Tác giả:

Hey, các bạn có biết tôi crush ai không? chắc chắn là không rồi, vì tôi đã nói ra đâu:v. Hẳn các bạn sẽ nghĩ rằng, tôi crush cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu...v...v. Tôi không phủ nhận những mặt tốt của cậu ấy, nhưng đơn giản tôi mến cậu vì tôi thích cậu, vậy thôi. Tôi có rất nhiều, rất nhiều sở thích nhưng thứ mà tôi hay dùng nhất đó là... ngắm cậu ấy, nghe khờ khạo quá nhỉ? tôi chưa bao giờ giám tưởng tượng, cậu ấy sẽ quay đầu lại nhìn tôi và nở nụ cười trìu mến, nhưng cái sự thật đau lòng nhất là tôi chuyên ra nghĩ rằng, một lần nào đó, cậu quay xuống, bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn cậu, cậu sẽ ghét tôi mất... tôi không dám nghĩ nữa. Cậu ấy á? lạnh lùng kinh khủng, bao nhiêu lá thư tỏ tình, bao nhiêu lời khen ngợi cậu ấy chỉ ừ hửm cho qua một cách hờ hững, chẳng đoái hoài đến. Cậu ấy lạnh như băng vậy thì tôi nào có cơ hội, nhưng điều đó làm tôi rất vui, vì cậu chưa có người yêu. Tôi vẫn có thể ngắm cậu, thích thầm cậu. Cậu ấy học giỏi kinh khủng khiếp, là học…

