Một buổi sáng tinh mơ, mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say. Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh. Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sánh lấp lánh. Những giò phong lan sau một đêm tắm sương như tươi tắn hơn, căng tràn nhựa sống. Trong vườn, những cành cây khẽ đu đưa nhẹ nhàng, như lời chào buổi sớm. Mấy chú chim chuyền cành, hót véo von khúc ca bình minh. Những giai điệu rộn rang, réo rắt ấy như truyền cho con người nguồn cảm hứng khởi dồi dào của ngày mới. Dưới sân, chú chó nhỏ chạy quanh, nô đùa một mình. Thỉnh thoảng, vang động tiếng rao của những người bán hàng rong. Tiếng rao của họ vang động khắp không gian. Những tiếng rao này là đặc trưng riêng chỉ có ở buổi sớm nơi thành thị. Trên vỉa hè, các ông, các bà, các cô chú mặc quần áo thể thao đang đi bộ tập thể dục trông thật khỏe khoắn. Những ngọn gió nhảy nhót trên ban công rồi lùa vào cửa sổ, tấm màn…
Chương 39: Năn nỉ
Âm Thầm Yêu AnhTác giả: quynhhloveMột buổi sáng tinh mơ, mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say. Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh. Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sánh lấp lánh. Những giò phong lan sau một đêm tắm sương như tươi tắn hơn, căng tràn nhựa sống. Trong vườn, những cành cây khẽ đu đưa nhẹ nhàng, như lời chào buổi sớm. Mấy chú chim chuyền cành, hót véo von khúc ca bình minh. Những giai điệu rộn rang, réo rắt ấy như truyền cho con người nguồn cảm hứng khởi dồi dào của ngày mới. Dưới sân, chú chó nhỏ chạy quanh, nô đùa một mình. Thỉnh thoảng, vang động tiếng rao của những người bán hàng rong. Tiếng rao của họ vang động khắp không gian. Những tiếng rao này là đặc trưng riêng chỉ có ở buổi sớm nơi thành thị. Trên vỉa hè, các ông, các bà, các cô chú mặc quần áo thể thao đang đi bộ tập thể dục trông thật khỏe khoắn. Những ngọn gió nhảy nhót trên ban công rồi lùa vào cửa sổ, tấm màn… Trong văn phòng làm việc, Quỳnh đưa cho thư kí Hà một tâp văn kiện, dặn dò:- Tập tài liệu này tôi đã xem qua, cô giúp tôi chuyển cho khách hàng đi - Bất chợt tiếng điện thoại vang lên: “Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights...". Thấy là Hào gọi tới, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã nhá nhem tối, đèn đường đã bật lên sáng trưng, trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ: “ Tiêu rồi” rồi vội bắt máy, trả lời với giọng điệu trấn an, áy náy thêm một chút áy náy:- Em nghe nè. Xin lỗi, mãi bận việc không chú ý thời gian...Được. Bây giờ em lập tức xuống liền...Em biết rồi - Vừa cúp máy, Quỳnh đã nhanh chóng sắp xếp tài liệu trên bàn, miệng căn dặn:- Chị Hà, chị xử lý công việc còn sót lại rồi về nghỉ sớm đi, dạo này chị cũng bận rộn rồi nên hôm nay về nhà sớm chút dẫn bé Dũng đi chơi đi.Thấy Quỳnh vừa trả lời điện thoại vừa mỉm cười hạnh phúc, lại dặn dò mình về sớm, thư kí Hà lấy làm kì lạ, thắc mắc:- Ai gọi đến vậy? Em có vẻ rất vui nha. Là người yêu sao?