Tác giả:

Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…

Chương 7: Năm học mới

Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Dưới sự kiên quyết, và sức thuyết phục mạnh mẽ qua những văn án bằng miệng của học sinh xuất sắc Trần Tích Nhĩ. Trần Tử Dương đã quyết định cho cô đi học riêng. Một tháng nghỉ hè đủ để cho họ chuẩn bị những thứ cần thiết khi vào ngôi trường mới. Trần Tích Nhĩ được mua bộ đồng phục mới của ngôi trường danh giá, trị giá hàng triệu đồng. Trần Tử Dương và Trần Tích Nhĩ ăn sáng do mẹ làm xong, liền cùng nhau, xách cặp, nhanh chóng chạy ra ngoài, vọng lại một câu nói:“Con chào mẹ ạ!”Cả hai người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau. Trần Tử Dương ngắm nhìn em gái từ đầu đến chân, công nhận, Tích Nhĩ mặc bộ đồng phục này vào thật là xinh nha. Cậu leo lên xe đạp, mỉm cười:“Tích Nhĩ! Cố lên nhé! Có chuyện gì thì gọi cho anh hai, anh hai sẽ bảo vệ em”Trần Tích Nhĩ cũng trèo lên xe đạp, trên môi dương lên nụ cười xinh xắn:“Vâng! Em đã biết”Cả hai người họ mỉm cười nhìn nhau lần cuối trước khi chia làm hai.“Tạm biệt”Họ đi về hai hướng ngược lại với nhau. Trần Tích Nhĩ vui tươi đạp xe khắp thành phố lớn, đi thẳng đến trường học. Cô đứng trước cánh cổng to lớn của trường trung học A danh giá. Trong lòng nảy lên một cảm giác sung sướng. Từ giờ trở đi, cô sẽ là thành viên của ngôi trường này. Là một thành viên thực sự. Rồi thanh xuân của cô, sẽ tiếp diễn tại ngôi trường này.

Dưới sự kiên quyết, và sức thuyết phục mạnh mẽ qua những văn án bằng miệng của học sinh xuất sắc Trần Tích Nhĩ. Trần Tử Dương đã quyết định cho cô đi học riêng. Một tháng nghỉ hè đủ để cho họ chuẩn bị những thứ cần thiết khi vào ngôi trường mới. Trần Tích Nhĩ được mua bộ đồng phục mới của ngôi trường danh giá, trị giá hàng triệu đồng. Trần Tử Dương và Trần Tích Nhĩ ăn sáng do mẹ làm xong, liền cùng nhau, xách cặp, nhanh chóng chạy ra ngoài, vọng lại một câu nói:

“Con chào mẹ ạ!”

Cả hai người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau. Trần Tử Dương ngắm nhìn em gái từ đầu đến chân, công nhận, Tích Nhĩ mặc bộ đồng phục này vào thật là xinh nha. Cậu leo lên xe đạp, mỉm cười:

“Tích Nhĩ! Cố lên nhé! Có chuyện gì thì gọi cho anh hai, anh hai sẽ bảo vệ em”

Trần Tích Nhĩ cũng trèo lên xe đạp, trên môi dương lên nụ cười xinh xắn:

“Vâng! Em đã biết”

Cả hai người họ mỉm cười nhìn nhau lần cuối trước khi chia làm hai.

“Tạm biệt”

Họ đi về hai hướng ngược lại với nhau. Trần Tích Nhĩ vui tươi đạp xe khắp thành phố lớn, đi thẳng đến trường học. Cô đứng trước cánh cổng to lớn của trường trung học A danh giá. Trong lòng nảy lên một cảm giác sung sướng. Từ giờ trở đi, cô sẽ là thành viên của ngôi trường này. Là một thành viên thực sự. Rồi thanh xuân của cô, sẽ tiếp diễn tại ngôi trường này.

Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Dưới sự kiên quyết, và sức thuyết phục mạnh mẽ qua những văn án bằng miệng của học sinh xuất sắc Trần Tích Nhĩ. Trần Tử Dương đã quyết định cho cô đi học riêng. Một tháng nghỉ hè đủ để cho họ chuẩn bị những thứ cần thiết khi vào ngôi trường mới. Trần Tích Nhĩ được mua bộ đồng phục mới của ngôi trường danh giá, trị giá hàng triệu đồng. Trần Tử Dương và Trần Tích Nhĩ ăn sáng do mẹ làm xong, liền cùng nhau, xách cặp, nhanh chóng chạy ra ngoài, vọng lại một câu nói:“Con chào mẹ ạ!”Cả hai người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau. Trần Tử Dương ngắm nhìn em gái từ đầu đến chân, công nhận, Tích Nhĩ mặc bộ đồng phục này vào thật là xinh nha. Cậu leo lên xe đạp, mỉm cười:“Tích Nhĩ! Cố lên nhé! Có chuyện gì thì gọi cho anh hai, anh hai sẽ bảo vệ em”Trần Tích Nhĩ cũng trèo lên xe đạp, trên môi dương lên nụ cười xinh xắn:“Vâng! Em đã biết”Cả hai người họ mỉm cười nhìn nhau lần cuối trước khi chia làm hai.“Tạm biệt”Họ đi về hai hướng ngược lại với nhau. Trần Tích Nhĩ vui tươi đạp xe khắp thành phố lớn, đi thẳng đến trường học. Cô đứng trước cánh cổng to lớn của trường trung học A danh giá. Trong lòng nảy lên một cảm giác sung sướng. Từ giờ trở đi, cô sẽ là thành viên của ngôi trường này. Là một thành viên thực sự. Rồi thanh xuân của cô, sẽ tiếp diễn tại ngôi trường này.

Chương 7: Năm học mới