Chương 17: Hiểu lầm

Ngỡ Là Đơn PhươngTác giả: •ĐTTH•Hey, các bạn có biết tôi crush ai không? chắc chắn là không rồi, vì tôi đã nói ra đâu:v. Hẳn các bạn sẽ nghĩ rằng, tôi crush cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu...v...v. Tôi không phủ nhận những mặt tốt của cậu ấy, nhưng đơn giản tôi mến cậu vì tôi thích cậu, vậy thôi. Tôi có rất nhiều, rất nhiều sở thích nhưng thứ mà tôi hay dùng nhất đó là... ngắm cậu ấy, nghe khờ khạo quá nhỉ? tôi chưa bao giờ giám tưởng tượng, cậu ấy sẽ quay đầu lại nhìn tôi và nở nụ cười trìu mến, nhưng cái sự thật đau lòng nhất là tôi chuyên ra nghĩ rằng, một lần nào đó, cậu quay xuống, bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn cậu, cậu sẽ ghét tôi mất... tôi không dám nghĩ nữa. Cậu ấy á? lạnh lùng kinh khủng, bao nhiêu lá thư tỏ tình, bao nhiêu lời khen ngợi cậu ấy chỉ ừ hửm cho qua một cách hờ hững, chẳng đoái hoài đến. Cậu ấy lạnh như băng vậy thì tôi nào có cơ hội, nhưng điều đó làm tôi rất vui, vì cậu chưa có người yêu. Tôi vẫn có thể ngắm cậu, thích thầm cậu. Cậu ấy học giỏi kinh khủng khiếp, là học… Đọc hết chương mình sẽ thông báo, có thể sẽ làm các bạn thất vọng.Vào truyện thôiVừa bước vào cửa lớp, tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng cùng với nhiều ánh mắt mang đầy ý cườiCó phải...điều lo sợ của tôi đã đếnTôi là người rất nhạy cảm,vì vậy, tôi mong sự việc không như tôi nghĩNgồi xuống bàn, những tiếng cười đùa vẫn cứ dồn dập làm tôi khó thởMột lúc sau, Khánh đến lớpRộppppppBưngggggggPháo bị b*n r* làm tôi càng lúc càng thấy lo lắngChẳng lẽ, là đúng thật?Cả lớp chạy đến túm tụm, cười cười,nhìn KhánhCòn tôi cũng bị lôi vào cuộc-Mọi người làm gì vậy????_Tôi giật mình khi họ đẩy tôi đứng trước mặt cậu ấy-CHÚC MỪNG BẢO NHI VÀ DUY KHÁNH NHAAAAAAAAAAAAAAAAA_Tiếng reo hò của cả lớp làm trái tim tôi đập loạn xạHọ biết là tôi thích Khánh ư???Không được-Mọi người nói gì lạ vậy?_Tôi hỏi để muốn thanh minh-Gỉa vờ gì nữa?Tao biết mày và Khánh thích nhau mà_Yến nói, đưa ra một bọc hình ảnh_Xem đi, đây là gì?Tôi run run cầm bọc giấy, mở ra, đó là....Hình ảnh của tôi và Khánh đang ôn bài,đang đi ăn thịt nướngChỉ là, cười với nhau rất vui vẻTôi nhìn cậu,kì lạ, cậu không nói gì,cũng không phản kháng,chỉ lặng im nhìn tôiLần này tôi sai thực sự rồiTôi không nên crush cậu ấy,cũng không nên gần gũi cậu ấy quáTôi biết,cậu im lặng vậy là vì không muốn dây dưa vào rắc rối mà thôi.Tôi cười chua chát,nếu bây giờ tôi thừa nhận rằng tôi thích Khánh thì sao nhỉ?Tình bạn cũng chẳng cònCòn nếu tôi phủ nhận, thì Khánh cũng không bị vướng vào rắc rối, tôi cũng không bị lộ tẩyDù tôi có là người ích kỉ,thì đặt trong tình huống nàyTôi không nên nghĩ cho tình yêu đơn phương của mình,thứ tôi cần nghĩ là việc giúp Khánh, giữ lấy danh dự,không bị hiểu lầm.