‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy. Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng. Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc. ‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu - Hy, dậy đi con - Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực - Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo? - Dạ có. 5ph thôi - 1 là dậy, 2 là nghỉ học. Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào…
Chương 15
Cảm ÁiTác giả: saucon‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy. Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng. Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc. ‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu - Hy, dậy đi con - Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực - Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo? - Dạ có. 5ph thôi - 1 là dậy, 2 là nghỉ học. Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào… giờ thể dục, Dô bị lôi ra làm trò cười cho cả lớp.Vì là học cùng lớp 12 nên nhìn Dô thật nổi bật. Vẻ mặt không chút nổi bật và làn da hơi ngăm của cậu là chủ đề bàn tán cho rất nhiều người.Ai cũng trách, cũng cảm thấy kinh tởm cậu. Có người còn mạnh mồm nói:’’ nếu như chỉ nghe bạn ấy hát tớ không nghĩ bạn ấy lại như vậy đâu’’Ngoại hình thì ta không thể lựa chọn nhưng ta lại bị đánh giá bởi cái ta không được lựa chọn ấy. Đôi khi người ta có quyền chỉ vì người ta may mắn. Vì thế, ta nói may mắn không thể thiếu trong cuộc đời mõi người. - Này, các cậu không thể ngừng bàn tán sao? – nó nói- Sao nào? cậu thấy thương cho cậu bạn thân của mình à? - Thương? Tớ chỉ nhắc nhở cậu không nên nói người khác như vậy. Cậu có biết như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới lòng tự trọng của người khác không hả?- Kệ chúng tôi. – Linh lên tiếng- .......- Đừng tưởng cô làm lớp trưởng mà có thể làm như vậy? Cô không là cái thá gì đâu, đừng tưởng mẹ cô có chức quyền mà đòi lộng hành ở đây. - Câm mồm!!! – Dô lên tiếng nói lại những lời lẽ dơ bẩn kia- Sao? Bênh nhau thế à? Hay hai người lại có tình ý gì rồi hả?.....Linh chưa nói hết câu đã bị nó tát một cái vào mặt. - Đây là bộ mặt của lớp trưởng ư?- Linh vẫn cố nói- Tao... tao.. không ngờ mày là một con người như vậy đấy Linh ạ. Nói rồi, nó chạy đi thật nhanh. Không sao, đó là tiết cuối rồi, nên Dô đã kịp thu dọn sách vở cho nó rồi chạy theo. Thấy nó tủi thân ngồi góc tường vắng. Dô thấy sống mũi cay cay. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.- Này, đừng khóc chứ.! Phải đợi hơn 10 phút sau cậu mới cất được tiếng an ủi.-......Nó vẫn khóc, thậm chí là khóc nấc lên.- Hy, đừng khóc nữa. Nó ngoảnh mặt lên, đôi mắt đỏ, má đỏ. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Dô thấy khá bối rối khi nhìn thấy nó khóc. Đầu tóc rũ rượi, nó không thể ngừng khóc,- Sao vậy? Sao cậu lại như vậy.Nó không nói gì, chỉ lau nước mắt rồi ngồi nghệch mặt ra. hai người lặng im một hồi lâu. - Này, cho cậu. – Dô vừa nói vừa rút ra tờ giấy nho nhỏ.Đó là một tấm vé tham dự liveshow của công ty giải trí, trong đó có thần tượng của nó- Ktys. Lúc này, nó mới có hồn một chút. Nhưng vừa nhìn thấy cái vé, nó đã muốn xé bởi hình ảnh trung tâm là Mgi chứ không phải Ktys. - Sao chỉ có một cái vậy? cậu không đi hả?- Không- Dô lắc đầu mỉm cười- Hay cậu không đủ tiền?- Không phải, mà vì tối tớ bận mất rồi- ---- Thôi cậu cứ đi một mình đi, tối nay tớ thực sự bận. lần sau có rảnh tớ sẽ đi với cậu nhé! - nói rồi cậu liền đứng dậy, vội vàng đi về.Nó cầm lấy tờ vé mà xúc động. Không ngờ lại có người hiểu nó thế. Chưa quen nhau được mấy tháng mà nó đã quý mến Dô rất nhiều.
giờ thể dục, Dô bị lôi ra làm trò cười cho cả lớp.
