Tác giả:

Trên đường ngựa xe di chuyển như nước, ở một góc không người chú ý, có một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi hèn mọn quỳ dưới đất. Trên người thiếu niên vừa bẩn lại vừa đen, chỉ có khuôn mặt coi như trắng trong thuần khiết, nhưng mà lại tái nhợt không một tia huyết sắc, y phục trên người cũ nát không chịu nổi, ngay cả đôi giày cũng không có mà đi, để lộ ra hai bàn chân vô cùng bẩn. Quỳ bên cạnh y là một nam nhân trung niên cũng đồng dạng cũ nát như vậy, nam nhân thần tình tiều tụy, gương mặt như đã phải trải qua quá nhiều tang thương mà tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ. Ở giữa hai tay ông là một miếng gỗ lớn, bên trên có ghi “Bán nhi táng vong thê”. Hai người họ đều đã quỳ ở đây mấy ngày, từng người từng người qua đường nhiều nhất chính là tiến sát đến xem rồi lắc đầu thông cảm, thẳng đến khi có một lão nhân đi đến trước mặt. “Này có mười hai lượng bạc, đủ để ngươi lo tang sự cho thê tử, con ngươi để ta đem đi”. Nam nhân vừa vui sướng vừa đau lòng, không khỏi nước mắt lưng…

Chương 51

Ách NôTác giả: Phấn Đào BáoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrên đường ngựa xe di chuyển như nước, ở một góc không người chú ý, có một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi hèn mọn quỳ dưới đất. Trên người thiếu niên vừa bẩn lại vừa đen, chỉ có khuôn mặt coi như trắng trong thuần khiết, nhưng mà lại tái nhợt không một tia huyết sắc, y phục trên người cũ nát không chịu nổi, ngay cả đôi giày cũng không có mà đi, để lộ ra hai bàn chân vô cùng bẩn. Quỳ bên cạnh y là một nam nhân trung niên cũng đồng dạng cũ nát như vậy, nam nhân thần tình tiều tụy, gương mặt như đã phải trải qua quá nhiều tang thương mà tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ. Ở giữa hai tay ông là một miếng gỗ lớn, bên trên có ghi “Bán nhi táng vong thê”. Hai người họ đều đã quỳ ở đây mấy ngày, từng người từng người qua đường nhiều nhất chính là tiến sát đến xem rồi lắc đầu thông cảm, thẳng đến khi có một lão nhân đi đến trước mặt. “Này có mười hai lượng bạc, đủ để ngươi lo tang sự cho thê tử, con ngươi để ta đem đi”. Nam nhân vừa vui sướng vừa đau lòng, không khỏi nước mắt lưng… Tiểu Nhiễm ôm bạch điêu ngồi ở trước cửa sổ nhìn những bông tuyết đang bay lả tả bên ngoài, Tây Tường Liệt nhẹ nhàng bước đến, từ phía sau ôm lấy nó: “Ngồi ở đây không lạnh sao?” Tiểu Nhiễm lắc đầu, tùy ý đối phương ôm vào lòng, trong tay vẫn ôm bạch điêu. “Tại sao ngươi cứ thích ôm nó vậy? Làm cho ta có cảm giác đang bị ngươi hắt hủi.” Giọng nói của Tây Tường Liệt không có ý trách cứ, nhưng thật ra lại mang chút cảm giác ủy khuất. Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn hắn, nhíu mày, rồi mới viết trên tay hắn mấy chữ : Nó thực thần kỳ. “Ta biết nó không phải điêu bình thường, cho nên mới không muốn ngươi ôm nó mãi thế. Nó thông minh giống người vậy, ngươi lại cả ngày đều ôm nó, vạn nhất nó thích ngươi thì làm sao đây?” Không còn gì để nói, Tiểu Nhiễm liếc mắt xem thường hắn. (chim mà anh cũng ghen được =o=) Tại sao lại có người ngay cả trợn mắt lên đều có thể đẹp như vậy? Tây Tường Liệt cúi đầu ôm lấy Tiểu Nhiễm rồi hôn nó, thật sự đem bạch điêu từ trong lòng Tiểu Nhiễm tách ra. May mắn là vết thương ở trên đầu lưỡi Tiểu Nhiễm đã khỏi hắn, cho nên hắn muốn hôn thế nào cũng được, rốt cuộc không cần giống như ngày trước lúc nào cũng phải cẩn cẩn thận thận. Tây Tường Liệt hôn đủ, luyến tiếc buông người hai gò má đã đỏ bừng ra. Tiểu Nhiễm có chút giận dữ nhìn hắn, nhưng cũng chỉ trừng mắt một chút rồi lại nở nụ cười, nó cúi đầu tựa vào vai Tây Tường Liệt. Vương gia đối vói nó thật tốt, nó biết điều đó. Trước kia nó không bao giờ dám nghĩ rằng bản thân mình có thể độc chiếm Vương gia, chính là hiện giờ Vương gia đã giải tán hết thê thiếp của mình. Sự cảm động trong lòng Tiểu Nhiễm về việc này không phải một hai lời là có thể biểu đạt hết được. Khi nó biết sự thật, thời điểm hết thảy mọi việc đều trở nên rõ ràng, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc, còn có chút khó chịu. Đại phu nhân thế nhưng lại đầu độc Tứ phu nhân, mà Tứ phu nhân…… Hận một người chẳng lẽ có thể bỏ qua một sinh mệnh sao? Tứ phu nhân sao lại hận nó đến mức ngay cả cái chết oan uổng của hài tử cũng không để ý, chỉ một lòng muốn hãm hại nó. Vương gia trong lúc nhất thời đã xử tử rất nhiều người, nó mãi về sau mới biết được chuyện đấy. Trong lòng nó bứt rứt thật lâu, cái chết của Tứ phu nhân nói gì thì nói cũng ít nhiều liên quan đến mình đi, còn có Quyên Nhi, còn có bọn hạ nhân chịu liên lụy….. Nếu như không có nó, Tứ phu nhân sẽ không hận nó, hết thảy mọi việc cũng sẽ không phát sinh. Chính là mỗi khi Tiểu Nhiễm lâm vào trạng thái hoang mang cắn rứt, Vương gia đều giống như có thể hiểu được nỗi lòng nó mà kịp thời xuất hiện, một lần lại một lần an ủi nó, giúp cho trái tim nó dần dần quên đi những chuyện không vui. Tiểu Nhiễm ôm chặt Tây Tường Liệt, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của hắn. “Nhiễm Nhi, còn nhớ trước kia ta đã từng hứa gì với ngươi không?” Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, im lặng lắc lắc. Tây Tường Liệt điểm lên chóp mũi nó một cái: “Ta đã hứa là thời điểm tuyết rơi sẽ dẫn ngươi lên núi trượt tuyết, ngươi đã quên rồi sao?” Tiểu Nhiễm lập tức mở hai tay ra, hưng phấn mà giữ chặt lấy ống tay áo Tây Tường Liệt, vui vẻ nhìn hắn. “Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi Cảnh Luân Sơn ở thành tây, đó là nơi trượt tuyết tốt nhất.” Tiểu Nhiễm nghe xong liền gật đầu lia lịa. … Buổi tối lúc Tây Tường Liệt từ thư phòng trở về trăng đã lên đến đỉnh đầu, Tiểu Nhiễm đã lên giường nằm, Tây Tường Liệt trong màn đêm chui vào chăn Tiểu nhiễm. Nhiễm Nhi ngủ mất rồi sao? Tây Tường Liệt có chút uể oải, đành ôm chặt Tiểu Nhiễm chuẩn bị ngủ. Chính là Tiểu Nhiễm vừa bị hắn ôm vào trong ngực liền giật mình, xoay người lại nép vào trong lòng hắn. “Nhiễm Nhi? Ngươi chưa ngủ?” Tiểu Nhiễm hôn nhẹ hắn, tỏ vẻ mình vẫn chưa có ngủ. Tây Tường Liệt chưa về, nó sẽ thức đợi hắn. Tây Tường Liệt bắt đầu cởi áo ngoài nó ra, Tiểu Nhiễm mở to hai mắt nhìn, đưa tay ra ngăn lại. Nhưng Tây Tường Liệt không để ý tới nó, hai ba phát liền đem nó c** s*ch: “Đêm nay ta sẽ không quá phận, ngày mai còn phải mang ngươi đi trượt tuyết, ta sẽ không làm ngươi mất sức quá nhiều.” Tiểu Nhiễm cảm thấy bản thân hẳn là nên đem con sắc lang này một cước đá xuống giường. Tây Tường Liệt tách hai chân nó ra, ngón tay đem theo chất bôi trơn len vào chỗ tư mật của nó, động tác gấp gáp đến độ khiến cho Tiểu Nhiễm ngay cả cơ hội để thở gấp cũng không có. Tiểu Nhiễm há to miệng để thở, Tây Tường Liệt nhanh chóng rút ngón tay ra, đem hai chân thon dài của nó đặt quanh thắt lưng mình, sau đó mới động thân đi vào. “Ân!” Tiểu Nhiễm lại từ bên trong cổ họng phát ra cái loại âm thanh có thể khiến người nghe mềm nhũn xương cốt. “Nhiễm Nhi, ta yêu ngươi.” Tây Tường Liệt ghé vào tai nó thổ lộ ngọt ngào, thắt lưng chuyển động vội vã, đem Tiểu Nhiễm ôm thật chặt trong lòng mình. Da thịt tr*n tr** áp sát nhau cơ hồ không có một khe hở, thân nhiệt ấm áp trên người Vương gia truyền tới cơ thể nó, Tiểu Nhiễm ôm chặt cổ hắn, nhắm mắt cảm nhận những va chạm của Tây Tường Liệt bên trong mình. Thân thể cùng một chỗ, đời này mãi không rời xa.

Tiểu Nhiễm ôm bạch điêu ngồi ở trước cửa sổ nhìn những bông tuyết đang bay lả tả bên ngoài, Tây Tường Liệt nhẹ nhàng bước đến, từ phía sau ôm lấy nó: “Ngồi ở đây không lạnh sao?” Tiểu Nhiễm lắc đầu, tùy ý đối phương ôm vào lòng, trong tay vẫn ôm bạch điêu. “Tại sao ngươi cứ thích ôm nó vậy? Làm cho ta có cảm giác đang bị ngươi hắt hủi.” Giọng nói của Tây Tường Liệt không có ý trách cứ, nhưng thật ra lại mang chút cảm giác ủy khuất. Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn hắn, nhíu mày, rồi mới viết trên tay hắn mấy chữ : Nó thực thần kỳ. “Ta biết nó không phải điêu bình thường, cho nên mới không muốn ngươi ôm nó mãi thế. Nó thông minh giống người vậy, ngươi lại cả ngày đều ôm nó, vạn nhất nó thích ngươi thì làm sao đây?” Không còn gì để nói, Tiểu Nhiễm liếc mắt xem thường hắn. (chim mà anh cũng ghen được =o=) Tại sao lại có người ngay cả trợn mắt lên đều có thể đẹp như vậy? Tây Tường Liệt cúi đầu ôm lấy Tiểu Nhiễm rồi hôn nó, thật sự đem bạch điêu từ trong lòng Tiểu Nhiễm tách ra. May mắn là vết thương ở trên đầu lưỡi Tiểu Nhiễm đã khỏi hắn, cho nên hắn muốn hôn thế nào cũng được, rốt cuộc không cần giống như ngày trước lúc nào cũng phải cẩn cẩn thận thận. Tây Tường Liệt hôn đủ, luyến tiếc buông người hai gò má đã đỏ bừng ra. Tiểu Nhiễm có chút giận dữ nhìn hắn, nhưng cũng chỉ trừng mắt một chút rồi lại nở nụ cười, nó cúi đầu tựa vào vai Tây Tường Liệt. Vương gia đối vói nó thật tốt, nó biết điều đó. Trước kia nó không bao giờ dám nghĩ rằng bản thân mình có thể độc chiếm Vương gia, chính là hiện giờ Vương gia đã giải tán hết thê thiếp của mình. Sự cảm động trong lòng Tiểu Nhiễm về việc này không phải một hai lời là có thể biểu đạt hết được. Khi nó biết sự thật, thời điểm hết thảy mọi việc đều trở nên rõ ràng, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc, còn có chút khó chịu. Đại phu nhân thế nhưng lại đầu độc Tứ phu nhân, mà Tứ phu nhân…… Hận một người chẳng lẽ có thể bỏ qua một sinh mệnh sao? Tứ phu nhân sao lại hận nó đến mức ngay cả cái chết oan uổng của hài tử cũng không để ý, chỉ một lòng muốn hãm hại nó. Vương gia trong lúc nhất thời đã xử tử rất nhiều người, nó mãi về sau mới biết được chuyện đấy. Trong lòng nó bứt rứt thật lâu, cái chết của Tứ phu nhân nói gì thì nói cũng ít nhiều liên quan đến mình đi, còn có Quyên Nhi, còn có bọn hạ nhân chịu liên lụy….. Nếu như không có nó, Tứ phu nhân sẽ không hận nó, hết thảy mọi việc cũng sẽ không phát sinh. Chính là mỗi khi Tiểu Nhiễm lâm vào trạng thái hoang mang cắn rứt, Vương gia đều giống như có thể hiểu được nỗi lòng nó mà kịp thời xuất hiện, một lần lại một lần an ủi nó, giúp cho trái tim nó dần dần quên đi những chuyện không vui. Tiểu Nhiễm ôm chặt Tây Tường Liệt, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của hắn. “Nhiễm Nhi, còn nhớ trước kia ta đã từng hứa gì với ngươi không?” Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, im lặng lắc lắc. Tây Tường Liệt điểm lên chóp mũi nó một cái: “Ta đã hứa là thời điểm tuyết rơi sẽ dẫn ngươi lên núi trượt tuyết, ngươi đã quên rồi sao?” Tiểu Nhiễm lập tức mở hai tay ra, hưng phấn mà giữ chặt lấy ống tay áo Tây Tường Liệt, vui vẻ nhìn hắn. “Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi Cảnh Luân Sơn ở thành tây, đó là nơi trượt tuyết tốt nhất.” Tiểu Nhiễm nghe xong liền gật đầu lia lịa. … Buổi tối lúc Tây Tường Liệt từ thư phòng trở về trăng đã lên đến đỉnh đầu, Tiểu Nhiễm đã lên giường nằm, Tây Tường Liệt trong màn đêm chui vào chăn Tiểu nhiễm. Nhiễm Nhi ngủ mất rồi sao? Tây Tường Liệt có chút uể oải, đành ôm chặt Tiểu Nhiễm chuẩn bị ngủ. Chính là Tiểu Nhiễm vừa bị hắn ôm vào trong ngực liền giật mình, xoay người lại nép vào trong lòng hắn. “Nhiễm Nhi? Ngươi chưa ngủ?” Tiểu Nhiễm hôn nhẹ hắn, tỏ vẻ mình vẫn chưa có ngủ. Tây Tường Liệt chưa về, nó sẽ thức đợi hắn. Tây Tường Liệt bắt đầu cởi áo ngoài nó ra, Tiểu Nhiễm mở to hai mắt nhìn, đưa tay ra ngăn lại. Nhưng Tây Tường Liệt không để ý tới nó, hai ba phát liền đem nó c** s*ch: “Đêm nay ta sẽ không quá phận, ngày mai còn phải mang ngươi đi trượt tuyết, ta sẽ không làm ngươi mất sức quá nhiều.” Tiểu Nhiễm cảm thấy bản thân hẳn là nên đem con sắc lang này một cước đá xuống giường. Tây Tường Liệt tách hai chân nó ra, ngón tay đem theo chất bôi trơn len vào chỗ tư mật của nó, động tác gấp gáp đến độ khiến cho Tiểu Nhiễm ngay cả cơ hội để thở gấp cũng không có. Tiểu Nhiễm há to miệng để thở, Tây Tường Liệt nhanh chóng rút ngón tay ra, đem hai chân thon dài của nó đặt quanh thắt lưng mình, sau đó mới động thân đi vào. “Ân!” Tiểu Nhiễm lại từ bên trong cổ họng phát ra cái loại âm thanh có thể khiến người nghe mềm nhũn xương cốt. “Nhiễm Nhi, ta yêu ngươi.” Tây Tường Liệt ghé vào tai nó thổ lộ ngọt ngào, thắt lưng chuyển động vội vã, đem Tiểu Nhiễm ôm thật chặt trong lòng mình. Da thịt tr*n tr** áp sát nhau cơ hồ không có một khe hở, thân nhiệt ấm áp trên người Vương gia truyền tới cơ thể nó, Tiểu Nhiễm ôm chặt cổ hắn, nhắm mắt cảm nhận những va chạm của Tây Tường Liệt bên trong mình. Thân thể cùng một chỗ, đời này mãi không rời xa.

