Tác giả:

Hôm nay trời rất đẹp, nhưng trong mắt Trịnh Ái Gia thì đây hứa hẹn là một ngày mệt nhọc, cô phải đi tìm phòng trọ mới. Trịnh Ái Gia là một cô gái xinh đẹp học giỏi và là người mang trong mình 2 dòng máu Việt – Trung, quê cô ở Lạng Sơn*, chắc ít ai có thể đoán ra được điều đó và chỉ biết rằng cái tên cô nghe rất lạ, cách nói chuyện của cô cũng rất… “Alo! Chị ơi giờ em qua xem phòng chị có nhà không ạ?” “Em ơi! Chị xin lỗi, vừa có người qua đặt cọc phòng rồi em”… Cô thất thần trước thềm cửa, chân dậm dậm đầy uất ức, tay ấn nghe điện thoại, dù chưa đưa lên tai nhưng đầu dây bên kia đã phát ra tiếng lanh lảnh: “Trịnh Ái Gia, sao giờ mới nghe máy vậy? Làm gì mà gọi từ sáng tới giờ mới nghe máy” Giọng điệu tức giận này chắc chắn không phải ai khác chính là Khúc Bích Ngọc người tình không bao giờ có thể bỏ được của Trịnh Ái Gia. “Gì vậy, đang bực mình đây, đã hẹn từ hôm qua để đi xem nhà rồi… mà người ta cho người khác thuê rồi, giờ lại phải tìm đây, chiều nay chủ nhà sang phá nhà rồi biết…

