Đứa nhỏ này, thật đúng là đến hoa đào cũng phải kém sắc. Vương Vân Mộng nhìn xa xa dưới tàng cây hoa đào, một đứa trẻ thân phi y nho nhỏ. Nhịn không được cười,Sài Ngọc Quan cất tiếng:” Liên Hoa Liên Hoa, thật đúng là hảo danh a.” Sài Ngọc Quan một tay ôm lấy thân thể mềm mại , một tay v**t v* mái tóc tán loạn trong gió của nàng,” Dáng vẻ giống ngươi như vậy, nếu là nữ tử, nhất định có thể làm điên đảo chúng sinh. Thân là nam tử lại quá mức tú lệ .” Nàng khanh khách cười vùi vào trong ***g ngực của hắn,” Bộ dạng giống như vậy có gì là không tốt, đứa trẻ này về sau lớn lên nhất định làm thiên hạ nữ nhân mê mẫn .” Khi đó nàng còn trẻ, vui cười thanh thanh thúy ngọt đến giống như thanh âm phong linh (chuông gió ), xa xa đứa nhỏ bị tiếng cười kia hấp dẫn tới hướng bên này , ngạc nhiên nhìn thấy phụ mẫu ôm hôn triền miên, không khỏi đỏ mặt, đứng lấy tay che mắt , rồi lại theo ánh mắt tò mò vụng trộm lén xem, thần tình đều là ý cười bướng bỉnh. Vương Vân Mộng cười duyên theo trong lòng ngực…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...