Ách NôTác giả: Phấn Đào BáoTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTrên đường ngựa xe di chuyển như nước, ở một góc không người chú ý, có một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi hèn mọn quỳ dưới đất. Trên người thiếu niên vừa bẩn lại vừa đen, chỉ có khuôn mặt coi như trắng trong thuần khiết, nhưng mà lại tái nhợt không một tia huyết sắc, y phục trên người cũ nát không chịu nổi, ngay cả đôi giày cũng không có mà đi, để lộ ra hai bàn chân vô cùng bẩn. Quỳ bên cạnh y là một nam nhân trung niên cũng đồng dạng cũ nát như vậy, nam nhân thần tình tiều tụy, gương mặt như đã phải trải qua quá nhiều tang thương mà tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ. Ở giữa hai tay ông là một miếng gỗ lớn, bên trên có ghi “Bán nhi táng vong thê”. Hai người họ đều đã quỳ ở đây mấy ngày, từng người từng người qua đường nhiều nhất chính là tiến sát đến xem rồi lắc đầu thông cảm, thẳng đến khi có một lão nhân đi đến trước mặt. “Này có mười hai lượng bạc, đủ để ngươi lo tang sự cho thê tử, con ngươi để ta đem đi”. Nam nhân vừa vui sướng vừa đau lòng, không khỏi nước mắt lưng… Tiểu Nhiễm ôm bạch điêu ngồi ở trước cửa sổ nhìn những bông tuyết đang bay lả tả bên ngoài, Tây Tường Liệt nhẹ nhàng bước đến, từ phía sau ôm lấy nó: “Ngồi ở đây không lạnh sao?” Tiểu Nhiễm lắc đầu, tùy ý đối phương ôm vào lòng, trong tay vẫn ôm bạch điêu. “Tại sao ngươi cứ thích ôm nó vậy? Làm cho ta có cảm giác đang bị ngươi hắt hủi.” Giọng nói của Tây Tường Liệt không có ý trách cứ, nhưng thật ra lại mang chút cảm giác ủy khuất. Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn hắn, nhíu mày, rồi mới viết trên tay hắn mấy chữ : Nó thực thần kỳ. “Ta biết nó không phải điêu bình thường, cho nên mới không muốn ngươi ôm nó mãi thế. Nó thông minh giống người vậy, ngươi lại cả ngày đều ôm nó, vạn nhất nó thích ngươi thì làm sao đây?” Không còn gì để nói, Tiểu Nhiễm liếc mắt xem thường hắn. (chim mà anh cũng ghen được =o=) Tại sao lại có người ngay cả trợn mắt lên đều có thể đẹp như vậy? Tây Tường Liệt cúi đầu ôm lấy Tiểu Nhiễm rồi hôn nó, thật sự đem bạch điêu từ trong lòng Tiểu Nhiễm tách ra. May mắn là vết thương ở trên đầu lưỡi Tiểu Nhiễm đã khỏi hắn, cho nên hắn muốn hôn thế nào cũng được, rốt cuộc không cần giống như ngày trước lúc nào cũng phải cẩn cẩn thận thận. Tây Tường Liệt hôn đủ, luyến tiếc buông người hai gò má đã đỏ bừng ra. Tiểu Nhiễm có chút giận dữ nhìn hắn, nhưng cũng chỉ trừng mắt một chút rồi lại nở nụ cười, nó cúi đầu tựa vào vai Tây Tường Liệt. Vương gia đối vói nó thật tốt, nó biết điều đó. Trước kia nó không bao giờ dám nghĩ rằng bản thân mình có thể độc chiếm Vương gia, chính là hiện giờ Vương gia đã giải tán hết thê thiếp của mình. Sự cảm động trong lòng Tiểu Nhiễm về việc này không phải một hai lời là có thể biểu đạt hết được. Khi nó biết sự thật, thời điểm hết thảy mọi việc đều trở nên rõ ràng, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc, còn có chút khó chịu. Đại phu nhân thế nhưng lại đầu độc Tứ phu nhân, mà Tứ phu nhân…… Hận một người chẳng lẽ có thể bỏ qua một sinh mệnh sao? Tứ phu nhân sao lại hận nó đến mức ngay cả cái chết oan uổng của hài tử cũng không để ý, chỉ một lòng muốn hãm hại nó. Vương gia trong lúc nhất thời đã xử tử rất nhiều người, nó mãi về sau mới biết được chuyện đấy. Trong lòng nó bứt rứt thật lâu, cái chết của Tứ phu nhân nói gì thì nói cũng ít nhiều liên quan đến mình đi, còn có Quyên Nhi, còn có bọn hạ nhân chịu liên lụy….. Nếu như không có nó, Tứ phu nhân sẽ không hận nó, hết thảy mọi việc cũng sẽ không phát sinh. Chính là mỗi khi Tiểu Nhiễm lâm vào trạng thái hoang mang cắn rứt, Vương gia đều giống như có thể hiểu được nỗi lòng nó mà kịp thời xuất hiện, một lần lại một lần an ủi nó, giúp cho trái tim nó dần dần quên đi những chuyện không vui. Tiểu Nhiễm ôm chặt Tây Tường Liệt, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của hắn. “Nhiễm Nhi, còn nhớ trước kia ta đã từng hứa gì với ngươi không?” Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, im lặng lắc lắc. Tây Tường Liệt điểm lên chóp mũi nó một cái: “Ta đã hứa là thời điểm tuyết rơi sẽ dẫn ngươi lên núi trượt tuyết, ngươi đã quên rồi sao?” Tiểu Nhiễm lập tức mở hai tay ra, hưng phấn mà giữ chặt lấy ống tay áo Tây Tường Liệt, vui vẻ nhìn hắn. “Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi Cảnh Luân Sơn ở thành tây, đó là nơi trượt tuyết tốt nhất.” Tiểu Nhiễm nghe xong liền gật đầu lia lịa. … Buổi tối lúc Tây Tường Liệt từ thư phòng trở về trăng đã lên đến đỉnh đầu, Tiểu Nhiễm đã lên giường nằm, Tây Tường Liệt trong màn đêm chui vào chăn Tiểu nhiễm. Nhiễm Nhi ngủ mất rồi sao? Tây Tường Liệt có chút uể oải, đành ôm chặt Tiểu Nhiễm chuẩn bị ngủ. Chính là Tiểu Nhiễm vừa bị hắn ôm vào trong ngực liền giật mình, xoay người lại nép vào trong lòng hắn. “Nhiễm Nhi? Ngươi chưa ngủ?” Tiểu Nhiễm hôn nhẹ hắn, tỏ vẻ mình vẫn chưa có ngủ. Tây Tường Liệt chưa về, nó sẽ thức đợi hắn. Tây Tường Liệt bắt đầu cởi áo ngoài nó ra, Tiểu Nhiễm mở to hai mắt nhìn, đưa tay ra ngăn lại. Nhưng Tây Tường Liệt không để ý tới nó, hai ba phát liền đem nó c** s*ch: “Đêm nay ta sẽ không quá phận, ngày mai còn phải mang ngươi đi trượt tuyết, ta sẽ không làm ngươi mất sức quá nhiều.” Tiểu Nhiễm cảm thấy bản thân hẳn là nên đem con sắc lang này một cước đá xuống giường. Tây Tường Liệt tách hai chân nó ra, ngón tay đem theo chất bôi trơn len vào chỗ tư mật của nó, động tác gấp gáp đến độ khiến cho Tiểu Nhiễm ngay cả cơ hội để thở gấp cũng không có. Tiểu Nhiễm há to miệng để thở, Tây Tường Liệt nhanh chóng rút ngón tay ra, đem hai chân thon dài của nó đặt quanh thắt lưng mình, sau đó mới động thân đi vào. “Ân!” Tiểu Nhiễm lại từ bên trong cổ họng phát ra cái loại âm thanh có thể khiến người nghe mềm nhũn xương cốt. “Nhiễm Nhi, ta yêu ngươi.” Tây Tường Liệt ghé vào tai nó thổ lộ ngọt ngào, thắt lưng chuyển động vội vã, đem Tiểu Nhiễm ôm thật chặt trong lòng mình. Da thịt tr*n tr** áp sát nhau cơ hồ không có một khe hở, thân nhiệt ấm áp trên người Vương gia truyền tới cơ thể nó, Tiểu Nhiễm ôm chặt cổ hắn, nhắm mắt cảm nhận những va chạm của Tây Tường Liệt bên trong mình. Thân thể cùng một chỗ, đời này mãi không rời xa.

Chương 51