Vì là học cùng lớp 12 nên nhìn Dô thật nổi bật. Vẻ mặt không chút nổi bật và làn da hơi ngăm của cậu là chủ đề bàn tán cho rất nhiều người.
Ai cũng trách, cũng cảm thấy kinh tởm cậu. Có người còn mạnh mồm nói:’’ nếu như chỉ nghe bạn ấy hát tớ không nghĩ bạn ấy lại như vậy đâu’’
Ngoại hình thì ta không thể lựa chọn nhưng ta lại bị đánh giá bởi cái ta không được lựa chọn ấy. Đôi khi người ta có quyền chỉ vì người ta may mắn. Vì thế, ta nói may mắn không thể thiếu trong cuộc đời mõi người.
- Này, các cậu không thể ngừng bàn tán sao? – nó nói
- Sao nào? cậu thấy thương cho cậu bạn thân của mình à?
- Thương? Tớ chỉ nhắc nhở cậu không nên nói người khác như vậy. Cậu có biết như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới lòng tự trọng của người khác không hả?
- Kệ chúng tôi. – Linh lên tiếng
- .......
- Đừng tưởng cô làm lớp trưởng mà có thể làm như vậy? Cô không là cái thá gì đâu, đừng tưởng mẹ cô có chức quyền mà đòi lộng hành ở đây.
- Câm mồm!!! – Dô lên tiếng nói lại những lời lẽ dơ bẩn kia
- Sao? Bênh nhau thế à? Hay hai người lại có tình ý gì rồi hả?.....
Linh chưa nói hết câu đã bị nó tát một cái vào mặt.
- Đây là bộ mặt của lớp trưởng ư?- Linh vẫn cố nói
- Tao... tao.. không ngờ mày là một con người như vậy đấy Linh ạ.
Nói rồi, nó chạy đi thật nhanh.
Không sao, đó là tiết cuối rồi, nên Dô đã kịp thu dọn sách vở cho nó rồi chạy theo.
Thấy nó tủi thân ngồi góc tường vắng. Dô thấy sống mũi cay cay. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
- Này, đừng khóc chứ.! Phải đợi hơn 10 phút sau cậu mới cất được tiếng an ủi.
-......
Nó vẫn khóc, thậm chí là khóc nấc lên.
- Hy, đừng khóc nữa.
Nó ngoảnh mặt lên, đôi mắt đỏ, má đỏ. Nước mắt không ngừng chảy xuống.
Dô thấy khá bối rối khi nhìn thấy nó khóc. Đầu tóc rũ rượi, nó không thể ngừng khóc,
- Sao vậy? Sao cậu lại như vậy.
Nó không nói gì, chỉ lau nước mắt rồi ngồi nghệch mặt ra. hai người lặng im một hồi lâu.
- Này, cho cậu. – Dô vừa nói vừa rút ra tờ giấy nho nhỏ.
Đó là một tấm vé tham dự liveshow của công ty giải trí, trong đó có thần tượng của nó- Ktys. Lúc này, nó mới có hồn một chút.
Nhưng vừa nhìn thấy cái vé, nó đã muốn xé bởi hình ảnh trung tâm là Mgi chứ không phải Ktys.
- Sao chỉ có một cái vậy? cậu không đi hả?
- Không- Dô lắc đầu mỉm cười
- Hay cậu không đủ tiền?
- Không phải, mà vì tối tớ bận mất rồi
- ---
- Thôi cậu cứ đi một mình đi, tối nay tớ thực sự bận. lần sau có rảnh tớ sẽ đi với cậu nhé! - nói rồi cậu liền đứng dậy, vội vàng đi về.
Nó cầm lấy tờ vé mà xúc động. Không ngờ lại có người hiểu nó thế. Chưa quen nhau được mấy tháng mà nó đã quý mến Dô rất nhiều.
Cảm ÁiTác giả: saucon‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy. Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng. Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc. ‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu - Hy, dậy đi con - Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực - Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo? - Dạ có. 5ph thôi - 1 là dậy, 2 là nghỉ học. Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào… giờ thể dục, Dô bị lôi ra làm trò cười cho cả lớp.Vì là học cùng lớp 12 nên nhìn Dô thật nổi bật. Vẻ mặt không chút nổi bật và làn da hơi ngăm của cậu là chủ đề bàn tán cho rất nhiều người.Ai cũng trách, cũng cảm thấy kinh tởm cậu. Có người còn mạnh mồm nói:’’ nếu như chỉ nghe bạn ấy hát tớ không nghĩ bạn ấy lại như vậy đâu’’Ngoại hình thì ta không thể lựa chọn nhưng ta lại bị đánh giá bởi cái ta không được lựa chọn ấy. Đôi khi người ta có quyền chỉ vì người ta may mắn. Vì thế, ta nói may mắn không thể thiếu trong cuộc đời mõi người. - Này, các cậu không thể ngừng bàn tán sao? – nó nói- Sao nào? cậu thấy thương cho cậu bạn thân của mình à? - Thương? Tớ chỉ nhắc nhở cậu không nên nói người khác như vậy. Cậu có biết như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới lòng tự trọng của người khác không hả?- Kệ chúng tôi. – Linh lên tiếng- .......- Đừng tưởng cô làm lớp trưởng mà có thể làm như vậy? Cô không là cái thá gì đâu, đừng tưởng mẹ cô có chức quyền mà đòi lộng hành ở đây. - Câm mồm!!! – Dô lên tiếng nói lại những lời lẽ dơ bẩn kia- Sao? Bênh nhau thế à? Hay hai người lại có tình ý gì rồi hả?.....Linh chưa nói hết câu đã bị nó tát một cái vào mặt. - Đây là bộ mặt của lớp trưởng ư?- Linh vẫn cố nói- Tao... tao.. không ngờ mày là một con người như vậy đấy Linh ạ. Nói rồi, nó chạy đi thật nhanh. Không sao, đó là tiết cuối rồi, nên Dô đã kịp thu dọn sách vở cho nó rồi chạy theo. Thấy nó tủi thân ngồi góc tường vắng. Dô thấy sống mũi cay cay. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.- Này, đừng khóc chứ.! Phải đợi hơn 10 phút sau cậu mới cất được tiếng an ủi.-......Nó vẫn khóc, thậm chí là khóc nấc lên.- Hy, đừng khóc nữa. Nó ngoảnh mặt lên, đôi mắt đỏ, má đỏ. Nước mắt không ngừng chảy xuống. Dô thấy khá bối rối khi nhìn thấy nó khóc. Đầu tóc rũ rượi, nó không thể ngừng khóc,- Sao vậy? Sao cậu lại như vậy.Nó không nói gì, chỉ lau nước mắt rồi ngồi nghệch mặt ra. hai người lặng im một hồi lâu. - Này, cho cậu. – Dô vừa nói vừa rút ra tờ giấy nho nhỏ.Đó là một tấm vé tham dự liveshow của công ty giải trí, trong đó có thần tượng của nó- Ktys. Lúc này, nó mới có hồn một chút. Nhưng vừa nhìn thấy cái vé, nó đã muốn xé bởi hình ảnh trung tâm là Mgi chứ không phải Ktys. - Sao chỉ có một cái vậy? cậu không đi hả?- Không- Dô lắc đầu mỉm cười- Hay cậu không đủ tiền?- Không phải, mà vì tối tớ bận mất rồi- ---- Thôi cậu cứ đi một mình đi, tối nay tớ thực sự bận. lần sau có rảnh tớ sẽ đi với cậu nhé! - nói rồi cậu liền đứng dậy, vội vàng đi về.Nó cầm lấy tờ vé mà xúc động. Không ngờ lại có người hiểu nó thế. Chưa quen nhau được mấy tháng mà nó đã quý mến Dô rất nhiều.