Đúng vậyTôi không dám nhìn vào mặt ai,lặng lẽ nói,cái câu mà có lẽ cả đời này tôi không thể quên-Chúng tôi là bạn thân, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, hà cớ gì các cậu nghĩ tôi và Khánh có cái quan hệ đó?Còn nữa... tôi không thích Khánh, mong các bạn đừng hiểu lầm_Cái câu'tôi không thích Khánh' được tôi nói lần thứ 2,tôi cũng không muốn nói trái với trái tim mình, nhưng đối với dai dẳng như lớp tôi,tôi cần phải nói dứt khoát.Nói xong,tôi chạy ra khỏi lớp,để che dấu hàng nước mắt dàiCùng với nỗi đau không đáyTôi chạy một mạch vào nhà vệ sinh,ngồi khóc như một con điênNếu tôi có đủ dũng khí để thổ lộ với cậu ấy thì bây giờ tôi đã không đau như thế này.Trong lớp,mọi người ngẩn tò te,ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm về chỗ ngồi,haizz,hết cả cho vui rồi,tưởng là sắp có một cặp...ai ngờKhánh đứng chôn chân tại chỗ,chưa bao giờ cậu thấy đau đớn như thế này,là cậu ích kỉ,chỉ muốn có được thứ mình muốn mà làm mất mặt cô ấyBước ra khỏi lớp cùng hai hàng mi lăn dài trên má,cậu chọn vào gốc cây,ngồi xuống,thả hai bàn tay,dựa đầu,cậu nhắm mắt suy nghĩTại một nơi khác-Cái gì??Không thành công á?Tao đã phải thuê cả thám tử điều tra chụp lại từng khoảnh khắc hai đứa nó đi cùng nhau mà thất bại á?_Hải Đăng như không tin vào tai mình khi nghe xong vụ việc của Bảo Nhi và Duy Khánh-Ừm,tao tung tin cho cả lớp đấy, thế mà...haizz_đầu dây bên kia trả lời-Tao biết rồi_Hải Đăng thở dàiQuán barKhánh bước vào quán bar,ngồi uống rượu,lần này cậu không cảm thấy như lần trướcMà là đau kinh khủngCậu cười nhạo bản thân mình,tại sao cứ cố gắng dành giật người con gái ấy chứ?Phải chăng đây là tình đơn phương không có hồi kếtVậy thì cậu chắc chắn sẽ không làm bản thân mình vấp ngã thêm lần nào nữa(còn chưa chắc nha)~~~~~~~~~~~~~~~~~Tôi vào lớp, lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía bàn của Khánh,cậu ấy không có ở đâyBỏ tiết saoCũng phải thôi, chắc cậu ấy cảm thấy mất mặt lắm khi phải gán ghép với một đứa con gái tầm thường như tôiChắc chắn vậy~~~~~~~~~~~~~~~~Vài ngày sau, tôi đi học, tất cả đều diễn ra như bình thường nếu như....có cậu ấyCậu ấy rất thích họcPhải chăng cậu đang cố tình tránh mặt tôi?Tôi cười buồn~~~~~~~~~~~~~~~~~Hôm nay anh hai tôi đi làm, nên tôi phải đi bộ về nhàTừng đợt gió tạt vào mặt tôiLạnh buốtNhưng lạnh đâu bằng trái tim tôiNếu bây giờ cậu ấy xuất hiệnChỉ để cần tôi nhìn thấy cậuTôi cũng cảm thấy trái tim tôi rạo rực và ấm ápNhưng...cả tuần rồi, cậu vẫn như vậy,không đi họcCũng không thấy ngoài đường.KITTTTTTTTiếng ô tô phanh gấp làm tôi giật mình trở về thực tạiNhưng chỉ vài giây sauTôi hoảng hốt khi bị mấy người đàn ông lạ mặt kéo vào xeTôi đang bị bắt cóc ư????~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tác giả:Như giới thiệu ở đầu truyện, mình có một tin buồn cho các bạnTại sao dạo này mình không đăng chương mới?Bởi vì mình đang có ý định bỏ truyện, có thể lần này là chắc chắnBởi vì lượt folow,cmt, đề cử ít quá,mình không có động lựcThứ hai,dạo này mình đang ôn thi hsgTuần sau mình thi rồi,vì vậy nênNếu thứ 4 tuần sau mình làm được bài mình sẽ đăng 3 chươngCòn nếu không thì chắc mình sẽ ngưng truyện một thời gian, để học lớp nâng cao,và cũng không có thời gian đăng truyệnDù sao vẫn cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.

