Đầu Hoài Đan đau như búa bổ, một cảm giác tê buốt liên tục dội đến, dây thần kinh như thể đang bị ai đó kéo căng ra, sắp đứt. Đôi mắt cô nặng trĩu, giống như có hàng tấn vật nặng đè lên mí mắt cô khiến cô không thể mở ra được. Hoài Đan thấy mình như đang rơi vào một lỗ đen vũ trụ, thân thể và đầu óc cứ quay mòng mòng, tất cả mọi thứ đen xì. Cô sợ hãi giữa khoảng không vô định, khản cổ thét lên kêu cứu nhưng hoàn toàn không thể thốt lên lời, Hoài Đan chạy mãi, chạy mãi cũng chỉ thấy mình đứng yên một chỗ, không hề di chuyển. Bỗng, trong khoảng không vô định đen xì, có một tia sáng lấp lóe đằng xa, nó lơ lửng, lơ lửng tiến sát lại gần cô. Hoài Đan sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại có một lực hút nào lớn lắm kéo lấy cô về phía ánh sáng đó, kéo thật mạnh…thật mạnh… Mi mắt lặng trĩu từ từ hé mở, mọi hình ảnh vẫn còn rất mờ ảo, Hoài Đan không thể nhìn thấy gì cả, cô cảm giác như có một màn sương trắng giăng đầy trước mắt cô, che hết tất thảy mọi thứ, nghe đâu đó, chỉ thấy văng vẳng bên tai…
Tác giả: