. Cô vào bếp nấu thức ăn thì thấy Wi đang hì hụp trong bếp, tìm cái gì đó. Si hỏi:
- Chị Wi! Chị đang làm gì vậy?
Wi quay người thì thấy si, cô la to:
- Sao còn chưa nấu đồ ăn hả? Sắp trễ giờ của tao rồi đó!.
Si vội lật đật đem vào bếp nấu lên, cô làm rất cẩn thận và ngon miệng nhưng đến lúc bỏ ớt vào thì bỗng nhiên cô choáng váng đau đầu, lỡ đổ nhiều ớt vào trong nồi thức ăn, Wi thấy vậy liền la to hơn nữa:
- Mày làm cái quái gì vậy! Cẩu thả quá! Ngu dễ sợ! Có bấy nhiêu mà làm không xong!.
Si lấy muỗng vớt ớt ra nhưng không kịp, ớt đã hoà vào nước rất là cay
Wi chau mày:
- Ừm! Được! Mày phải chịu trách nhiệm với cái nồi này! Ăn hết cho tao! Mày phải ăn hết cho đỡ phí tiền của.
Si sợ, cô không muốn, cô đã từ chối nhưng wi vẫn kiên quyết" Mày phải ăn"
. Rồi mợ đi vào bếp, thấy vậy liền cùng phe với Wi ép cho bằng được.Bà mợ dữ dằn:
- Con ngu này! Nhìn xem! Mày nấu như thế thì có phải lãng phí tiền của không! Mày ăn hết đi! Mau lên.
Hai mẹ con bà mợ ép phe, rồi đè miệng Si ra mà đổ thức ăn vào. Si không chịu đựng được sức cay của ớt, mặt cô đỏ ra, nước mắt, mồ hôi chảy đầm đìa:
- Hưc,,,,hực... Cay...cay quá! Tha...-- Si chưa kịp nói thì Wi tiếp tục đổ vào miệng Si. Si gào lên:
- Đủ rồi! Làm ơn! Tha cho con!.
Si giằng mạnh ra làm đổ hết nồi thức ăn trước sự ngơ ngác của hai mẹ con. Wi lên giọng:
- Mày hỗn hào! Láo xược! Dám đẩy hai mẹ con tao ra à!.
Wi chạy tới túm tóc si, tát một cái thật mạnh. Si đừ người, mệt mỏi và đau đớn, cô nằm xuống sàn và khóc. Hai mẹ con nhìn Si lờm lờm rồi đi ra ngoài "HỨ" lên một tiếng.
Si khóc, khóc vì đau đớn, khóc vì cay. Si thấy buồn tủi, cô đơn, nghẹn ngào, cô lập tức đứng dậy dọn đống dưới sàn rồi đi rửa mặt.
Tối, trời lạnh hơn. Si mặc thêm cái áo khoác mỏng dí vài năm về trước nhưng vẫn mới toanh. Cô ra ngoài cửa, nhìn trăng sao rồi nhìn ra đường phố. Cô lại buồn rồi lại khóc, cô nhớ cậu. Người yêu thương cô nhất trong nhà này còn lại thì ghét cô. Nghĩ đến tương lai cô buồn lắm......
Suy nghĩ một hồi thì giật mình, thấy hai mẹ con mợ vào nhà từ lúc nào, đem về nào là bắp rang bơ, Hambơger,...toàn là món lạ mặt Si chưa từng thấy. Hai mẹ con họ vừa ăn vừa ngó tivi, xem điền thoại, không để ý quan tâm tới Si. Wi ăn bỏng ngô một cách ngon lành, cô ta thấy trong bỏng ngô sót lại những hạt chưa nổ, Wi kêu Si lại và nói:
- Đây! Cho mày nè!.
Wi đưa vài hột bắp cho Si, si thấy lạ lạ, nhìn wi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành, si cũng làm theo. Nhưng khi nhai ngô, răng Si dường như muốn bể ra, ngô rất cứng như cục đá. Wi vội đắc ý cười hìhì. Bà mợ cũng cười to lên. Hahahahah.....
Đêm đó tiếng cười của hai mẹ con họ dường như đâm vào trái tim Si làm si không ngủ được.....