Đọc hết chương mình sẽ thông báo, có thể sẽ làm các bạn thất vọng.

Vào truyện thôi

Vừa bước vào cửa lớp, tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng cùng với nhiều ánh mắt mang đầy ý cười

Có phải...điều lo sợ của tôi đã đến

Tôi là người rất nhạy cảm,vì vậy, tôi mong sự việc không như tôi nghĩ

Ngồi xuống bàn, những tiếng cười đùa vẫn cứ dồn dập làm tôi khó thở

Một lúc sau, Khánh đến lớp

Rộpppppp

Bưnggggggg

Pháo bị b*n r* làm tôi càng lúc càng thấy lo lắng

Chẳng lẽ, là đúng thật?

Cả lớp chạy đến túm tụm, cười cười,nhìn Khánh

Còn tôi cũng bị lôi vào cuộc

-Mọi người làm gì vậy????_Tôi giật mình khi họ đẩy tôi đứng trước mặt cậu ấy

-CHÚC MỪNG BẢO NHI VÀ DUY KHÁNH NHAAAAAAAAAAAAAAAAA_Tiếng reo hò của cả lớp làm trái tim tôi đập loạn xạ

Họ biết là tôi thích Khánh ư???Không được

-Mọi người nói gì lạ vậy?_Tôi hỏi để muốn thanh minh

-Gỉa vờ gì nữa?Tao biết mày và Khánh thích nhau mà_Yến nói, đưa ra một bọc hình ảnh_Xem đi, đây là gì?

Tôi run run cầm bọc giấy, mở ra, đó là....

Hình ảnh của tôi và Khánh đang ôn bài,đang đi ăn thịt nướng

Chỉ là, cười với nhau rất vui vẻ

Tôi nhìn cậu,kì lạ, cậu không nói gì,cũng không phản kháng,chỉ lặng im nhìn tôi

Lần này tôi sai thực sự rồi

Tôi không nên crush cậu ấy,cũng không nên gần gũi cậu ấy quá

Tôi biết,cậu im lặng vậy là vì không muốn dây dưa vào rắc rối mà thôi.

Tôi cười chua chát,nếu bây giờ tôi thừa nhận rằng tôi thích Khánh thì sao nhỉ?

Tình bạn cũng chẳng còn

Còn nếu tôi phủ nhận, thì Khánh cũng không bị vướng vào rắc rối, tôi cũng không bị lộ tẩy

Dù tôi có là người ích kỉ,thì đặt trong tình huống này

Tôi không nên nghĩ cho tình yêu đơn phương của mình,thứ tôi cần nghĩ là việc giúp Khánh, giữ lấy danh dự,không bị hiểu lầm.