Chương 2: Gặp gỡ lần 2

Anh Ơi! Em Yêu RồiTác giả: Người Bí ẨnHôm nay trời rất đẹp, nhưng trong mắt Trịnh Ái Gia thì đây hứa hẹn là một ngày mệt nhọc, cô phải đi tìm phòng trọ mới. Trịnh Ái Gia là một cô gái xinh đẹp học giỏi và là người mang trong mình 2 dòng máu Việt – Trung, quê cô ở Lạng Sơn*, chắc ít ai có thể đoán ra được điều đó và chỉ biết rằng cái tên cô nghe rất lạ, cách nói chuyện của cô cũng rất… “Alo! Chị ơi giờ em qua xem phòng chị có nhà không ạ?” “Em ơi! Chị xin lỗi, vừa có người qua đặt cọc phòng rồi em”… Cô thất thần trước thềm cửa, chân dậm dậm đầy uất ức, tay ấn nghe điện thoại, dù chưa đưa lên tai nhưng đầu dây bên kia đã phát ra tiếng lanh lảnh: “Trịnh Ái Gia, sao giờ mới nghe máy vậy? Làm gì mà gọi từ sáng tới giờ mới nghe máy” Giọng điệu tức giận này chắc chắn không phải ai khác chính là Khúc Bích Ngọc người tình không bao giờ có thể bỏ được của Trịnh Ái Gia. “Gì vậy, đang bực mình đây, đã hẹn từ hôm qua để đi xem nhà rồi… mà người ta cho người khác thuê rồi, giờ lại phải tìm đây, chiều nay chủ nhà sang phá nhà rồi biết… Hai tháng sau, Ái Gia đang ôm laptop viết sách như thường lệ, liếc nhìn cô bạn của mình:“Có gì cứ nói đi, liếc nhau mãi cẩn thận không lệch tròng mắt ra” – Bích Ngọc đang đắp mặt nạ dưa chuột và bóc phốt Ái Gia.“Dạo gần đây nghe giang hồ đồn bạn tôi là mỹ nhân hồng nhan đoạt mệnh… bạn…”“Ài dà. Hồng nhan họa thủy bạn tôi ạ, chưa nghe thấy hồng nhan đoạt mệnh bao giờ cả. Nghe đồn làm gì, bỏ bớt lời đồn ra khỏi đầu đi cho não nhẹ cân bạn hiền à, yên tâm tớ chưa đoạt mệnh ai đâu. Tối bạn không ăn cơm ở nhà, không phải đợi cơm nha”Ái Gia liếc đồng hồ đã 5h chiều rồi!“Lại đi chơi hả tiểu cô nương, đừng để bác Khúc gọi hỏi tôi chăm bạn như thế nào nha”“Biết rồi lão bà bà, bà cũng nên bỏ ngay cái ngôn tình chết tiệt kia đi để mà kiếm bạn trai chứ. Tính cần tôi lập miếu thờ hộ bà đó hả?”Ái Gia cười trừ, từ ngày sang nhà mới tới giờ cô chưa giáp mặt hàng xóm lần nào, không có việc lên tòa soạn, thì chắc cô cũng không ra ngoài, cô bỗng tự thấy mình như Cô Cô trong Cổ mộ của Kim Dung.Ba tiếng sau!“Tiểu Gia Gia của ta, oa oa, ta xin lỗi vì bỏ bạn ở nhà một mình, dọa bạn sợ rồi, oa oa” Bích Ngọc vừa ôm Ái Gia vừa làm điệu bộ giả khóc thống khổ như thể mình là người có lỗi lớn lớn “Tiểu Ngọc Tử xin tạ tội với bạn, sau không bỏ rơi bạn nữa hức hức”“Thôi đi cô nương tính nói gì nói luôn đi có việc gì đúng không?”Đang thương tâm là vậy thay đổi ngay gương mặt tươi cười quả nhiên không hổ là mỹ nữ diễn xuất.“Thật ra Khúc bà bà mới về, tôi phải về nhà vài hôm, không thể lang chạ như này với bà, cho nên…”“Cho nên bà về và tiếp tục bỏ rơi tôi đúng không?”. Như thói quen cầm gối và tung chưởng vào Bích Ngọc“Lão Gia Gia à, thực lòng tôi không muốn bỏ rơi bạn đâu nhưng sự thực là Khúc bà bà…”. Chưa dứt câu lại bị Ái Gia vung gối thêm vài nhát khiến Bích Ngọc té xuống sàn“Vừa mới dứt lời không bỏ rơi tôi mà giờ thế à? Đồ bạn thối”“Gia cô nương, tôi về có vài hôm cho lão bà bà yên lòng, rồi tôi về bồi Gia cô nương lâu dài nha”. Oán trách là thế nhưng Ái Gia hiểu tiểu thư họ Khúc thân phận đâu tầm thường mà dám giữ chân, đường đường là con gái của người sáng lập Hồng Miên hiện đang là công ty giải trí số 1 tại Việt Nam, có phúc quen cô đã là cả một kỳ tích rồi.Ngày đó khi quen Khúc Bích Ngọc không biết là vô tình hay cố ý…

Hai tháng sau, Ái Gia đang ôm laptop viết sách như thường lệ, liếc nhìn cô bạn của mình:

“Có gì cứ nói đi, liếc nhau mãi cẩn thận không lệch tròng mắt ra” – Bích Ngọc đang đắp mặt nạ dưa chuột và bóc phốt Ái Gia.

“Dạo gần đây nghe giang hồ đồn bạn tôi là mỹ nhân hồng nhan đoạt mệnh… bạn…”

“Ài dà. Hồng nhan họa thủy bạn tôi ạ, chưa nghe thấy hồng nhan đoạt mệnh bao giờ cả. Nghe đồn làm gì, bỏ bớt lời đồn ra khỏi đầu đi cho não nhẹ cân bạn hiền à, yên tâm tớ chưa đoạt mệnh ai đâu. Tối bạn không ăn cơm ở nhà, không phải đợi cơm nha”

Ái Gia liếc đồng hồ đã 5h chiều rồi!

“Lại đi chơi hả tiểu cô nương, đừng để bác Khúc gọi hỏi tôi chăm bạn như thế nào nha”

“Biết rồi lão bà bà, bà cũng nên bỏ ngay cái ngôn tình chết tiệt kia đi để mà kiếm bạn trai chứ. Tính cần tôi lập miếu thờ hộ bà đó hả?”