- Chị nói gì vậy chứ. Chỉ là em có hẹn với một người bạn thôi - Quỳnh nhanh chóng phủ nhận nhưng càng như vậy càng chứng minh sự chột dạ của cô. Thư kí Hà đã ở bên cạnh Quỳnh lâu như vậy, tất nhiên thấy được sự chột dạ của cô, càng thêm truy hỏi:- Bạn? Là bạn trai sao? Chị có biết người đó không? - Chị Hà, em không giỡn với chị nữa đâu, em đi đây – Cầm lấy áo khoác treo trên móc Quỳnh bỏ chạy trối chết. Thư kí Hà cũng không ngăn cản, chỉ đứng cười nhìn theo, nhưng cô thật sự tò mò ai là người vừa nói chuyện điện thoại với Quỳnh, tuy vậy người đó có thể để Quỳnh cười hạnh phúc như vậy thì cô đã có ấn tượng rất tốt với người đó rồi. Đã rất lâu cô chưa từng nhìn thấy Quỳnh cười vô tư cười vui vẻ như vậy với cô vậy là đủ rồi, còn chuyện người đó là ai cô nghĩ sớm muộn gì cô cũng biết thôi. Quỳnh vừa bước ra công ty đã nhìn thấy chiếc xe của Hào dừng lại ở bên kia đường, cô vội bước tới, mở cửa vào xe, chưa gì đã lặp lại lời xin lỗi lúc nãy:- Xin lỗi, mãi làm việc nên em không chú ý thời gian. - Em đó, gần 7h mà không thấy em gọi thì anh đã biết em quá chú tâm làm việc không để ý rồi. Em có nhớ mình vừa khỏi không, chẳng có chút tự giác của bệnh nhân gì cả, em không biết tự chăm sóc mình sao – Hào giận dỗi trách cứ. Quỳnh biết sai, kéo tay Hào, mắt tròn xoe như một chú cún, giọng điệu năn nỉ:- Em xin lỗi. Em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Thấy biểu hiện của Quỳnh, cơn giận của Hào đã tiêu tán hơn phân nửa, tay chỉ chỉ cái trán của Quỳnh, giọng điệu tiếc không rèn được sắt:- Em đó. Chỉ nói là giỏi – Sau đó chỉ biết than ngắn thở dài – Anh đành phải chú tâm thêm một chút, nhắc nhở em vậy – Trong giọng nói chỉ có sự bất đắc dĩ, sự cưng chiều vô hạn. - Em biết mà. Anh tốt nhất - Quỳnh cười càng thêm rực rỡ, không tiếc lời khen ngợi, rồi mới hỏi – Hôm nay chúng ta ăn gì đây?Nhìn hành động trẻ con của Quỳnh, cơn giận của Hào hầu như tan biến không còn, chỉ nở nụ cười sủng nịnh, hỏi lại:- Em muốn ăn gì? Đối với anh, chỉ cần là ăn với em là được. - Anh đó, hôm nay quét mật vào miệng hay sao nói ngọt dữ vậy - Quỳnh liếc mắt, ra vẻ không tin tưởng.Hào cười to, véo má Quỳnh, bình tĩnh đáp lại: - Anh nói thật lòng mà. - Ai thèm tin anh – Ngoài miệng thì hừ một tiếng không tin nhưng trong lòng Quỳnh lại ngọt như mật – Em đối với ăn uống không có quá nhiều yêu cầu, anh chọn đi. Đã biết trước Quỳnh lúc nào cũng nghĩ cho người khác, ít quan tâm đến bản thân muốn gì, luôn để ý tới cảm nhận của người khác. Đó đã trở thành một thói quen của cô khiến cho Hào đau lòng cũng bất đắc dĩ. Cậu thật sự muốn biết điều gì đã cướp đi sự bướng bỉnh, sự yêu cầu của cô, chỉ còn lại một người dịu dàng, quá hiểu lòng người khiến cho cậu thương tiếc. Cậu còn cảm nhận được sự bất an, sự lo lắng sợ mất đi của cô ấy, sự sợ hãi người khác thấy sự yếu đuối của bản thân. Từ lúc bắt đầu yêu nhau, cậu đã nhìn thấy điều đó, càng thống hận những gì đã làm nên điều đó. Cậu muốn xóa tan bức tường khoảng cách đó, muốn nhìn sâu vào tận suy nghĩ của cô ấy nhưng cậu biết không thể vội vàng, cậu chỉ có thể dùng tình yêu của mình từ từ hòa tan cô ấy, để cô ấy mở rộng cánh cửa lòng mình, đón nhận ánh nắng mới của cuộc sống. Cậu tin mình sẽ làm được. Họ yêu nhau trong nỗi bất an của Quỳnh, lời tự hứa của Hào nhưng cả hai đều xuất phát từ chữ yêu, quan tâm đối phương. Tình yêu không có chỗ cho sự ích kỉ, đôi khi chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người mình yêu thì mình làm gì cũng trở nên đáng giá cả. Tình yêu là vô giá.
Trong văn phòng làm việc, Quỳnh đưa cho thư kí Hà một tâp văn kiện, dặn dò:
- Tập tài liệu này tôi đã xem qua, cô giúp tôi chuyển cho khách hàng đi - Bất chợt tiếng điện thoại vang lên: “Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights...".