Đúng vậy

Tôi không dám nhìn vào mặt ai,lặng lẽ nói,cái câu mà có lẽ cả đời này tôi không thể quên

-Chúng tôi là bạn thân, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, hà cớ gì các cậu nghĩ tôi và Khánh có cái quan hệ đó?Còn nữa... tôi không thích Khánh, mong các bạn đừng hiểu lầm_Cái câu'tôi không thích Khánh' được tôi nói lần thứ 2,tôi cũng không muốn nói trái với trái tim mình, nhưng đối với dai dẳng như lớp tôi,tôi cần phải nói dứt khoát.

Nói xong,tôi chạy ra khỏi lớp,để che dấu hàng nước mắt dài

Cùng với nỗi đau không đáy

Tôi chạy một mạch vào nhà vệ sinh,ngồi khóc như một con điên

Nếu tôi có đủ dũng khí để thổ lộ với cậu ấy thì bây giờ tôi đã không đau như thế này.

Trong lớp,mọi người ngẩn tò te,ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm về chỗ ngồi,haizz,hết cả cho vui rồi,tưởng là sắp có một cặp...ai ngờ

Khánh đứng chôn chân tại chỗ,chưa bao giờ cậu thấy đau đớn như thế này,là cậu ích kỉ,chỉ muốn có được thứ mình muốn mà làm mất mặt cô ấy

Bước ra khỏi lớp cùng hai hàng mi lăn dài trên má,cậu chọn vào gốc cây,ngồi xuống,thả hai bàn tay,dựa đầu,cậu nhắm mắt suy nghĩ

Tại một nơi khác

-Cái gì??Không thành công á?Tao đã phải thuê cả thám tử điều tra chụp lại từng khoảnh khắc hai đứa nó đi cùng nhau mà thất bại á?_Hải Đăng như không tin vào tai mình khi nghe xong vụ việc của Bảo Nhi và Duy Khánh

-Ừm,tao tung tin cho cả lớp đấy, thế mà...haizz_đầu dây bên kia trả lời

-Tao biết rồi_Hải Đăng thở dài

Quán bar

Khánh bước vào quán bar,ngồi uống rượu,lần này cậu không cảm thấy như lần trước

Mà là đau kinh khủng

Cậu cười nhạo bản thân mình,tại sao cứ cố gắng dành giật người con gái ấy chứ?

Phải chăng đây là tình đơn phương không có hồi kết

Vậy thì cậu chắc chắn sẽ không làm bản thân mình vấp ngã thêm lần nào nữa(còn chưa chắc nha)

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi vào lớp, lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía bàn của Khánh,cậu ấy không có ở đây

Bỏ tiết sao

Cũng phải thôi, chắc cậu ấy cảm thấy mất mặt lắm khi phải gán ghép với một đứa con gái tầm thường như tôi

Chắc chắn vậy

~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài ngày sau, tôi đi học, tất cả đều diễn ra như bình thường nếu như....có cậu ấy

Cậu ấy rất thích học

Phải chăng cậu đang cố tình tránh mặt tôi?

Tôi cười buồn

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay anh hai tôi đi làm, nên tôi phải đi bộ về nhà

Từng đợt gió tạt vào mặt tôi

Lạnh buốt

Nhưng lạnh đâu bằng trái tim tôi

Nếu bây giờ cậu ấy xuất hiện

Chỉ để cần tôi nhìn thấy cậu

Tôi cũng cảm thấy trái tim tôi rạo rực và ấm áp

Nhưng...cả tuần rồi, cậu vẫn như vậy,không đi học

Cũng không thấy ngoài đường.

KITTTTTTT

Tiếng ô tô phanh gấp làm tôi giật mình trở về thực tại

Nhưng chỉ vài giây sau

Tôi hoảng hốt khi bị mấy người đàn ông lạ mặt kéo vào xe

Tôi đang bị bắt cóc ư????

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả:Như giới thiệu ở đầu truyện, mình có một tin buồn cho các bạn

Tại sao dạo này mình không đăng chương mới?

Bởi vì mình đang có ý định bỏ truyện, có thể lần này là chắc chắn

Bởi vì lượt folow,cmt, đề cử ít quá,mình không có động lực

Thứ hai,dạo này mình đang ôn thi hsg

Tuần sau mình thi rồi,vì vậy nên

Nếu thứ 4 tuần sau mình làm được bài mình sẽ đăng 3 chương

Còn nếu không thì chắc mình sẽ ngưng truyện một thời gian, để học lớp nâng cao,và cũng không có thời gian đăng truyện

Dù sao vẫn cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.

