* lần đầu viết có gì sai sót các bạn bỏ qua cho * Mộc Nhiên Nhiên năm nay đã tròn bảy tuổi. Cô có dáng người tròn tròn, nước da trắng mịn màng, đôi mắt tròn xoe long lanh đen láy. Nhìn cô tựa như một quả cầu nhỏ, rất đáng yêu. Cô hiện tại đang chơi đồ hàng cùng lũ trẻ trong xóm. - " Ai da Tiểu Thiên cái này là của em a~". Một giọng nói trong trẻo vang lên. -" Nhiên Nhiên ngốc, chẳng phải lúc nãy anh nói cái này là của anh hay sao? ". Đứa bé trai bên cạnh mắng yêu. Mộc Nhiên Nhiên nghe vậy thì xụ mặt xuống, hai má vì giận dỗi mà ửng hồng. Cô chu chu môi lí sự: -" Sao em hông nhớ gì hết trơn ". Lưu Hoàng Thiên nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cô thì phì cười. Anh nhịn không được lấy hai tay bẹo má cô. -" A.... Au. Sao anh bẹo má em". Mộc Nhiên Nhiên một bên ôm má một bên trách móc Hoàng Thiên. Lưu Hoàng Thiên nhẹ cười, anh cưng chiều nhìn cô rồi lấy tay xoa xoa tóc cô. Mộc Nhiên Nhiên như nhớ ra một cái gì đó. Cô vội nói: -" Tiểu Thiên! Bà em đang ốm, em phải về nhà đây tạm biệt anh nha…
Tác giả: