Nó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ?
Chương 5: Gặp gỡ nhưng chẳng lãng mạn chút nào
Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? Nó đỏ bừng mặt, ngước lên nhìn, trời! Đã ngờ ngợ rồi ai ngờ lại trúng, chính anh Sang Hoon đã trả tiền suất ăn giùm nó, nó ngượng chín mặt, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, anh ấy lại còn áp sát vào khuôn mặt chín nhừ của nó và nói một câu làm nó cũng không biết đáp sao cho ổn:- Bộ anh chuẩn bị ăn thịt em hay sao mà sợ anh thế?Nó nhanh như chớp bật lại ngay:- Đâu có?- Vậy sao nãy giờ cứ né anh vậy?Nó chột dạ nín thinh, nói sao nhở? Điệu bộ như thân quen lắm không bằng. Nó quyết định cho anh chàng vừa giúp đỡ nó kia nếm “bơ”. Thế là nó bưng bát mỳ xuống bàn và cắm cúi ăn, mà chẳng ăn thì nó biết làm gì với một anh chàng đẹp trai cỡ Kim Mingyu, lại còn quá tốt bụng. Sang Hoon mỉm cười, tiếp tục chọc ghẹo nó thêm chút nữa, anh bưng đồ ăn của mình đến ngồi cạnh Lam Đình khiến cô bối rối không tài nào nuốt nổi, chỉ dám liếc trộm ảnh và lần nào cũng bắt gặp một nụ cười cực duyên làm cô lúng túng không để đâu cho hết, quả thật, lúc mắc cỡ, trông cô thật dễ thương và kiểu ăn đầy ngượng ngùng của cô thì đáng yêu không chịu nổi khiến Sang Hoon cứ nhìn cô hoài mà không để ý gì đến bát mỳ đã nở của mình. Trời! Lúc nãy vừa nghĩ đến ảnh, giờ ảnh đã xuất hiện lại còn trả tiền giùm nó nữa, nó đã nghĩ: nếu ảnh mà thêm cái ga lăng nữa thì nó sẽ không để ảnh thoát, nói vui vậy thui, ai ngờ ảnh ga lăng thật! Ăn xong, nó nhanh chóng lủi về phòng. Nằm trên giường mà nó cứ nghĩ đâu đâu, ừm! Như vậy đã là iu chưa nhỉ? Nó cứ lăn đi lăn lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa, mai đi học rồi mà nó vẫn còn choi choi.
Nó đỏ bừng mặt, ngước lên nhìn, trời! Đã ngờ ngợ rồi ai ngờ lại trúng, chính anh Sang Hoon đã trả tiền suất ăn giùm nó, nó ngượng chín mặt, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, anh ấy lại còn áp sát vào khuôn mặt chín nhừ của nó và nói một câu làm nó cũng không biết đáp sao cho ổn:
- Bộ anh chuẩn bị ăn thịt em hay sao mà sợ anh thế?
Nó nhanh như chớp bật lại ngay:
- Đâu có?
- Vậy sao nãy giờ cứ né anh vậy?
Nó chột dạ nín thinh, nói sao nhở? Điệu bộ như thân quen lắm không bằng. Nó quyết định cho anh chàng vừa giúp đỡ nó kia nếm “bơ”. Thế là nó bưng bát mỳ xuống bàn và cắm cúi ăn, mà chẳng ăn thì nó biết làm gì với một anh chàng đẹp trai cỡ Kim Mingyu, lại còn quá tốt bụng. Sang Hoon mỉm cười, tiếp tục chọc ghẹo nó thêm chút nữa, anh bưng đồ ăn của mình đến ngồi cạnh Lam Đình khiến cô bối rối không tài nào nuốt nổi, chỉ dám liếc trộm ảnh và lần nào cũng bắt gặp một nụ cười cực duyên làm cô lúng túng không để đâu cho hết, quả thật, lúc mắc cỡ, trông cô thật dễ thương và kiểu ăn đầy ngượng ngùng của cô thì đáng yêu không chịu nổi khiến Sang Hoon cứ nhìn cô hoài mà không để ý gì đến bát mỳ đã nở của mình. Trời! Lúc nãy vừa nghĩ đến ảnh, giờ ảnh đã xuất hiện lại còn trả tiền giùm nó nữa, nó đã nghĩ: nếu ảnh mà thêm cái ga lăng nữa thì nó sẽ không để ảnh thoát, nói vui vậy thui, ai ngờ ảnh ga lăng thật! Ăn xong, nó nhanh chóng lủi về phòng. Nằm trên giường mà nó cứ nghĩ đâu đâu, ừm! Như vậy đã là iu chưa nhỉ? Nó cứ lăn đi lăn lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa, mai đi học rồi mà nó vẫn còn choi choi.
Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? Nó đỏ bừng mặt, ngước lên nhìn, trời! Đã ngờ ngợ rồi ai ngờ lại trúng, chính anh Sang Hoon đã trả tiền suất ăn giùm nó, nó ngượng chín mặt, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, anh ấy lại còn áp sát vào khuôn mặt chín nhừ của nó và nói một câu làm nó cũng không biết đáp sao cho ổn:- Bộ anh chuẩn bị ăn thịt em hay sao mà sợ anh thế?Nó nhanh như chớp bật lại ngay:- Đâu có?- Vậy sao nãy giờ cứ né anh vậy?Nó chột dạ nín thinh, nói sao nhở? Điệu bộ như thân quen lắm không bằng. Nó quyết định cho anh chàng vừa giúp đỡ nó kia nếm “bơ”. Thế là nó bưng bát mỳ xuống bàn và cắm cúi ăn, mà chẳng ăn thì nó biết làm gì với một anh chàng đẹp trai cỡ Kim Mingyu, lại còn quá tốt bụng. Sang Hoon mỉm cười, tiếp tục chọc ghẹo nó thêm chút nữa, anh bưng đồ ăn của mình đến ngồi cạnh Lam Đình khiến cô bối rối không tài nào nuốt nổi, chỉ dám liếc trộm ảnh và lần nào cũng bắt gặp một nụ cười cực duyên làm cô lúng túng không để đâu cho hết, quả thật, lúc mắc cỡ, trông cô thật dễ thương và kiểu ăn đầy ngượng ngùng của cô thì đáng yêu không chịu nổi khiến Sang Hoon cứ nhìn cô hoài mà không để ý gì đến bát mỳ đã nở của mình. Trời! Lúc nãy vừa nghĩ đến ảnh, giờ ảnh đã xuất hiện lại còn trả tiền giùm nó nữa, nó đã nghĩ: nếu ảnh mà thêm cái ga lăng nữa thì nó sẽ không để ảnh thoát, nói vui vậy thui, ai ngờ ảnh ga lăng thật! Ăn xong, nó nhanh chóng lủi về phòng. Nằm trên giường mà nó cứ nghĩ đâu đâu, ừm! Như vậy đã là iu chưa nhỉ? Nó cứ lăn đi lăn lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết nữa, mai đi học rồi mà nó vẫn còn choi choi.