Tác giả:

Nắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên…

Chương 11: Con không can đảm được nữa rồi

Băng HạTác giả: vũ thu hiềnNắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên… Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chai truyền dịch vẫn ở đó, đã vơi đi nửaNắm đôi tay gầy của mẹ, lòng nó đau xót đến nhường nàoXin mẹ hãy tỉnh lại, con không muốn làm đứa trẻ mồ côi một lần nữa.10 năm trước mẹ đã cứu con khỏi vòng tay tử thần,10 năm sau con mới dám gọi tiếng mẹ thứ 2 trong đời, phải chăng con quá ích kỉ, con quá tự nhận, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình của con, con không muốn cha mẹ ruột và ông phải chết oan ứcNhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là mẹ về với con, con sẽ không đòi hỏi gì về quá khứ nữaSẽ để mọi chuyện diễn ra như ban đầuNó gục đầu lên thành ghế, suy nghĩ thật nhiều về việc mình làm mà không biết rằng đôi tay người bệnh cử động từng nhịp mộtBà dường như muốn nói điều gì đóTÍT TÍT TÍT………..Chiếc máy trợ tim kêu lên không ngừng, mặt hoảng hốt và biến sắc, đôi tay lay mạnh vào người bệnhMẹ……Mẹ……Mẹ……Dòng mạch loạn xạ, thay đổi liên tục,Nhịp tim đang giảmChỉ thấy lúc này là tiếng chân của bác sĩ dồn dập vội vàng chạy tới+++- Ung thư giai đoạn cuốiTiếng nói như sét đánh ngang tai, nhịp tim nó dường như ngừng lại- TẠI SAO … TẠI SAO chú không nói cho con biếtMẹ ơi, sao lại thế. tại sao điều nó lại xảy ra với mẹHức hức, tiếng khóc nấc lênCon không can đảm được nữa rồi………….

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chai truyền dịch vẫn ở đó, đã vơi đi nửa

Nắm đôi tay gầy của mẹ, lòng nó đau xót đến nhường nào

Xin mẹ hãy tỉnh lại, con không muốn làm đứa trẻ mồ côi một lần nữa.

10 năm trước mẹ đã cứu con khỏi vòng tay tử thần,

10 năm sau con mới dám gọi tiếng mẹ thứ 2 trong đời, phải chăng con quá ích kỉ, con quá tự nhận, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình của con, con không muốn cha mẹ ruột và ông phải chết oan ức

Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là mẹ về với con, con sẽ không đòi hỏi gì về quá khứ nữa

Sẽ để mọi chuyện diễn ra như ban đầu

Nó gục đầu lên thành ghế, suy nghĩ thật nhiều về việc mình làm mà không biết rằng đôi tay người bệnh cử động từng nhịp một

Bà dường như muốn nói điều gì đó

TÍT TÍT TÍT………..

Chiếc máy trợ tim kêu lên không ngừng, mặt hoảng hốt và biến sắc, đôi tay lay mạnh vào người bệnh

Mẹ……

Mẹ……

Mẹ……

Dòng mạch loạn xạ, thay đổi liên tục,

Nhịp tim đang giảm

Chỉ thấy lúc này là tiếng chân của bác sĩ dồn dập vội vàng chạy tới

+++

- Ung thư giai đoạn cuối

Tiếng nói như sét đánh ngang tai, nhịp tim nó dường như ngừng lại

- TẠI SAO … TẠI SAO chú không nói cho con biết

Mẹ ơi, sao lại thế. tại sao điều nó lại xảy ra với mẹ

Hức hức, tiếng khóc nấc lên

Con không can đảm được nữa rồi………….

Băng HạTác giả: vũ thu hiềnNắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên… Người phụ nữ nằm trên giường bệnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chai truyền dịch vẫn ở đó, đã vơi đi nửaNắm đôi tay gầy của mẹ, lòng nó đau xót đến nhường nàoXin mẹ hãy tỉnh lại, con không muốn làm đứa trẻ mồ côi một lần nữa.10 năm trước mẹ đã cứu con khỏi vòng tay tử thần,10 năm sau con mới dám gọi tiếng mẹ thứ 2 trong đời, phải chăng con quá ích kỉ, con quá tự nhận, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình của con, con không muốn cha mẹ ruột và ông phải chết oan ứcNhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là mẹ về với con, con sẽ không đòi hỏi gì về quá khứ nữaSẽ để mọi chuyện diễn ra như ban đầuNó gục đầu lên thành ghế, suy nghĩ thật nhiều về việc mình làm mà không biết rằng đôi tay người bệnh cử động từng nhịp mộtBà dường như muốn nói điều gì đóTÍT TÍT TÍT………..Chiếc máy trợ tim kêu lên không ngừng, mặt hoảng hốt và biến sắc, đôi tay lay mạnh vào người bệnhMẹ……Mẹ……Mẹ……Dòng mạch loạn xạ, thay đổi liên tục,Nhịp tim đang giảmChỉ thấy lúc này là tiếng chân của bác sĩ dồn dập vội vàng chạy tới+++- Ung thư giai đoạn cuốiTiếng nói như sét đánh ngang tai, nhịp tim nó dường như ngừng lại- TẠI SAO … TẠI SAO chú không nói cho con biếtMẹ ơi, sao lại thế. tại sao điều nó lại xảy ra với mẹHức hức, tiếng khóc nấc lênCon không can đảm được nữa rồi………….

Chương 11: Con không can đảm được nữa rồi