Tác giả:

Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…

Chương 12: Chàng trai đánh rơi ví tiền trên xe buýt

Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Tích Nhĩ đứng ở gần cửa sổ nên có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cô vui vẻ vừa nghe nhạc, vừa ngâm nga khúc hát “Cùng anh”. Đi cách qua 1 trạm, thì sẽ xuống chạm xe của cô. Xe buýt dừng lại ở chạm đầu tiên. Vài người chen chúc đi xuống. Tích Nhĩ nép sát người vào cửa sổ, dẹp đường cho người đi đi vào. Bộp. Cô đột nhiên thấy một ví tiền của chàng trai phía trước đang đi ra rơi xuống. Tích Nhĩ vui vả nhặt lên, đuổi theo chàng trai:“Ây, anh gì ơi, anh bị rơi ví tiền rồi này. Nhưng người kia đi thật nhanh, căn bản không nghe thấy lời cô nói. Tích Nhĩ bất quá đành phải kéo theo hành lý đuổi theo anh ta. Dáng người chàng trai rất cao, lại gầy, bước chân rất dài. Tích Nhĩ vừa phải xách hành lí nặng, vừa phải đuổi theo, vừa phải gọi to. Cuối cùng chàng trai cũng dừng lại. Quay người nhìn lại phía sau. Tích Nhĩ đứng hình khi thấy gương mặt chàng trai. Tại sao khi nhìn gương mặt người này, lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Tại sao tim mình lại đập nhanh như thế này? Tại sao đầu óc mình lại có cảm giác có phần trống rỗng? Chàng trai xua xua bàn tay trước mặt cô:“Này, cô bé. Em gọi tôi sao?”Tích Nhĩ giật mình:“À, vâng. Lúc nãy, lúc nãy trên xe anh để rơi cái này ạ”Tích Nhĩ dìa cái ví ra trước mặt chàng trai. Chàng trai như nhận ra cái ví của mình. Liền mỉm cười ôn nhu:“Cảm ơn, suýt nữa thì tôi đánh mất nó rồi”Sau đó, chàng trai mở trong ví mình ra lấy một tờ 500 nghìn đồng, đưa đến trước mặt cô:“Cái này là hậu tạ em đã trả lại ví cho tôi”Tích Nhĩ vôi vã xua tay từ chối:“Không, anh đừng làm như thế. Đây chỉ là chút chuyện nhỏ nên làm thôi ạ”Chàng trai mỉm cười:“Vậy, đây là danh thiếp của tôi. Em cần gì thì gọi cho tôi, hay đến tìm tôi cũng được”Chàng trai đưa cho cô một tấm danh thiếp của anh ta. Tích Nhĩ đột nhiên có cảm giác vui mừng trong lòng. Cô gật đầu nhận lấy, tạm biệt chàng trai mới phát hiện ra mình đã mất quá nhiều thời gian. Thôi xong rồi, muộn học thực sự rồi.

Tích Nhĩ đứng ở gần cửa sổ nên có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cô vui vẻ vừa nghe nhạc, vừa ngâm nga khúc hát “Cùng anh”. Đi cách qua 1 trạm, thì sẽ xuống chạm xe của cô. Xe buýt dừng lại ở chạm đầu tiên. Vài người chen chúc đi xuống. Tích Nhĩ nép sát người vào cửa sổ, dẹp đường cho người đi đi vào. Bộp. Cô đột nhiên thấy một ví tiền của chàng trai phía trước đang đi ra rơi xuống. Tích Nhĩ vui vả nhặt lên, đuổi theo chàng trai:

“Ây, anh gì ơi, anh bị rơi ví tiền rồi này. Nhưng người kia đi thật nhanh, căn bản không nghe thấy lời cô nói. Tích Nhĩ bất quá đành phải kéo theo hành lý đuổi theo anh ta. Dáng người chàng trai rất cao, lại gầy, bước chân rất dài. Tích Nhĩ vừa phải xách hành lí nặng, vừa phải đuổi theo, vừa phải gọi to. Cuối cùng chàng trai cũng dừng lại. Quay người nhìn lại phía sau. Tích Nhĩ đứng hình khi thấy gương mặt chàng trai. Tại sao khi nhìn gương mặt người này, lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Tại sao tim mình lại đập nhanh như thế này? Tại sao đầu óc mình lại có cảm giác có phần trống rỗng? Chàng trai xua xua bàn tay trước mặt cô:

“Này, cô bé. Em gọi tôi sao?”