Thấy là Hào gọi tới, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã nhá nhem tối, đèn đường đã bật lên sáng trưng, trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ: “ Tiêu rồi” rồi vội bắt máy, trả lời với giọng điệu trấn an, áy náy thêm một chút áy náy:
- Em nghe nè. Xin lỗi, mãi bận việc không chú ý thời gian...Được. Bây giờ em lập tức xuống liền...Em biết rồi - Vừa cúp máy, Quỳnh đã nhanh chóng sắp xếp tài liệu trên bàn, miệng căn dặn:
- Chị Hà, chị xử lý công việc còn sót lại rồi về nghỉ sớm đi, dạo này chị cũng bận rộn rồi nên hôm nay về nhà sớm chút dẫn bé Dũng đi chơi đi.
Thấy Quỳnh vừa trả lời điện thoại vừa mỉm cười hạnh phúc, lại dặn dò mình về sớm, thư kí Hà lấy làm kì lạ, thắc mắc:
- Ai gọi đến vậy? Em có vẻ rất vui nha. Là người yêu sao?
- Chị nói gì vậy chứ. Chỉ là em có hẹn với một người bạn thôi - Quỳnh nhanh chóng phủ nhận nhưng càng như vậy càng chứng minh sự chột dạ của cô.
Thư kí Hà đã ở bên cạnh Quỳnh lâu như vậy, tất nhiên thấy được sự chột dạ của cô, càng thêm truy hỏi:
- Bạn? Là bạn trai sao? Chị có biết người đó không?
- Chị Hà, em không giỡn với chị nữa đâu, em đi đây – Cầm lấy áo khoác treo trên móc Quỳnh bỏ chạy trối chết.
Thư kí Hà cũng không ngăn cản, chỉ đứng cười nhìn theo, nhưng cô thật sự tò mò ai là người vừa nói chuyện điện thoại với Quỳnh, tuy vậy người đó có thể để Quỳnh cười hạnh phúc như vậy thì cô đã có ấn tượng rất tốt với người đó rồi. Đã rất lâu cô chưa từng nhìn thấy Quỳnh cười vô tư cười vui vẻ như vậy với cô vậy là đủ rồi, còn chuyện người đó là ai cô nghĩ sớm muộn gì cô cũng biết thôi.
Quỳnh vừa bước ra công ty đã nhìn thấy chiếc xe của Hào dừng lại ở bên kia đường, cô vội bước tới, mở cửa vào xe, chưa gì đã lặp lại lời xin lỗi lúc nãy:
- Xin lỗi, mãi làm việc nên em không chú ý thời gian.
- Em đó, gần 7h mà không thấy em gọi thì anh đã biết em quá chú tâm làm việc không để ý rồi. Em có nhớ mình vừa khỏi không, chẳng có chút tự giác của bệnh nhân gì cả, em không biết tự chăm sóc mình sao – Hào giận dỗi trách cứ.
Quỳnh biết sai, kéo tay Hào, mắt tròn xoe như một chú cún, giọng điệu năn nỉ:
- Em xin lỗi. Em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.
Thấy biểu hiện của Quỳnh, cơn giận của Hào đã tiêu tán hơn phân nửa, tay chỉ chỉ cái trán của Quỳnh, giọng điệu tiếc không rèn được sắt:
- Em đó. Chỉ nói là giỏi – Sau đó chỉ biết than ngắn thở dài – Anh đành phải chú tâm thêm một chút, nhắc nhở em vậy – Trong giọng nói chỉ có sự bất đắc dĩ, sự cưng chiều vô hạn.
- Em biết mà. Anh tốt nhất - Quỳnh cười càng thêm rực rỡ, không tiếc lời khen ngợi, rồi mới hỏi – Hôm nay chúng ta ăn gì đây?
Nhìn hành động trẻ con của Quỳnh, cơn giận của Hào hầu như tan biến không còn, chỉ nở nụ cười sủng nịnh, hỏi lại:
- Em muốn ăn gì? Đối với anh, chỉ cần là ăn với em là được.
- Anh đó, hôm nay quét mật vào miệng hay sao nói ngọt dữ vậy - Quỳnh liếc mắt, ra vẻ không tin tưởng.
Hào cười to, véo má Quỳnh, bình tĩnh đáp lại:
- Anh nói thật lòng mà.
- Ai thèm tin anh – Ngoài miệng thì hừ một tiếng không tin nhưng trong lòng Quỳnh lại ngọt như mật – Em đối với ăn uống không có quá nhiều yêu cầu, anh chọn đi.
