* Tại sao phải đi học? * Suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nói trắng ra tôi nghĩ như vậy vì tôi đang trễ học và đương nhiên tôi đang cố gắng chạy thật nhanh đến lớp trong sân trường. Thật ra tôi đã tự nhắc bản thân là phải dậy thật sớm. Và khi đồng hồ reo vào sáu giờ, tôi cứ lim dim trong cơn ngủ và cứ nằm lăn lóc trên cái giường êm ái của mình. Rồi hậu quả tệ hại như bây giờ đây. - Haizzzz Tôi thở dài trong chán nản. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ không bị ăn năm hay mười roi từ thầy giám hiệu đáng kính của trường tôi. Mà khoan đã… hình như dây dài tôi bị tuột rồi. Dù đang vội thật nhưng nếu tôi vấp phải và té thì sao?? Chẳng phải tình hình sẽ tồi tệ hơn sao? Nghĩ vậy nên tôi đành dành chút thời gian ngồi quỵ xuống để cột dây dài. Trong lúc đang cột dây, bổng nhiên từ đằng xa có một cái bóng bắt đầu chạy đến với vận tốc rất nhanh. - Aaaaaaaaaaa!!! -TRÁNH RA!!!!!!!!!!! Vì đang ngồi quỵ xuống nên tôi không thể né tránh được cái bóng người bí ẩn ấy. Thấy vậy thì… - Hơ………. Cái bóng ấy đã…
Chương 10: Gia đình không hạnh phúc
Sức Mạnh Vô TậnTác giả: KarHelen* Tại sao phải đi học? * Suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nói trắng ra tôi nghĩ như vậy vì tôi đang trễ học và đương nhiên tôi đang cố gắng chạy thật nhanh đến lớp trong sân trường. Thật ra tôi đã tự nhắc bản thân là phải dậy thật sớm. Và khi đồng hồ reo vào sáu giờ, tôi cứ lim dim trong cơn ngủ và cứ nằm lăn lóc trên cái giường êm ái của mình. Rồi hậu quả tệ hại như bây giờ đây. - Haizzzz Tôi thở dài trong chán nản. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ không bị ăn năm hay mười roi từ thầy giám hiệu đáng kính của trường tôi. Mà khoan đã… hình như dây dài tôi bị tuột rồi. Dù đang vội thật nhưng nếu tôi vấp phải và té thì sao?? Chẳng phải tình hình sẽ tồi tệ hơn sao? Nghĩ vậy nên tôi đành dành chút thời gian ngồi quỵ xuống để cột dây dài. Trong lúc đang cột dây, bổng nhiên từ đằng xa có một cái bóng bắt đầu chạy đến với vận tốc rất nhanh. - Aaaaaaaaaaa!!! -TRÁNH RA!!!!!!!!!!! Vì đang ngồi quỵ xuống nên tôi không thể né tránh được cái bóng người bí ẩn ấy. Thấy vậy thì… - Hơ………. Cái bóng ấy đã… " Um... t-tôi xin lỗi... chuyện ban nãy...... "Linh Lan nói với Thiên Lộc, dù đã qua nhưng cô vẫn còn rối bời vì cú ngã ban nãy, cô vẫn chưa thể giữ bình tĩnh cho chuyện này." À- không... đó cũng là lỗi của tôi mà... tại tự nhiên tôi......"Thiên Lộc cũng như Linh Lan, vẫn cảm thấy bối rối, nhưng dần Linh Lan mới có thể ổn định và nói:" Mà.. nãy giờ... tôi không nghe thấy gì về cha hay mẹ cậu thế? "" Sao.. à... "Đáp lại nhưng đôi mắt nháy lên sự buồn bã, Thiên Lộc bắt đầu cúi gục xuống, giọng trầm hơn, cậu trả lời:" Ba mẹ của tôi.... họ đi công việc mãi.... tôi chỉ sống trong ngôi nhà này cũng với người hầu thôi... tôi nghĩ.... đây là một gia đình không hạnh phúc."Linh Lan có vẻ cũng hiểu tâm trạng của cậu nên nói lại nhưng giọng cô khá kỳ lạ:" Buồn nhỉ? Nhưng ít nhất cậu vẫn hạnh phúc hơn tôi rồi.... "Mở to mắt ra, Thiên Lộc muốn hiểu Linh Lan đang nói ám chỉ gì rồi cậu cũng hỏi lại:" Sao? Không lẽ gia đình cậu không hạnh phúc sao? Hay là.... "" Mà thôi! Kệ đi! Tôi cũng không muốn nhắc về chuyện này nữa đâu... tôi về đây. Kẻo người nhà tôi trông nữa, mà... à... thì...... ngày mốt là thứ 2... cũng nghỉ tết rồi nên tôi định thứ 2 sẽ đi ấy nhé! Có gì bữa đó cậu ghé nhà tôi nha... nhà tôi là căn nhà nằm ở ngã tư cách trường mình 100m, kế một cái nhà sách nhé! Tạm biệt! "Nói rồi Linh Lan rời khỏi nhà Thiên Lộc. Tâm trạng cậu bấy giờ khá trông chờ vào ngày thứ 2
" Um... t-tôi xin lỗi... chuyện ban nãy...... "
Linh Lan nói với Thiên Lộc, dù đã qua nhưng cô vẫn còn rối bời vì cú ngã ban nãy, cô vẫn chưa thể giữ bình tĩnh cho chuyện này.
" À- không... đó cũng là lỗi của tôi mà... tại tự nhiên tôi......"