Tích Nhĩ giật mình:

“À, vâng. Lúc nãy, lúc nãy trên xe anh để rơi cái này ạ”

Tích Nhĩ dìa cái ví ra trước mặt chàng trai. Chàng trai như nhận ra cái ví của mình. Liền mỉm cười ôn nhu:

“Cảm ơn, suýt nữa thì tôi đánh mất nó rồi”

Sau đó, chàng trai mở trong ví mình ra lấy một tờ 500 nghìn đồng, đưa đến trước mặt cô:

“Cái này là hậu tạ em đã trả lại ví cho tôi”

Tích Nhĩ vôi vã xua tay từ chối:

“Không, anh đừng làm như thế. Đây chỉ là chút chuyện nhỏ nên làm thôi ạ”

Chàng trai mỉm cười:

“Vậy, đây là danh thiếp của tôi. Em cần gì thì gọi cho tôi, hay đến tìm tôi cũng được”

Chàng trai đưa cho cô một tấm danh thiếp của anh ta. Tích Nhĩ đột nhiên có cảm giác vui mừng trong lòng. Cô gật đầu nhận lấy, tạm biệt chàng trai mới phát hiện ra mình đã mất quá nhiều thời gian. Thôi xong rồi, muộn học thực sự rồi.

Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Tích Nhĩ đứng ở gần cửa sổ nên có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cô vui vẻ vừa nghe nhạc, vừa ngâm nga khúc hát “Cùng anh”. Đi cách qua 1 trạm, thì sẽ xuống chạm xe của cô. Xe buýt dừng lại ở chạm đầu tiên. Vài người chen chúc đi xuống. Tích Nhĩ nép sát người vào cửa sổ, dẹp đường cho người đi đi vào. Bộp. Cô đột nhiên thấy một ví tiền của chàng trai phía trước đang đi ra rơi xuống. Tích Nhĩ vui vả nhặt lên, đuổi theo chàng trai:“Ây, anh gì ơi, anh bị rơi ví tiền rồi này. Nhưng người kia đi thật nhanh, căn bản không nghe thấy lời cô nói. Tích Nhĩ bất quá đành phải kéo theo hành lý đuổi theo anh ta. Dáng người chàng trai rất cao, lại gầy, bước chân rất dài. Tích Nhĩ vừa phải xách hành lí nặng, vừa phải đuổi theo, vừa phải gọi to. Cuối cùng chàng trai cũng dừng lại. Quay người nhìn lại phía sau. Tích Nhĩ đứng hình khi thấy gương mặt chàng trai. Tại sao khi nhìn gương mặt người này, lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Tại sao tim mình lại đập nhanh như thế này? Tại sao đầu óc mình lại có cảm giác có phần trống rỗng? Chàng trai xua xua bàn tay trước mặt cô:“Này, cô bé. Em gọi tôi sao?”Tích Nhĩ giật mình:“À, vâng. Lúc nãy, lúc nãy trên xe anh để rơi cái này ạ”Tích Nhĩ dìa cái ví ra trước mặt chàng trai. Chàng trai như nhận ra cái ví của mình. Liền mỉm cười ôn nhu:“Cảm ơn, suýt nữa thì tôi đánh mất nó rồi”Sau đó, chàng trai mở trong ví mình ra lấy một tờ 500 nghìn đồng, đưa đến trước mặt cô:“Cái này là hậu tạ em đã trả lại ví cho tôi”Tích Nhĩ vôi vã xua tay từ chối:“Không, anh đừng làm như thế. Đây chỉ là chút chuyện nhỏ nên làm thôi ạ”Chàng trai mỉm cười:“Vậy, đây là danh thiếp của tôi. Em cần gì thì gọi cho tôi, hay đến tìm tôi cũng được”Chàng trai đưa cho cô một tấm danh thiếp của anh ta. Tích Nhĩ đột nhiên có cảm giác vui mừng trong lòng. Cô gật đầu nhận lấy, tạm biệt chàng trai mới phát hiện ra mình đã mất quá nhiều thời gian. Thôi xong rồi, muộn học thực sự rồi.

Chương 12: Chàng trai đánh rơi ví tiền trên xe buýt