Đã biết trước Quỳnh lúc nào cũng nghĩ cho người khác, ít quan tâm đến bản thân muốn gì, luôn để ý tới cảm nhận của người khác. Đó đã trở thành một thói quen của cô khiến cho Hào đau lòng cũng bất đắc dĩ. Cậu thật sự muốn biết điều gì đã cướp đi sự bướng bỉnh, sự yêu cầu của cô, chỉ còn lại một người dịu dàng, quá hiểu lòng người khiến cho cậu thương tiếc. Cậu còn cảm nhận được sự bất an, sự lo lắng sợ mất đi của cô ấy, sự sợ hãi người khác thấy sự yếu đuối của bản thân. Từ lúc bắt đầu yêu nhau, cậu đã nhìn thấy điều đó, càng thống hận những gì đã làm nên điều đó. Cậu muốn xóa tan bức tường khoảng cách đó, muốn nhìn sâu vào tận suy nghĩ của cô ấy nhưng cậu biết không thể vội vàng, cậu chỉ có thể dùng tình yêu của mình từ từ hòa tan cô ấy, để cô ấy mở rộng cánh cửa lòng mình, đón nhận ánh nắng mới của cuộc sống. Cậu tin mình sẽ làm được.
Họ yêu nhau trong nỗi bất an của Quỳnh, lời tự hứa của Hào nhưng cả hai đều xuất phát từ chữ yêu, quan tâm đối phương. Tình yêu không có chỗ cho sự ích kỉ, đôi khi chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người mình yêu thì mình làm gì cũng trở nên đáng giá cả. Tình yêu là vô giá.
Âm Thầm Yêu AnhTác giả: quynhhloveMột buổi sáng tinh mơ, mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say. Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh. Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sánh lấp lánh. Những giò phong lan sau một đêm tắm sương như tươi tắn hơn, căng tràn nhựa sống. Trong vườn, những cành cây khẽ đu đưa nhẹ nhàng, như lời chào buổi sớm. Mấy chú chim chuyền cành, hót véo von khúc ca bình minh. Những giai điệu rộn rang, réo rắt ấy như truyền cho con người nguồn cảm hứng khởi dồi dào của ngày mới. Dưới sân, chú chó nhỏ chạy quanh, nô đùa một mình. Thỉnh thoảng, vang động tiếng rao của những người bán hàng rong. Tiếng rao của họ vang động khắp không gian. Những tiếng rao này là đặc trưng riêng chỉ có ở buổi sớm nơi thành thị. Trên vỉa hè, các ông, các bà, các cô chú mặc quần áo thể thao đang đi bộ tập thể dục trông thật khỏe khoắn. Những ngọn gió nhảy nhót trên ban công rồi lùa vào cửa sổ, tấm màn… Trong văn phòng làm việc, Quỳnh đưa cho thư kí Hà một tâp văn kiện, dặn dò:- Tập tài liệu này tôi đã xem qua, cô giúp tôi chuyển cho khách hàng đi - Bất chợt tiếng điện thoại vang lên: “Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights...". Thấy là Hào gọi tới, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã nhá nhem tối, đèn đường đã bật lên sáng trưng, trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ: “ Tiêu rồi” rồi vội bắt máy, trả lời với giọng điệu trấn an, áy náy thêm một chút áy náy:- Em nghe nè. Xin lỗi, mãi bận việc không chú ý thời gian...Được. Bây giờ em lập tức xuống liền...Em biết rồi - Vừa cúp máy, Quỳnh đã nhanh chóng sắp xếp tài liệu trên bàn, miệng căn dặn:- Chị Hà, chị xử lý công việc còn sót lại rồi về nghỉ sớm đi, dạo này chị cũng bận rộn rồi nên hôm nay về nhà sớm chút dẫn bé Dũng đi chơi đi.Thấy Quỳnh vừa trả lời điện thoại vừa mỉm cười hạnh phúc, lại dặn dò mình về sớm, thư kí Hà lấy làm kì lạ, thắc mắc:- Ai gọi đến vậy? Em có vẻ rất vui nha. Là người yêu sao?