Thiên Lộc cũng như Linh Lan, vẫn cảm thấy bối rối, nhưng dần Linh Lan mới có thể ổn định và nói:
" Mà.. nãy giờ... tôi không nghe thấy gì về cha hay mẹ cậu thế? "
" Sao.. à... "
Đáp lại nhưng đôi mắt nháy lên sự buồn bã, Thiên Lộc bắt đầu cúi gục xuống, giọng trầm hơn, cậu trả lời:
" Ba mẹ của tôi.... họ đi công việc mãi.... tôi chỉ sống trong ngôi nhà này cũng với người hầu thôi... tôi nghĩ.... đây là một gia đình không hạnh phúc."
Linh Lan có vẻ cũng hiểu tâm trạng của cậu nên nói lại nhưng giọng cô khá kỳ lạ:
" Buồn nhỉ? Nhưng ít nhất cậu vẫn hạnh phúc hơn tôi rồi.... "
Mở to mắt ra, Thiên Lộc muốn hiểu Linh Lan đang nói ám chỉ gì rồi cậu cũng hỏi lại:
" Sao? Không lẽ gia đình cậu không hạnh phúc sao? Hay là.... "
" Mà thôi! Kệ đi! Tôi cũng không muốn nhắc về chuyện này nữa đâu... tôi về đây. Kẻo người nhà tôi trông nữa, mà... à... thì...... ngày mốt là thứ 2... cũng nghỉ tết rồi nên tôi định thứ 2 sẽ đi ấy nhé! Có gì bữa đó cậu ghé nhà tôi nha... nhà tôi là căn nhà nằm ở ngã tư cách trường mình 100m, kế một cái nhà sách nhé! Tạm biệt! "
Nói rồi Linh Lan rời khỏi nhà Thiên Lộc. Tâm trạng cậu bấy giờ khá trông chờ vào ngày thứ 2
Sức Mạnh Vô TậnTác giả: KarHelen* Tại sao phải đi học? * Suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nói trắng ra tôi nghĩ như vậy vì tôi đang trễ học và đương nhiên tôi đang cố gắng chạy thật nhanh đến lớp trong sân trường. Thật ra tôi đã tự nhắc bản thân là phải dậy thật sớm. Và khi đồng hồ reo vào sáu giờ, tôi cứ lim dim trong cơn ngủ và cứ nằm lăn lóc trên cái giường êm ái của mình. Rồi hậu quả tệ hại như bây giờ đây. - Haizzzz Tôi thở dài trong chán nản. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ không bị ăn năm hay mười roi từ thầy giám hiệu đáng kính của trường tôi. Mà khoan đã… hình như dây dài tôi bị tuột rồi. Dù đang vội thật nhưng nếu tôi vấp phải và té thì sao?? Chẳng phải tình hình sẽ tồi tệ hơn sao? Nghĩ vậy nên tôi đành dành chút thời gian ngồi quỵ xuống để cột dây dài. Trong lúc đang cột dây, bổng nhiên từ đằng xa có một cái bóng bắt đầu chạy đến với vận tốc rất nhanh. - Aaaaaaaaaaa!!! -TRÁNH RA!!!!!!!!!!! Vì đang ngồi quỵ xuống nên tôi không thể né tránh được cái bóng người bí ẩn ấy. Thấy vậy thì… - Hơ………. Cái bóng ấy đã… " Um... t-tôi xin lỗi... chuyện ban nãy...... "Linh Lan nói với Thiên Lộc, dù đã qua nhưng cô vẫn còn rối bời vì cú ngã ban nãy, cô vẫn chưa thể giữ bình tĩnh cho chuyện này." À- không... đó cũng là lỗi của tôi mà... tại tự nhiên tôi......"Thiên Lộc cũng như Linh Lan, vẫn cảm thấy bối rối, nhưng dần Linh Lan mới có thể ổn định và nói:" Mà.. nãy giờ... tôi không nghe thấy gì về cha hay mẹ cậu thế? "" Sao.. à... "Đáp lại nhưng đôi mắt nháy lên sự buồn bã, Thiên Lộc bắt đầu cúi gục xuống, giọng trầm hơn, cậu trả lời:" Ba mẹ của tôi.... họ đi công việc mãi.... tôi chỉ sống trong ngôi nhà này cũng với người hầu thôi... tôi nghĩ.... đây là một gia đình không hạnh phúc."Linh Lan có vẻ cũng hiểu tâm trạng của cậu nên nói lại nhưng giọng cô khá kỳ lạ:" Buồn nhỉ? Nhưng ít nhất cậu vẫn hạnh phúc hơn tôi rồi.... "Mở to mắt ra, Thiên Lộc muốn hiểu Linh Lan đang nói ám chỉ gì rồi cậu cũng hỏi lại:" Sao? Không lẽ gia đình cậu không hạnh phúc sao? Hay là.... "" Mà thôi! Kệ đi! Tôi cũng không muốn nhắc về chuyện này nữa đâu... tôi về đây. Kẻo người nhà tôi trông nữa, mà... à... thì...... ngày mốt là thứ 2... cũng nghỉ tết rồi nên tôi định thứ 2 sẽ đi ấy nhé! Có gì bữa đó cậu ghé nhà tôi nha... nhà tôi là căn nhà nằm ở ngã tư cách trường mình 100m, kế một cái nhà sách nhé! Tạm biệt! "Nói rồi Linh Lan rời khỏi nhà Thiên Lộc. Tâm trạng cậu bấy giờ khá trông chờ vào ngày thứ 2