Nó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ?
Chương 7: Lại mắc lỡm
Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? Nó nhìn xa xăm đâu đó ngoài cửa sổ, nơi có những áng mây nhẹ trôi và đêm đêm vẳng lên mơ hồ ở một nơi xa xôi nào đó tiếng sáo diều của chú Cuội hay giọng hát êm đềm, thánh thót của Hằng Nga. Hẳn nếu không có chút dính líu về tâm hồn thi ca như nó thì chắc chắn sẽ chẳng ai tưởng tượng nổi chiếc gối lông mềm mại mà thượng đế bỏ quên kia lại là một thứ tạo ra mưa bão. Đang nghĩ ngợi miên man, chợt, tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên làm nó giật mình. Một anh chàng hớt hải “phi nước đại” chạy vô lớp, giống như nó, chắc anh dậy muộn, cũng may là chưa trễ giờ. Vừa bước vào cửa, hắn nhanh tay kéo ghế, mắt láo liên đảo quanh lớp học và rồi dừng lại ở chỗ nó, nở một nụ cười nhếch mép hắn đẩy chiếc ghế kia vào rồi ôm cặp, cứ nhằm hướng của nó, tiến thẳng tới. Hửm? Nó phát sởn da gà, kín đáo liếc trộm hắn một cái từ đầu đến chân, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta là người ít nói. Kệ, nó cũng không quan tâm mấy. Ai ngờ, vừa đặt phịch cái cặp xuống và ngồi xích sát sàn sạt vào nó, hắn choàng tay qua người Đình, nhanh nhảu:- Chà! Cô em mới vô nghề hả? Chào anh đây một tiếng coi!Nó giật thót vì cử chỉ bất ngờ và suồng sã đó, nó đi từ bối rối đến tức đỏ cả mặt, hắn là ai mà dám lên giọng với mình chứ, nó nguýt anh ta một cái xa tới chục cây số rồi cố làm ra vẻ khinh khỉnh nói:- Mới vào nên đây không biết! Chào cưng nha!Nó cảm thấy hả hê, mát lòng mát dạ chẳng để đâu cho hết, còn anh chàng kia thì mắt muốn nổ đom đóm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình thường, hắn đáp tỉnh khô:- Cô em có hiểu hotel là cái gì không? Nhìn tướng vầy chắc cũng vô trên dưới chục lần, à quên, trăm lần rồi chứ nhỉ? Nói xong, hắn cười khẩy, nghĩ chắc chắn cô gái này chẳng á khẩu thì cũng thẹn đỏ mặt. Nào ngờ, Đình “đốp” lại ngay:- Vâng! Mấy anh ở đấy tốt lắm ạ, chứ chẳng yếu sinh lý như ai kia!Bị chê theo cách nói lịch sự hay huỵch toẹt ra là xỉ nhục, hắn tức điên người, máu sôi sùng sục, mắt long lên, nhìn ngoài vậy thôi chớ xét về miệng lưỡi thì Đình chẳng thua kém gì thiên hạ đâu. Anh ta chuyển giọng hăm dọa:- Cô em xem ra cũng cứng đầu cứng cổ đấy nhỉ?Nó tỉnh bơ trả đũa một câu dứt điểm:- Cảm ơn anh đã quá khen, nhưng về độ mặt dày thì chắc em còn phải học hỏi anh nhiều đấy ạ!Sau cú chốt hạ đó, anh ta ngồi im re, hiền lành như một chú cún.
Nó nhìn xa xăm đâu đó ngoài cửa sổ, nơi có những áng mây nhẹ trôi và đêm đêm vẳng lên mơ hồ ở một nơi xa xôi nào đó tiếng sáo diều của chú Cuội hay giọng hát êm đềm, thánh thót của Hằng Nga. Hẳn nếu không có chút dính líu về tâm hồn thi ca như nó thì chắc chắn sẽ chẳng ai tưởng tượng nổi chiếc gối lông mềm mại mà thượng đế bỏ quên kia lại là một thứ tạo ra mưa bão. Đang nghĩ ngợi miên man, chợt, tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên làm nó giật mình. Một anh chàng hớt hải “phi nước đại” chạy vô lớp, giống như nó, chắc anh dậy muộn, cũng may là chưa trễ giờ. Vừa bước vào cửa, hắn nhanh tay kéo ghế, mắt láo liên đảo quanh lớp học và rồi dừng lại ở chỗ nó, nở một nụ cười nhếch mép hắn đẩy chiếc ghế kia vào rồi ôm cặp, cứ nhằm hướng của nó, tiến thẳng tới. Hửm? Nó phát sởn da gà, kín đáo liếc trộm hắn một cái từ đầu đến chân, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta là người ít nói. Kệ, nó cũng không quan tâm mấy. Ai ngờ, vừa đặt phịch cái cặp xuống và ngồi xích sát sàn sạt vào nó, hắn choàng tay qua người Đình, nhanh nhảu:
- Chà! Cô em mới vô nghề hả? Chào anh đây một tiếng coi!
Nó giật thót vì cử chỉ bất ngờ và suồng sã đó, nó đi từ bối rối đến tức đỏ cả mặt, hắn là ai mà dám lên giọng với mình chứ, nó nguýt anh ta một cái xa tới chục cây số rồi cố làm ra vẻ khinh khỉnh nói:
- Mới vào nên đây không biết! Chào cưng nha!
Nó cảm thấy hả hê, mát lòng mát dạ chẳng để đâu cho hết, còn anh chàng kia thì mắt muốn nổ đom đóm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình thường, hắn đáp tỉnh khô:
- Cô em có hiểu hotel là cái gì không? Nhìn tướng vầy chắc cũng vô trên dưới chục lần, à quên, trăm lần rồi chứ nhỉ? Nói xong, hắn cười khẩy, nghĩ chắc chắn cô gái này chẳng á khẩu thì cũng thẹn đỏ mặt. Nào ngờ, Đình “đốp” lại ngay:
- Vâng! Mấy anh ở đấy tốt lắm ạ, chứ chẳng yếu sinh lý như ai kia!
Bị chê theo cách nói lịch sự hay huỵch toẹt ra là xỉ nhục, hắn tức điên người, máu sôi sùng sục, mắt long lên, nhìn ngoài vậy thôi chớ xét về miệng lưỡi thì Đình chẳng thua kém gì thiên hạ đâu. Anh ta chuyển giọng hăm dọa:
- Cô em xem ra cũng cứng đầu cứng cổ đấy nhỉ?
Nó tỉnh bơ trả đũa một câu dứt điểm:
- Cảm ơn anh đã quá khen, nhưng về độ mặt dày thì chắc em còn phải học hỏi anh nhiều đấy ạ!
Sau cú chốt hạ đó, anh ta ngồi im re, hiền lành như một chú cún.
Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? Nó nhìn xa xăm đâu đó ngoài cửa sổ, nơi có những áng mây nhẹ trôi và đêm đêm vẳng lên mơ hồ ở một nơi xa xôi nào đó tiếng sáo diều của chú Cuội hay giọng hát êm đềm, thánh thót của Hằng Nga. Hẳn nếu không có chút dính líu về tâm hồn thi ca như nó thì chắc chắn sẽ chẳng ai tưởng tượng nổi chiếc gối lông mềm mại mà thượng đế bỏ quên kia lại là một thứ tạo ra mưa bão. Đang nghĩ ngợi miên man, chợt, tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên làm nó giật mình. Một anh chàng hớt hải “phi nước đại” chạy vô lớp, giống như nó, chắc anh dậy muộn, cũng may là chưa trễ giờ. Vừa bước vào cửa, hắn nhanh tay kéo ghế, mắt láo liên đảo quanh lớp học và rồi dừng lại ở chỗ nó, nở một nụ cười nhếch mép hắn đẩy chiếc ghế kia vào rồi ôm cặp, cứ nhằm hướng của nó, tiến thẳng tới. Hửm? Nó phát sởn da gà, kín đáo liếc trộm hắn một cái từ đầu đến chân, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta là người ít nói. Kệ, nó cũng không quan tâm mấy. Ai ngờ, vừa đặt phịch cái cặp xuống và ngồi xích sát sàn sạt vào nó, hắn choàng tay qua người Đình, nhanh nhảu:- Chà! Cô em mới vô nghề hả? Chào anh đây một tiếng coi!Nó giật thót vì cử chỉ bất ngờ và suồng sã đó, nó đi từ bối rối đến tức đỏ cả mặt, hắn là ai mà dám lên giọng với mình chứ, nó nguýt anh ta một cái xa tới chục cây số rồi cố làm ra vẻ khinh khỉnh nói:- Mới vào nên đây không biết! Chào cưng nha!Nó cảm thấy hả hê, mát lòng mát dạ chẳng để đâu cho hết, còn anh chàng kia thì mắt muốn nổ đom đóm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình thường, hắn đáp tỉnh khô:- Cô em có hiểu hotel là cái gì không? Nhìn tướng vầy chắc cũng vô trên dưới chục lần, à quên, trăm lần rồi chứ nhỉ? Nói xong, hắn cười khẩy, nghĩ chắc chắn cô gái này chẳng á khẩu thì cũng thẹn đỏ mặt. Nào ngờ, Đình “đốp” lại ngay:- Vâng! Mấy anh ở đấy tốt lắm ạ, chứ chẳng yếu sinh lý như ai kia!Bị chê theo cách nói lịch sự hay huỵch toẹt ra là xỉ nhục, hắn tức điên người, máu sôi sùng sục, mắt long lên, nhìn ngoài vậy thôi chớ xét về miệng lưỡi thì Đình chẳng thua kém gì thiên hạ đâu. Anh ta chuyển giọng hăm dọa:- Cô em xem ra cũng cứng đầu cứng cổ đấy nhỉ?Nó tỉnh bơ trả đũa một câu dứt điểm:- Cảm ơn anh đã quá khen, nhưng về độ mặt dày thì chắc em còn phải học hỏi anh nhiều đấy ạ!Sau cú chốt hạ đó, anh ta ngồi im re, hiền lành như một chú cún.