Ngỡ Là Đơn PhươngTác giả: •ĐTTH•Hey, các bạn có biết tôi crush ai không? chắc chắn là không rồi, vì tôi đã nói ra đâu:v. Hẳn các bạn sẽ nghĩ rằng, tôi crush cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu...v...v. Tôi không phủ nhận những mặt tốt của cậu ấy, nhưng đơn giản tôi mến cậu vì tôi thích cậu, vậy thôi. Tôi có rất nhiều, rất nhiều sở thích nhưng thứ mà tôi hay dùng nhất đó là... ngắm cậu ấy, nghe khờ khạo quá nhỉ? tôi chưa bao giờ giám tưởng tượng, cậu ấy sẽ quay đầu lại nhìn tôi và nở nụ cười trìu mến, nhưng cái sự thật đau lòng nhất là tôi chuyên ra nghĩ rằng, một lần nào đó, cậu quay xuống, bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn cậu, cậu sẽ ghét tôi mất... tôi không dám nghĩ nữa. Cậu ấy á? lạnh lùng kinh khủng, bao nhiêu lá thư tỏ tình, bao nhiêu lời khen ngợi cậu ấy chỉ ừ hửm cho qua một cách hờ hững, chẳng đoái hoài đến. Cậu ấy lạnh như băng vậy thì tôi nào có cơ hội, nhưng điều đó làm tôi rất vui, vì cậu chưa có người yêu. Tôi vẫn có thể ngắm cậu, thích thầm cậu. Cậu ấy học giỏi kinh khủng khiếp, là học… Đọc hết chương mình sẽ thông báo, có thể sẽ làm các bạn thất vọng.Vào truyện thôiVừa bước vào cửa lớp, tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng cùng với nhiều ánh mắt mang đầy ý cườiCó phải...điều lo sợ của tôi đã đếnTôi là người rất nhạy cảm,vì vậy, tôi mong sự việc không như tôi nghĩNgồi xuống bàn, những tiếng cười đùa vẫn cứ dồn dập làm tôi khó thởMột lúc sau, Khánh đến lớpRộppppppBưngggggggPháo bị b*n r* làm tôi càng lúc càng thấy lo lắngChẳng lẽ, là đúng thật?Cả lớp chạy đến túm tụm, cười cười,nhìn KhánhCòn tôi cũng bị lôi vào cuộc-Mọi người làm gì vậy????_Tôi giật mình khi họ đẩy tôi đứng trước mặt cậu ấy-CHÚC MỪNG BẢO NHI VÀ DUY KHÁNH NHAAAAAAAAAAAAAAAAA_Tiếng reo hò của cả lớp làm trái tim tôi đập loạn xạHọ biết là tôi thích Khánh ư???Không được-Mọi người nói gì lạ vậy?_Tôi hỏi để muốn thanh minh-Gỉa vờ gì nữa?Tao biết mày và Khánh thích nhau mà_Yến nói, đưa ra một bọc hình ảnh_Xem đi, đây là gì?Tôi run run cầm bọc giấy, mở ra, đó là....Hình ảnh của tôi và Khánh đang ôn bài,đang đi ăn thịt nướngChỉ là, cười với nhau rất vui vẻTôi nhìn cậu,kì lạ, cậu không nói gì,cũng không phản kháng,chỉ lặng im nhìn tôiLần này tôi sai thực sự rồiTôi không nên crush cậu ấy,cũng không nên gần gũi cậu ấy quáTôi biết,cậu im lặng vậy là vì không muốn dây dưa vào rắc rối mà thôi.Tôi cười chua chát,nếu bây giờ tôi thừa nhận rằng tôi thích Khánh thì sao nhỉ?Tình bạn cũng chẳng cònCòn nếu tôi phủ nhận, thì Khánh cũng không bị vướng vào rắc rối, tôi cũng không bị lộ tẩyDù tôi có là người ích kỉ,thì đặt trong tình huống nàyTôi không nên nghĩ cho tình yêu đơn phương của mình,thứ tôi cần nghĩ là việc giúp Khánh, giữ lấy danh dự,không bị hiểu lầm.Đúng vậyTôi không dám nhìn vào mặt ai,lặng lẽ nói,cái câu mà có lẽ cả đời này tôi không thể quên-Chúng tôi là bạn thân, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, hà cớ gì các cậu nghĩ tôi và Khánh có cái quan hệ đó?Còn nữa... tôi không thích Khánh, mong các bạn đừng hiểu lầm_Cái câu'tôi không thích Khánh' được tôi nói lần thứ 2,tôi cũng không muốn nói trái với trái tim mình, nhưng đối với dai dẳng như lớp tôi,tôi cần phải nói dứt khoát.Nói xong,tôi chạy ra khỏi lớp,để che dấu hàng nước mắt dàiCùng với nỗi đau không đáyTôi chạy một mạch vào nhà vệ sinh,ngồi khóc như một con điênNếu tôi có đủ dũng khí để thổ lộ với cậu ấy thì bây giờ tôi đã không đau như thế này.Trong lớp,mọi người ngẩn tò te,ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm về chỗ ngồi,haizz,hết cả cho vui rồi,tưởng là sắp có một cặp...ai ngờKhánh đứng chôn chân tại chỗ,chưa bao giờ cậu thấy đau đớn như thế này,là cậu ích kỉ,chỉ muốn có được thứ mình muốn mà làm mất mặt cô ấyBước ra khỏi lớp cùng hai hàng mi lăn dài trên má,cậu chọn vào gốc cây,ngồi xuống,thả hai bàn tay,dựa đầu,cậu nhắm mắt suy nghĩTại một nơi khác-Cái gì??Không thành công á?Tao đã phải thuê cả thám tử điều tra chụp lại từng khoảnh khắc hai đứa nó đi cùng nhau mà thất bại á?_Hải Đăng như không tin vào tai mình khi nghe xong vụ việc của Bảo Nhi và Duy Khánh-Ừm,tao tung tin cho cả lớp đấy, thế mà...haizz_đầu dây bên kia trả lời-Tao biết rồi_Hải Đăng thở dàiQuán barKhánh bước vào quán bar,ngồi uống rượu,lần này cậu không cảm thấy như lần trướcMà là đau kinh khủngCậu cười nhạo bản thân mình,tại sao cứ cố gắng dành giật người con gái ấy chứ?Phải chăng đây là tình đơn phương không có hồi kếtVậy thì cậu chắc chắn sẽ không làm bản thân mình vấp ngã thêm lần nào nữa(còn chưa chắc nha)~~~~~~~~~~~~~~~~~Tôi vào lớp, lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía bàn của Khánh,cậu ấy không có ở đâyBỏ tiết saoCũng phải thôi, chắc cậu ấy cảm thấy mất mặt lắm khi phải gán ghép với một đứa con gái tầm thường như tôiChắc chắn vậy~~~~~~~~~~~~~~~~Vài ngày sau, tôi đi học, tất cả đều diễn ra như bình thường nếu như....có cậu ấyCậu ấy rất thích họcPhải chăng cậu đang cố tình tránh mặt tôi?Tôi cười buồn~~~~~~~~~~~~~~~~~Hôm nay anh hai tôi đi làm, nên tôi phải đi bộ về nhàTừng đợt gió tạt vào mặt tôiLạnh buốtNhưng lạnh đâu bằng trái tim tôiNếu bây giờ cậu ấy xuất hiệnChỉ để cần tôi nhìn thấy cậuTôi cũng cảm thấy trái tim tôi rạo rực và ấm ápNhưng...cả tuần rồi, cậu vẫn như vậy,không đi họcCũng không thấy ngoài đường.KITTTTTTTTiếng ô tô phanh gấp làm tôi giật mình trở về thực tạiNhưng chỉ vài giây sauTôi hoảng hốt khi bị mấy người đàn ông lạ mặt kéo vào xeTôi đang bị bắt cóc ư????~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tác giả:Như giới thiệu ở đầu truyện, mình có một tin buồn cho các bạnTại sao dạo này mình không đăng chương mới?Bởi vì mình đang có ý định bỏ truyện, có thể lần này là chắc chắnBởi vì lượt folow,cmt, đề cử ít quá,mình không có động lựcThứ hai,dạo này mình đang ôn thi hsgTuần sau mình thi rồi,vì vậy nênNếu thứ 4 tuần sau mình làm được bài mình sẽ đăng 3 chươngCòn nếu không thì chắc mình sẽ ngưng truyện một thời gian, để học lớp nâng cao,và cũng không có thời gian đăng truyệnDù sao vẫn cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.

Chương 17: Hiểu lầm