Tác giả:

Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…

Chương 30

Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Phạm Thiên Phong ngồi cạnh ô cửa sổ. An nhàn đọc sách. Bên cạnh là một cốc cà phê sữa. Thực ra. Bình thường hắn thích uống cà phê đen. Nhưng vì Tích Nhĩ thích uống đồ ngọt nên hắn đã cho thêm sữa vào. Cảm thấy cà phê sữa cũng không tệ chút nào. Bình thường trước mặt Tích Nhĩ. Hắn tỏ vẻ hiếu động. Hay trêu trọc cô. Nói rất nhiều. Nhưng thực ra khi không có Tích Nhĩ. Hắn lại giống như bây giờ. Im lặng. Lạnh lùng. Và đầy cô đơn. Đó là thế giới riêng của hắn. Ngoại trừ Tích Nhĩ không một ai có thể bước vào. Tích Nhĩ dẫn mẹ đến kí túc xá nam tìm Phạm Thiên Phong. Đứng trước cửa phòng của hắn. Cô giật mình một cái. Đây là Phạm Thiên Phong sao? Người trong kia cô thấy. Chỉ có một mình. Rất tĩnh lặng. Rất cô đơn. Thân hình tuy cao lớn. Nhưng lại cảm giác. Đều đang phòng bị tất cả mọi thứ xung quanh. Một loại sợ hãi được giấu sâu trong lòng. Tiếng gõ cửa của mẹ làm thức tỉnh Tích Nhĩ khỏi ngắm trai đẹp. "Cốc cốc"Phạm Thiên Phong nghe tiếng gõ cửa. Liền quay đầu lại. Nhìn về phía cánh cửa đang mở sẵn. Quả thực lúc đó may là hắn uống hết cà phê rồi. Nếu không hắn sợ là phun hết cà phê ra ngoài mất. Ai mà tin được. Tích Nhĩ lại đến tìm hắn. Phạm Thiên Phong sau một hồi ngạc nhiên thì mới để ý tới quý bà bên cạnh. Mẹ Tích Nhĩ mỉm cười hiền hậu:"Chào cháu. Cháu là Phạm Thiên Phong phải không?"Phạm Thiên Phong vội vã gật đầu:"Vâng. Là cháu. Bác vào nhà ngồi đi ạ"Bà Trần bước vào trong. Phạm Thiên Phong liền kéo ghế cho bà ngồi xuống. Bà Trần hài lòng gật đầu. Thầm nghĩ thằng nhóc này xem ra cũng không phải là đứa trẻ ngang ngược coi trời bằng vung. Dễ giải quyết rồi. Phía bên kia Tích Nhĩ ngoáy ngoáy lỗ tai. Hi vọng mẹ không bị bộ dạng thư sinh của tên này lừa. Lại tưởng hắn là con nhà lành. Thực ra chính là thiên thần đội lốt ác quỷ. Nhìn thì trông ngoan hiền ra phết nhưng ai ngờ cái đầu rỗng tuếch lại nghĩ ra lắm trò mèo như vậy. Bà Trần tươi cười:"Bác là mẹ Tích Nhĩ. Nghe nói hôm trước Tích Nhĩ đánh cháu. Bác thay mặt nó xin lỗi cháu một tiếng. Tích Nhĩ nhanh lại xin lỗi bạn đi"Trong lòng hiện lên một cỗ uất ức. Rõ ràng mẹ không có lỗi nhưng vì cô bà lại phải xin lỗi đứa trẻ bằng tuổi con mình. Tích Nhĩ không cam lòng nói một tiếng:"Xin lỗi"Phạm Thiên Phong biết là mẹ Tích Nhĩ lập tức tỏ thái độ kính trọng vui vẻ. Phải lấy lòng mẹ vợ tương lai chứ? (tg: ủa anh ơi. Anh đã có đính hôn hay đính ước với người ta chưa mà kêu mẹ người ta là mẹ tự nhiên vậy? Ptp: Chưa có nhưng sớm muộn gì cũng thành thôi. Tg: Anh đừng quên mình còn có tình địch nữa đó. Anh mà cứ ngạo mạn như vậy. Đợi đó. Mấy chương sắp tới ta sẽ cho bão giữa hai người. Cho tình địch xuất hiện lên) Phạm Thiên Phong tươi cười:"Bác gái không cần phải như vậy. Cháu và Tích Nhĩ vô cùng thân thiết"Tích Nhĩ giật mình. Trừng mắt nhìn Phạm Thiên Phong. Tôi và cậu thân thiết lúc nào vậy? Lại nghe vế tiếp theo quả thực khiến cô phải ho sặc sụa trong lòng:"Vì vậy. Bác là mẹ Tích Nhĩ thì cũng như mẹ cháu vậy"Bà Trần nghe câu này liền nhìn vào hai mắt sáng rực của Phạm Thiên Phong đang nhìn con gái mình. Không lẽ tên này thích Tích Nhĩ nhà ta?

Phạm Thiên Phong ngồi cạnh ô cửa sổ. An nhàn đọc sách. Bên cạnh là một cốc cà phê sữa. Thực ra. Bình thường hắn thích uống cà phê đen. Nhưng vì Tích Nhĩ thích uống đồ ngọt nên hắn đã cho thêm sữa vào. Cảm thấy cà phê sữa cũng không tệ chút nào. Bình thường trước mặt Tích Nhĩ. Hắn tỏ vẻ hiếu động. Hay trêu trọc cô. Nói rất nhiều. Nhưng thực ra khi không có Tích Nhĩ. Hắn lại giống như bây giờ. Im lặng. Lạnh lùng. Và đầy cô đơn. Đó là thế giới riêng của hắn. Ngoại trừ Tích Nhĩ không một ai có thể bước vào. Tích Nhĩ dẫn mẹ đến kí túc xá nam tìm Phạm Thiên Phong. Đứng trước cửa phòng của hắn. Cô giật mình một cái. Đây là Phạm Thiên Phong sao? Người trong kia cô thấy. Chỉ có một mình. Rất tĩnh lặng. Rất cô đơn. Thân hình tuy cao lớn. Nhưng lại cảm giác. Đều đang phòng bị tất cả mọi thứ xung quanh. Một loại sợ hãi được giấu sâu trong lòng. Tiếng gõ cửa của mẹ làm thức tỉnh Tích Nhĩ khỏi ngắm trai đẹp. 

"Cốc cốc"

Phạm Thiên Phong nghe tiếng gõ cửa. Liền quay đầu lại. Nhìn về phía cánh cửa đang mở sẵn. Quả thực lúc đó may là hắn uống hết cà phê rồi. Nếu không hắn sợ là phun hết cà phê ra ngoài mất. Ai mà tin được. Tích Nhĩ lại đến tìm hắn. Phạm Thiên Phong sau một hồi ngạc nhiên thì mới để ý tới quý bà bên cạnh. Mẹ Tích Nhĩ mỉm cười hiền hậu:

"Chào cháu. Cháu là Phạm Thiên Phong phải không?"

Phạm Thiên Phong vội vã gật đầu:

"Vâng. Là cháu. Bác vào nhà ngồi đi ạ"

Bà Trần bước vào trong. Phạm Thiên Phong liền kéo ghế cho bà ngồi xuống. Bà Trần hài lòng gật đầu. Thầm nghĩ thằng nhóc này xem ra cũng không phải là đứa trẻ ngang ngược coi trời bằng vung. Dễ giải quyết rồi. Phía bên kia Tích Nhĩ ngoáy ngoáy lỗ tai. Hi vọng mẹ không bị bộ dạng thư sinh của tên này lừa. Lại tưởng hắn là con nhà lành. Thực ra chính là thiên thần đội lốt ác quỷ. Nhìn thì trông ngoan hiền ra phết nhưng ai ngờ cái đầu rỗng tuếch lại nghĩ ra lắm trò mèo như vậy. Bà Trần tươi cười:

"Bác là mẹ Tích Nhĩ. Nghe nói hôm trước Tích Nhĩ đánh cháu. Bác thay mặt nó xin lỗi cháu một tiếng. Tích Nhĩ nhanh lại xin lỗi bạn đi"

Trong lòng hiện lên một cỗ uất ức. Rõ ràng mẹ không có lỗi nhưng vì cô bà lại phải xin lỗi đứa trẻ bằng tuổi con mình. Tích Nhĩ không cam lòng nói một tiếng:

"Xin lỗi"

Phạm Thiên Phong biết là mẹ Tích Nhĩ lập tức tỏ thái độ kính trọng vui vẻ. Phải lấy lòng mẹ vợ tương lai chứ? 

(tg: ủa anh ơi. Anh đã có đính hôn hay đính ước với người ta chưa mà kêu mẹ người ta là mẹ tự nhiên vậy? 

Ptp: Chưa có nhưng sớm muộn gì cũng thành thôi. 

Tg: Anh đừng quên mình còn có tình địch nữa đó. Anh mà cứ ngạo mạn như vậy. Đợi đó. Mấy chương sắp tới ta sẽ cho bão giữa hai người. Cho tình địch xuất hiện lên) 

Phạm Thiên Phong tươi cười:

"Bác gái không cần phải như vậy. Cháu và Tích Nhĩ vô cùng thân thiết"

Tích Nhĩ giật mình. Trừng mắt nhìn Phạm Thiên Phong. Tôi và cậu thân thiết lúc nào vậy? Lại nghe vế tiếp theo quả thực khiến cô phải ho sặc sụa trong lòng:

"Vì vậy. Bác là mẹ Tích Nhĩ thì cũng như mẹ cháu vậy"

Bà Trần nghe câu này liền nhìn vào hai mắt sáng rực của Phạm Thiên Phong đang nhìn con gái mình. Không lẽ tên này thích Tích Nhĩ nhà ta?

Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Phạm Thiên Phong ngồi cạnh ô cửa sổ. An nhàn đọc sách. Bên cạnh là một cốc cà phê sữa. Thực ra. Bình thường hắn thích uống cà phê đen. Nhưng vì Tích Nhĩ thích uống đồ ngọt nên hắn đã cho thêm sữa vào. Cảm thấy cà phê sữa cũng không tệ chút nào. Bình thường trước mặt Tích Nhĩ. Hắn tỏ vẻ hiếu động. Hay trêu trọc cô. Nói rất nhiều. Nhưng thực ra khi không có Tích Nhĩ. Hắn lại giống như bây giờ. Im lặng. Lạnh lùng. Và đầy cô đơn. Đó là thế giới riêng của hắn. Ngoại trừ Tích Nhĩ không một ai có thể bước vào. Tích Nhĩ dẫn mẹ đến kí túc xá nam tìm Phạm Thiên Phong. Đứng trước cửa phòng của hắn. Cô giật mình một cái. Đây là Phạm Thiên Phong sao? Người trong kia cô thấy. Chỉ có một mình. Rất tĩnh lặng. Rất cô đơn. Thân hình tuy cao lớn. Nhưng lại cảm giác. Đều đang phòng bị tất cả mọi thứ xung quanh. Một loại sợ hãi được giấu sâu trong lòng. Tiếng gõ cửa của mẹ làm thức tỉnh Tích Nhĩ khỏi ngắm trai đẹp. "Cốc cốc"Phạm Thiên Phong nghe tiếng gõ cửa. Liền quay đầu lại. Nhìn về phía cánh cửa đang mở sẵn. Quả thực lúc đó may là hắn uống hết cà phê rồi. Nếu không hắn sợ là phun hết cà phê ra ngoài mất. Ai mà tin được. Tích Nhĩ lại đến tìm hắn. Phạm Thiên Phong sau một hồi ngạc nhiên thì mới để ý tới quý bà bên cạnh. Mẹ Tích Nhĩ mỉm cười hiền hậu:"Chào cháu. Cháu là Phạm Thiên Phong phải không?"Phạm Thiên Phong vội vã gật đầu:"Vâng. Là cháu. Bác vào nhà ngồi đi ạ"Bà Trần bước vào trong. Phạm Thiên Phong liền kéo ghế cho bà ngồi xuống. Bà Trần hài lòng gật đầu. Thầm nghĩ thằng nhóc này xem ra cũng không phải là đứa trẻ ngang ngược coi trời bằng vung. Dễ giải quyết rồi. Phía bên kia Tích Nhĩ ngoáy ngoáy lỗ tai. Hi vọng mẹ không bị bộ dạng thư sinh của tên này lừa. Lại tưởng hắn là con nhà lành. Thực ra chính là thiên thần đội lốt ác quỷ. Nhìn thì trông ngoan hiền ra phết nhưng ai ngờ cái đầu rỗng tuếch lại nghĩ ra lắm trò mèo như vậy. Bà Trần tươi cười:"Bác là mẹ Tích Nhĩ. Nghe nói hôm trước Tích Nhĩ đánh cháu. Bác thay mặt nó xin lỗi cháu một tiếng. Tích Nhĩ nhanh lại xin lỗi bạn đi"Trong lòng hiện lên một cỗ uất ức. Rõ ràng mẹ không có lỗi nhưng vì cô bà lại phải xin lỗi đứa trẻ bằng tuổi con mình. Tích Nhĩ không cam lòng nói một tiếng:"Xin lỗi"Phạm Thiên Phong biết là mẹ Tích Nhĩ lập tức tỏ thái độ kính trọng vui vẻ. Phải lấy lòng mẹ vợ tương lai chứ? (tg: ủa anh ơi. Anh đã có đính hôn hay đính ước với người ta chưa mà kêu mẹ người ta là mẹ tự nhiên vậy? Ptp: Chưa có nhưng sớm muộn gì cũng thành thôi. Tg: Anh đừng quên mình còn có tình địch nữa đó. Anh mà cứ ngạo mạn như vậy. Đợi đó. Mấy chương sắp tới ta sẽ cho bão giữa hai người. Cho tình địch xuất hiện lên) Phạm Thiên Phong tươi cười:"Bác gái không cần phải như vậy. Cháu và Tích Nhĩ vô cùng thân thiết"Tích Nhĩ giật mình. Trừng mắt nhìn Phạm Thiên Phong. Tôi và cậu thân thiết lúc nào vậy? Lại nghe vế tiếp theo quả thực khiến cô phải ho sặc sụa trong lòng:"Vì vậy. Bác là mẹ Tích Nhĩ thì cũng như mẹ cháu vậy"Bà Trần nghe câu này liền nhìn vào hai mắt sáng rực của Phạm Thiên Phong đang nhìn con gái mình. Không lẽ tên này thích Tích Nhĩ nhà ta?

Chương 30