- Chị nói gì vậy chứ. Chỉ là em có hẹn với một người bạn thôi - Quỳnh nhanh chóng phủ nhận nhưng càng như vậy càng chứng minh sự chột dạ của cô. Thư kí Hà đã ở bên cạnh Quỳnh lâu như vậy, tất nhiên thấy được sự chột dạ của cô, càng thêm truy hỏi:- Bạn? Là bạn trai sao? Chị có biết người đó không? - Chị Hà, em không giỡn với chị nữa đâu, em đi đây – Cầm lấy áo khoác treo trên móc Quỳnh bỏ chạy trối chết. Thư kí Hà cũng không ngăn cản, chỉ đứng cười nhìn theo, nhưng cô thật sự tò mò ai là người vừa nói chuyện điện thoại với Quỳnh, tuy vậy người đó có thể để Quỳnh cười hạnh phúc như vậy thì cô đã có ấn tượng rất tốt với người đó rồi. Đã rất lâu cô chưa từng nhìn thấy Quỳnh cười vô tư cười vui vẻ như vậy với cô vậy là đủ rồi, còn chuyện người đó là ai cô nghĩ sớm muộn gì cô cũng biết thôi. Quỳnh vừa bước ra công ty đã nhìn thấy chiếc xe của Hào dừng lại ở bên kia đường, cô vội bước tới, mở cửa vào xe, chưa gì đã lặp lại lời xin lỗi lúc nãy:- Xin lỗi, mãi làm việc nên em không chú ý thời gian. - Em đó, gần 7h mà không thấy em gọi thì anh đã biết em quá chú tâm làm việc không để ý rồi. Em có nhớ mình vừa khỏi không, chẳng có chút tự giác của bệnh nhân gì cả, em không biết tự chăm sóc mình sao – Hào giận dỗi trách cứ. Quỳnh biết sai, kéo tay Hào, mắt tròn xoe như một chú cún, giọng điệu năn nỉ:- Em xin lỗi. Em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Thấy biểu hiện của Quỳnh, cơn giận của Hào đã tiêu tán hơn phân nửa, tay chỉ chỉ cái trán của Quỳnh, giọng điệu tiếc không rèn được sắt:- Em đó. Chỉ nói là giỏi – Sau đó chỉ biết than ngắn thở dài – Anh đành phải chú tâm thêm một chút, nhắc nhở em vậy – Trong giọng nói chỉ có sự bất đắc dĩ, sự cưng chiều vô hạn. - Em biết mà. Anh tốt nhất - Quỳnh cười càng thêm rực rỡ, không tiếc lời khen ngợi, rồi mới hỏi – Hôm nay chúng ta ăn gì đây?Nhìn hành động trẻ con của Quỳnh, cơn giận của Hào hầu như tan biến không còn, chỉ nở nụ cười sủng nịnh, hỏi lại:- Em muốn ăn gì? Đối với anh, chỉ cần là ăn với em là được. - Anh đó, hôm nay quét mật vào miệng hay sao nói ngọt dữ vậy - Quỳnh liếc mắt, ra vẻ không tin tưởng.Hào cười to, véo má Quỳnh, bình tĩnh đáp lại: - Anh nói thật lòng mà. - Ai thèm tin anh – Ngoài miệng thì hừ một tiếng không tin nhưng trong lòng Quỳnh lại ngọt như mật – Em đối với ăn uống không có quá nhiều yêu cầu, anh chọn đi. Đã biết trước Quỳnh lúc nào cũng nghĩ cho người khác, ít quan tâm đến bản thân muốn gì, luôn để ý tới cảm nhận của người khác. Đó đã trở thành một thói quen của cô khiến cho Hào đau lòng cũng bất đắc dĩ. Cậu thật sự muốn biết điều gì đã cướp đi sự bướng bỉnh, sự yêu cầu của cô, chỉ còn lại một người dịu dàng, quá hiểu lòng người khiến cho cậu thương tiếc. Cậu còn cảm nhận được sự bất an, sự lo lắng sợ mất đi của cô ấy, sự sợ hãi người khác thấy sự yếu đuối của bản thân. Từ lúc bắt đầu yêu nhau, cậu đã nhìn thấy điều đó, càng thống hận những gì đã làm nên điều đó. Cậu muốn xóa tan bức tường khoảng cách đó, muốn nhìn sâu vào tận suy nghĩ của cô ấy nhưng cậu biết không thể vội vàng, cậu chỉ có thể dùng tình yêu của mình từ từ hòa tan cô ấy, để cô ấy mở rộng cánh cửa lòng mình, đón nhận ánh nắng mới của cuộc sống. Cậu tin mình sẽ làm được. Họ yêu nhau trong nỗi bất an của Quỳnh, lời tự hứa của Hào nhưng cả hai đều xuất phát từ chữ yêu, quan tâm đối phương. Tình yêu không có chỗ cho sự ích kỉ, đôi khi chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người mình yêu thì mình làm gì cũng trở nên đáng giá cả. Tình yêu là vô giá.