Sáng hôm đó... -Lâm Linh, con vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3= -Dạ!!! Con xuống ngay đây, chờ con chút ạ!! -Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi, nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời. -Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi, anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thì đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói - Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ. -Cái con bé này....! Tôi vì không muốn nghe mẹ nói tiếp nên vội sách cặp rồi cầm miếng bánh mì trên bàn chạy đi. - Ba à! con đi học đây, phần còn lại nhờ ba hết nhé! Ba tôi cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng không nói gì rồi tiếp tục rửa chén. Thực sự…
Chương 4: Tôi đã "đổ" anh ấy mất rồi !!! Không thể nào >
Anh Chàng Hàng Xóm Cạnh Nhà TôiTác giả: Yuuta ItsukaSáng hôm đó... -Lâm Linh, con vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3= -Dạ!!! Con xuống ngay đây, chờ con chút ạ!! -Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi, nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời. -Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi, anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thì đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói - Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ. -Cái con bé này....! Tôi vì không muốn nghe mẹ nói tiếp nên vội sách cặp rồi cầm miếng bánh mì trên bàn chạy đi. - Ba à! con đi học đây, phần còn lại nhờ ba hết nhé! Ba tôi cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng không nói gì rồi tiếp tục rửa chén. Thực sự… Tôi cùng với Cảnh Cảnh đứng trước cửa lớp của Yul. Đang định gọi thì vừa hay lúc đó Yul từ trong lớp đi ra . “Bốp”_Cảnh Cảnh cầm hộp cơm của tôi đập mạnh vào bụng Yul. Yul cau mày nói:-Cái quái gì thế?!-Tôi là bạn của Linh Linh. Ăn đi, Linh Linh đã cố gắng hết sức để làm nó đấy nhưng mà đã bị fan của cậu làm cho hỏng hết rồi. Dù gì thì cứ ăn đi, vẫn là ăn được không chết người đâu_Cảnh Cảnh tức giận nói. Yul nhìn qua, thấy tôi lúp sau người Cảnh Cảnh mới thở phào như mới chút đi gánh nặng. Yul kéo tôi lại gần anh.-Sao? Cô sợ tôi ăn thấy không ngon à?_Yul kề sát mặt vào tôi thì thầm_Nhìn là biết cô đã khóc, có phải thích tôi rồi không? Cho dù là ngon hay không ngon thì tôi cũng sẽ ăn mà, lần sau nhớ mang đến cho tôi đấy, đừng bắt tôi chờ lâu như vậy chứ, đói lắm đấy cô gái._Yul cười gian. “Thình Thịch” _tiếng tim của tôi đấy, nghe rõ mồn một luôn >//////
Tôi cùng với Cảnh Cảnh đứng trước cửa lớp của Yul. Đang định gọi thì vừa hay lúc đó Yul từ trong lớp đi ra . “Bốp”_Cảnh Cảnh cầm hộp cơm của tôi đập mạnh vào bụng Yul. Yul cau mày nói:
-Cái quái gì thế?!
-Tôi là bạn của Linh Linh. Ăn đi, Linh Linh đã cố gắng hết sức để làm nó đấy nhưng mà đã bị fan của cậu làm cho hỏng hết rồi. Dù gì thì cứ ăn đi, vẫn là ăn được không chết người đâu_Cảnh Cảnh tức giận nói. Yul nhìn qua, thấy tôi lúp sau người Cảnh Cảnh mới thở phào như mới chút đi gánh nặng. Yul kéo tôi lại gần anh.
-Sao? Cô sợ tôi ăn thấy không ngon à?_Yul kề sát mặt vào tôi thì thầm_Nhìn là biết cô đã khóc, có phải thích tôi rồi không? Cho dù là ngon hay không ngon thì tôi cũng sẽ ăn mà, lần sau nhớ mang đến cho tôi đấy, đừng bắt tôi chờ lâu như vậy chứ, đói lắm đấy cô gái._Yul cười gian. “Thình Thịch” _tiếng tim của tôi đấy, nghe rõ mồn một luôn >//////
Anh Chàng Hàng Xóm Cạnh Nhà TôiTác giả: Yuuta ItsukaSáng hôm đó... -Lâm Linh, con vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3= -Dạ!!! Con xuống ngay đây, chờ con chút ạ!! -Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi, nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời. -Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi, anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thì đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói - Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ. -Cái con bé này....! Tôi vì không muốn nghe mẹ nói tiếp nên vội sách cặp rồi cầm miếng bánh mì trên bàn chạy đi. - Ba à! con đi học đây, phần còn lại nhờ ba hết nhé! Ba tôi cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng không nói gì rồi tiếp tục rửa chén. Thực sự… Tôi cùng với Cảnh Cảnh đứng trước cửa lớp của Yul. Đang định gọi thì vừa hay lúc đó Yul từ trong lớp đi ra . “Bốp”_Cảnh Cảnh cầm hộp cơm của tôi đập mạnh vào bụng Yul. Yul cau mày nói:-Cái quái gì thế?!-Tôi là bạn của Linh Linh. Ăn đi, Linh Linh đã cố gắng hết sức để làm nó đấy nhưng mà đã bị fan của cậu làm cho hỏng hết rồi. Dù gì thì cứ ăn đi, vẫn là ăn được không chết người đâu_Cảnh Cảnh tức giận nói. Yul nhìn qua, thấy tôi lúp sau người Cảnh Cảnh mới thở phào như mới chút đi gánh nặng. Yul kéo tôi lại gần anh.-Sao? Cô sợ tôi ăn thấy không ngon à?_Yul kề sát mặt vào tôi thì thầm_Nhìn là biết cô đã khóc, có phải thích tôi rồi không? Cho dù là ngon hay không ngon thì tôi cũng sẽ ăn mà, lần sau nhớ mang đến cho tôi đấy, đừng bắt tôi chờ lâu như vậy chứ, đói lắm đấy cô gái._Yul cười gian. “Thình Thịch” _tiếng tim của tôi đấy, nghe rõ mồn một luôn >//////