Tác giả:

Một buổi sáng lại bắt đầu, chiếu theo những tia sáng ấm áp và những sương gió mát lạnh của buổi sáng mang theo những ngày mới. Những tia ánh nắng cố gắng len lỏi vượt qua rào cạn của ngôi nhà nghèo nàn sơ sụp. Một vài ánh nắng đã thành công khi bước vào chiếu thẳng vào một khuôn mặt xinh xắn của cô gái đang nằm trên giường với một vài âm thanh ánh sáng của tiếng chim hát líu lo ngoài cửa - Ukmm... trời sáng rồi ư Nó cố gắng ngồi dậy bước vào phòng nhanh chóng làm VSCN, nó bước vào nhìn mình trong gương và nghĩ thầm - Tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình tàn bạo như vậy chứ. Tại sao suốt ngày người đàn bà đó cứ đàn áp, hành hạ mình đến việc này việc khác chứ. Tại sao tuổi thơ của mình không được hạnh phúc như những gia đình khác chứ. Tại sao... tại sao chứ???~ Trong đầu nó là những câu hỏi lập qua lập lại trong những năm tháng qua của nó. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng to lớn và tiếng gần hơn ngày một nhanh hơn, không ai khác chính là người mẹ ruột độc ác của nó - Cái con…

Chương 4

Ông Xã Lạnh Lùng Đáng Yêu Của TôiTác giả: phuong2k2Một buổi sáng lại bắt đầu, chiếu theo những tia sáng ấm áp và những sương gió mát lạnh của buổi sáng mang theo những ngày mới. Những tia ánh nắng cố gắng len lỏi vượt qua rào cạn của ngôi nhà nghèo nàn sơ sụp. Một vài ánh nắng đã thành công khi bước vào chiếu thẳng vào một khuôn mặt xinh xắn của cô gái đang nằm trên giường với một vài âm thanh ánh sáng của tiếng chim hát líu lo ngoài cửa - Ukmm... trời sáng rồi ư Nó cố gắng ngồi dậy bước vào phòng nhanh chóng làm VSCN, nó bước vào nhìn mình trong gương và nghĩ thầm - Tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình tàn bạo như vậy chứ. Tại sao suốt ngày người đàn bà đó cứ đàn áp, hành hạ mình đến việc này việc khác chứ. Tại sao tuổi thơ của mình không được hạnh phúc như những gia đình khác chứ. Tại sao... tại sao chứ???~ Trong đầu nó là những câu hỏi lập qua lập lại trong những năm tháng qua của nó. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng to lớn và tiếng gần hơn ngày một nhanh hơn, không ai khác chính là người mẹ ruột độc ác của nó - Cái con… Trong khi hắn đang ngồi trong phòng thì nghe được tiếng hét chói tai của cậu ta, lửa giận trong người hắn sôi lên như muốn ăn tươi nuốt sống tên đó vậy, hắn đùng đùng bước ra khỏi phòng.- Nè, cái cậu kia , tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, đã nói đây là biệt thự chứ không phải là cái sở thú hay là cái hội trường mà cậu muốn hét muốn la ở đâu cũng được ==" bộ cái miệng cậu là cái thùng phát loa hay sao mà la như có ai vừa mới cướp đồ của cậu vậy hả?!!- Ơ... ơ... tại tớ vui mừng vì thấy cậu lần đầu tiên dẫn gái về mòa - Cậu ta chu mỏ- Muốn vui mừng thì hãy tìm hiểu rõ nguyên nhân đi - Hắn lạnh lùng nói thẳng- Rồi rồi, cậu khó tính quá, hèn chi bây giờ cậu không có người yêu là đúng ròi- Có cần tớ hiến tế cậu cho con chó của tớ ăn không- Ahhh... cho tớ xin =.="- Giờ còn đứng đó. Mau đi làm việc của cậu đi- Đi thì đi, làm gì mà dữ quá vậy trờiCậu ta nhanh chóng bước vào phòng của nó đang nằm. Nhanh tay lấy dụng cụ khám cho nó. Con mắt của cậu vô tình nhìn thấy phía sau cổ của nó có hình ngôi sao giống với vị hôn thê của hắn. Cậu vui mừng reo lên và chạy nhanh đi ra ngoài phòng mà thông báo cho hắn biết------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Này... này.... có thông báo tin vui cho cậu biết nè- Nói- Cậu khỏi cần tìm cô ấy nữa!!!- Vì sao- Vì người cậu cứu chính là vị hôn thê mà cậu dóc lòng 18 năm đi tìm mỏi mòn hiện giờ đang ở trong nhà cậu đây này- What??? Cậu đừng có nói dối tớ * hắn cười lạnh*- Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư cho nên tớ không thề nói dối cậu một lời- Vì sao cậu biết cô ta là vị hôn thê của tớ- Cậu còn nhớ cái hình ngôi sao phía sau cổ của vị hôn thê hồi nhỏ của cậu không- Nhớ?!! Thì sao???- Thì người mà cậu cứu lại chính là người có cái đó:v ik chang như vị hôn thê hồi nhỏ của cậu luôn- Hả....... lời cậu nói là thiệt phải khôngHắn đứng dậy cầm hai vai cậu lắc qua lắc lại làm cậu ta chóng mặt- Nèk.... nè.... cậu... bỏ tớ ra.... chóng hoa cả mặt @.@- Ờ- Cậu không tin thì qua phòng cô ấy mà coi ik rồi biết- ỪHắn nhanh chân bước qua phòng cô. Hắn bực bội vì sao đi mãi đi mãi mà không tới được phòng nó ( t/g: vừa đi vừa suy nghĩ, hèn chi đi mãi không tới là đúng rồi cha nội:> Hắn: Có cần ta hiến tế mi cho bé cún nhà ta không kaka T/g: Mi hiến tế ta thì ta sẽ cho mi dừng lại cuộc chơi ngay bây giờ *cười gian* Hắn: Ui thôi, cho ta xin lỗi:ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong khi hắn đang ngồi trong phòng thì nghe được tiếng hét chói tai của cậu ta, lửa giận trong người hắn sôi lên như muốn ăn tươi nuốt sống tên đó vậy, hắn đùng đùng bước ra khỏi phòng.