Cuộc Đời Của SiTác giả: Corn baby( Câu chuyện lấy bối cảnh ở ấn độ trong khu ổ chuột ở mumbai) Ánh nắng bình minh chiếu sáng vào căn nhà của Mara- mợ của Si, Mara thức dậy với dáng người uể oải, vươn người 1 lúc sau đó ngáp 1 hơi thật là dài.Bỗng nhiên bà la hét to: - SI đâu rồi!!!!!! - Dạ! Con ra đây mợ ơi! Mợ đợi con chút xíu!- Từ trong nhà bếp vọng ra. Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang loay hoay trong nhà bếp đó là si, Cô có làn da hơi rám nắng, đang đổ nước sôi vào chậu có nước lạnh. Lập tức cô đi lấy khăn và nhanh nhẹn bưng chậu nước vào phòng mợ. - Sao lâu dữ vậy si? Tao đợi mày chắc cả tiếng rồi đó?- Bà mợ quát. - Dạ.Con xin lỗi mợ.Lần sau con sẽ làm nhanh hơn! -Thôi đi! Mày biến giùm tao cái! Hứ... Si vội vàng ra ngoài phòng mợ đóng cửa nhẹ nhàng sau đó lật đật chạy vào phòng bếp nấu tiếp thức ăn đang dở dang. - Còn món cà ri nữa là xong- Si nghĩ. Bắt nồi nước lên si vội cắt rau củ bỏ vào nồi và cho gia vị vào. "15 phút nữa, 15 phút nữa"- Si đang nghĩ thầm. Si ngả lưng vào ghế ở bếp 1 lát vì cô đang rất mệt… Si bước vào nhà, cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngả lưng vào giường,ngủ một lúc cho đỡ mệt. Cô vào bếp nấu thức ăn thì thấy Wi đang hì hụp trong bếp, tìm cái gì đó. Si hỏi:- Chị Wi! Chị đang làm gì vậy?Wi quay người thì thấy si, cô la to:- Sao còn chưa nấu đồ ăn hả? Sắp trễ giờ của tao rồi đó!.Si vội lật đật đem vào bếp nấu lên, cô làm rất cẩn thận và ngon miệng nhưng đến lúc bỏ ớt vào thì bỗng nhiên cô choáng váng đau đầu, lỡ đổ nhiều ớt vào trong nồi thức ăn, Wi thấy vậy liền la to hơn nữa:- Mày làm cái quái gì vậy! Cẩu thả quá! Ngu dễ sợ! Có bấy nhiêu mà làm không xong!.Si lấy muỗng vớt ớt ra nhưng không kịp, ớt đã hoà vào nước rất là cayWi chau mày:- Ừm! Được! Mày phải chịu trách nhiệm với cái nồi này! Ăn hết cho tao! Mày phải ăn hết cho đỡ phí tiền của.Si sợ, cô không muốn, cô đã từ chối nhưng wi vẫn kiên quyết" Mày phải ăn". Rồi mợ đi vào bếp, thấy vậy liền cùng phe với Wi ép cho bằng được.Bà mợ dữ dằn:- Con ngu này! Nhìn xem! Mày nấu như thế thì có phải lãng phí tiền của không! Mày ăn hết đi! Mau lên.Hai mẹ con bà mợ ép phe, rồi đè miệng Si ra mà đổ thức ăn vào. Si không chịu đựng được sức cay của ớt, mặt cô đỏ ra, nước mắt, mồ hôi chảy đầm đìa:- Hưc,,,,hực... Cay...cay quá! Tha...-- Si chưa kịp nói thì Wi tiếp tục đổ vào miệng Si. Si gào lên:- Đủ rồi! Làm ơn! Tha cho con!.Si giằng mạnh ra làm đổ hết nồi thức ăn trước sự ngơ ngác của hai mẹ con. Wi lên giọng:- Mày hỗn hào! Láo xược! Dám đẩy hai mẹ con tao ra à!.Wi chạy tới túm tóc si, tát một cái thật mạnh. Si đừ người, mệt mỏi và đau đớn, cô nằm xuống sàn và khóc. Hai mẹ con nhìn Si lờm lờm rồi đi ra ngoài "HỨ" lên một tiếng.Si khóc, khóc vì đau đớn, khóc vì cay. Si thấy buồn tủi, cô đơn, nghẹn ngào, cô lập tức đứng dậy dọn đống dưới sàn rồi đi rửa mặt.Tối, trời lạnh hơn. Si mặc thêm cái áo khoác mỏng dí vài năm về trước nhưng vẫn mới toanh. Cô ra ngoài cửa, nhìn trăng sao rồi nhìn ra đường phố. Cô lại buồn rồi lại khóc, cô nhớ cậu. Người yêu thương cô nhất trong nhà này còn lại thì ghét cô. Nghĩ đến tương lai cô buồn lắm......Suy nghĩ một hồi thì giật mình, thấy hai mẹ con mợ vào nhà từ lúc nào, đem về nào là bắp rang bơ, Hambơger,...toàn là món lạ mặt Si chưa từng thấy. Hai mẹ con họ vừa ăn vừa ngó tivi, xem điền thoại, không để ý quan tâm tới Si. Wi ăn bỏng ngô một cách ngon lành, cô ta thấy trong bỏng ngô sót lại những hạt chưa nổ, Wi kêu Si lại và nói:- Đây! Cho mày nè!.Wi đưa vài hột bắp cho Si, si thấy lạ lạ, nhìn wi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành, si cũng làm theo. Nhưng khi nhai ngô, răng Si dường như muốn bể ra, ngô rất cứng như cục đá. Wi vội đắc ý cười hìhì. Bà mợ cũng cười to lên. Hahahahah.....Đêm đó tiếng cười của hai mẹ con họ dường như đâm vào trái tim Si làm si không ngủ được.....