- Nè, cái cậu kia , tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, đã nói đây là biệt thự chứ không phải là cái sở thú hay là cái hội trường mà cậu muốn hét muốn la ở đâu cũng được ==" bộ cái miệng cậu là cái thùng phát loa hay sao mà la như có ai vừa mới cướp đồ của cậu vậy hả?!!

- Ơ... ơ... tại tớ vui mừng vì thấy cậu lần đầu tiên dẫn gái về mòa - Cậu ta chu mỏ

- Muốn vui mừng thì hãy tìm hiểu rõ nguyên nhân đi - Hắn lạnh lùng nói thẳng

- Rồi rồi, cậu khó tính quá, hèn chi bây giờ cậu không có người yêu là đúng ròi

- Có cần tớ hiến tế cậu cho con chó của tớ ăn không

- Ahhh... cho tớ xin =.="

- Giờ còn đứng đó. Mau đi làm việc của cậu đi

- Đi thì đi, làm gì mà dữ quá vậy trời

Cậu ta nhanh chóng bước vào phòng của nó đang nằm. Nhanh tay lấy dụng cụ khám cho nó. Con mắt của cậu vô tình nhìn thấy phía sau cổ của nó có hình ngôi sao giống với vị hôn thê của hắn. Cậu vui mừng reo lên và chạy nhanh đi ra ngoài phòng mà thông báo cho hắn biết

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Này... này.... có thông báo tin vui cho cậu biết nè

- Nói

- Cậu khỏi cần tìm cô ấy nữa!!!

- Vì sao

- Vì người cậu cứu chính là vị hôn thê mà cậu dóc lòng 18 năm đi tìm mỏi mòn hiện giờ đang ở trong nhà cậu đây này

- What??? Cậu đừng có nói dối tớ * hắn cười lạnh*

- Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư cho nên tớ không thề nói dối cậu một lời

- Vì sao cậu biết cô ta là vị hôn thê của tớ

- Cậu còn nhớ cái hình ngôi sao phía sau cổ của vị hôn thê hồi nhỏ của cậu không

- Nhớ?!! Thì sao???

- Thì người mà cậu cứu lại chính là người có cái đó:v ik chang như vị hôn thê hồi nhỏ của cậu luôn

- Hả....... lời cậu nói là thiệt phải không

Hắn đứng dậy cầm hai vai cậu lắc qua lắc lại làm cậu ta chóng mặt

- Nèk.... nè.... cậu... bỏ tớ ra.... chóng hoa cả mặt @.@

- Ờ

- Cậu không tin thì qua phòng cô ấy mà coi ik rồi biết

- Ừ

Hắn nhanh chân bước qua phòng cô. Hắn bực bội vì sao đi mãi đi mãi mà không tới được phòng nó ( t/g: vừa đi vừa suy nghĩ, hèn chi đi mãi không tới là đúng rồi cha nội:> Hắn: Có cần ta hiến tế mi cho bé cún nhà ta không kaka T/g: Mi hiến tế ta thì ta sẽ cho mi dừng lại cuộc chơi ngay bây giờ *cười gian* Hắn: Ui thôi, cho ta xin lỗi:

Chương

trước

Chương

tiếp

Báo lỗi chương

Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ông Xã Lạnh Lùng Đáng Yêu Của TôiTác giả: phuong2k2Một buổi sáng lại bắt đầu, chiếu theo những tia sáng ấm áp và những sương gió mát lạnh của buổi sáng mang theo những ngày mới. Những tia ánh nắng cố gắng len lỏi vượt qua rào cạn của ngôi nhà nghèo nàn sơ sụp. Một vài ánh nắng đã thành công khi bước vào chiếu thẳng vào một khuôn mặt xinh xắn của cô gái đang nằm trên giường với một vài âm thanh ánh sáng của tiếng chim hát líu lo ngoài cửa - Ukmm... trời sáng rồi ư Nó cố gắng ngồi dậy bước vào phòng nhanh chóng làm VSCN, nó bước vào nhìn mình trong gương và nghĩ thầm - Tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình tàn bạo như vậy chứ. Tại sao suốt ngày người đàn bà đó cứ đàn áp, hành hạ mình đến việc này việc khác chứ. Tại sao tuổi thơ của mình không được hạnh phúc như những gia đình khác chứ. Tại sao... tại sao chứ???~ Trong đầu nó là những câu hỏi lập qua lập lại trong những năm tháng qua của nó. Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng to lớn và tiếng gần hơn ngày một nhanh hơn, không ai khác chính là người mẹ ruột độc ác của nó - Cái con… Trong khi hắn đang ngồi trong phòng thì nghe được tiếng hét chói tai của cậu ta, lửa giận trong người hắn sôi lên như muốn ăn tươi nuốt sống tên đó vậy, hắn đùng đùng bước ra khỏi phòng.- Nè, cái cậu kia , tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, đã nói đây là biệt thự chứ không phải là cái sở thú hay là cái hội trường mà cậu muốn hét muốn la ở đâu cũng được ==" bộ cái miệng cậu là cái thùng phát loa hay sao mà la như có ai vừa mới cướp đồ của cậu vậy hả?!!- Ơ... ơ... tại tớ vui mừng vì thấy cậu lần đầu tiên dẫn gái về mòa - Cậu ta chu mỏ- Muốn vui mừng thì hãy tìm hiểu rõ nguyên nhân đi - Hắn lạnh lùng nói thẳng- Rồi rồi, cậu khó tính quá, hèn chi bây giờ cậu không có người yêu là đúng ròi- Có cần tớ hiến tế cậu cho con chó của tớ ăn không- Ahhh... cho tớ xin =.="- Giờ còn đứng đó. Mau đi làm việc của cậu đi- Đi thì đi, làm gì mà dữ quá vậy trờiCậu ta nhanh chóng bước vào phòng của nó đang nằm. Nhanh tay lấy dụng cụ khám cho nó. Con mắt của cậu vô tình nhìn thấy phía sau cổ của nó có hình ngôi sao giống với vị hôn thê của hắn. Cậu vui mừng reo lên và chạy nhanh đi ra ngoài phòng mà thông báo cho hắn biết------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Này... này.... có thông báo tin vui cho cậu biết nè- Nói- Cậu khỏi cần tìm cô ấy nữa!!!- Vì sao- Vì người cậu cứu chính là vị hôn thê mà cậu dóc lòng 18 năm đi tìm mỏi mòn hiện giờ đang ở trong nhà cậu đây này- What??? Cậu đừng có nói dối tớ * hắn cười lạnh*- Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư cho nên tớ không thề nói dối cậu một lời- Vì sao cậu biết cô ta là vị hôn thê của tớ- Cậu còn nhớ cái hình ngôi sao phía sau cổ của vị hôn thê hồi nhỏ của cậu không- Nhớ?!! Thì sao???- Thì người mà cậu cứu lại chính là người có cái đó:v ik chang như vị hôn thê hồi nhỏ của cậu luôn- Hả....... lời cậu nói là thiệt phải khôngHắn đứng dậy cầm hai vai cậu lắc qua lắc lại làm cậu ta chóng mặt- Nèk.... nè.... cậu... bỏ tớ ra.... chóng hoa cả mặt @.@- Ờ- Cậu không tin thì qua phòng cô ấy mà coi ik rồi biết- ỪHắn nhanh chân bước qua phòng cô. Hắn bực bội vì sao đi mãi đi mãi mà không tới được phòng nó ( t/g: vừa đi vừa suy nghĩ, hèn chi đi mãi không tới là đúng rồi cha nội:> Hắn: Có cần ta hiến tế mi cho bé cún nhà ta không kaka T/g: Mi hiến tế ta thì ta sẽ cho mi dừng lại cuộc chơi ngay bây giờ *cười gian* Hắn: Ui thôi, cho ta xin lỗi:ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 4