Ái Gia cười trừ, từ ngày sang nhà mới tới giờ cô chưa giáp mặt hàng xóm lần nào, không có việc lên tòa soạn, thì chắc cô cũng không ra ngoài, cô bỗng tự thấy mình như Cô Cô trong Cổ mộ của Kim Dung.

Ba tiếng sau!

“Tiểu Gia Gia của ta, oa oa, ta xin lỗi vì bỏ bạn ở nhà một mình, dọa bạn sợ rồi, oa oa” Bích Ngọc vừa ôm Ái Gia vừa làm điệu bộ giả khóc thống khổ như thể mình là người có lỗi lớn lớn “Tiểu Ngọc Tử xin tạ tội với bạn, sau không bỏ rơi bạn nữa hức hức”

“Thôi đi cô nương tính nói gì nói luôn đi có việc gì đúng không?”

Đang thương tâm là vậy thay đổi ngay gương mặt tươi cười quả nhiên không hổ là mỹ nữ diễn xuất.

“Thật ra Khúc bà bà mới về, tôi phải về nhà vài hôm, không thể lang chạ như này với bà, cho nên…”

“Cho nên bà về và tiếp tục bỏ rơi tôi đúng không?”. Như thói quen cầm gối và tung chưởng vào Bích Ngọc

“Lão Gia Gia à, thực lòng tôi không muốn bỏ rơi bạn đâu nhưng sự thực là Khúc bà bà…”. Chưa dứt câu lại bị Ái Gia vung gối thêm vài nhát khiến Bích Ngọc té xuống sàn

“Vừa mới dứt lời không bỏ rơi tôi mà giờ thế à? Đồ bạn thối”

“Gia cô nương, tôi về có vài hôm cho lão bà bà yên lòng, rồi tôi về bồi Gia cô nương lâu dài nha”. Oán trách là thế nhưng Ái Gia hiểu tiểu thư họ Khúc thân phận đâu tầm thường mà dám giữ chân, đường đường là con gái của người sáng lập Hồng Miên hiện đang là công ty giải trí số 1 tại Việt Nam, có phúc quen cô đã là cả một kỳ tích rồi.

Ngày đó khi quen Khúc Bích Ngọc không biết là vô tình hay cố ý…

Anh Ơi! Em Yêu RồiTác giả: Người Bí ẨnHôm nay trời rất đẹp, nhưng trong mắt Trịnh Ái Gia thì đây hứa hẹn là một ngày mệt nhọc, cô phải đi tìm phòng trọ mới. Trịnh Ái Gia là một cô gái xinh đẹp học giỏi và là người mang trong mình 2 dòng máu Việt – Trung, quê cô ở Lạng Sơn*, chắc ít ai có thể đoán ra được điều đó và chỉ biết rằng cái tên cô nghe rất lạ, cách nói chuyện của cô cũng rất… “Alo! Chị ơi giờ em qua xem phòng chị có nhà không ạ?” “Em ơi! Chị xin lỗi, vừa có người qua đặt cọc phòng rồi em”… Cô thất thần trước thềm cửa, chân dậm dậm đầy uất ức, tay ấn nghe điện thoại, dù chưa đưa lên tai nhưng đầu dây bên kia đã phát ra tiếng lanh lảnh: “Trịnh Ái Gia, sao giờ mới nghe máy vậy? Làm gì mà gọi từ sáng tới giờ mới nghe máy” Giọng điệu tức giận này chắc chắn không phải ai khác chính là Khúc Bích Ngọc người tình không bao giờ có thể bỏ được của Trịnh Ái Gia. “Gì vậy, đang bực mình đây, đã hẹn từ hôm qua để đi xem nhà rồi… mà người ta cho người khác thuê rồi, giờ lại phải tìm đây, chiều nay chủ nhà sang phá nhà rồi biết… Hai tháng sau, Ái Gia đang ôm laptop viết sách như thường lệ, liếc nhìn cô bạn của mình:“Có gì cứ nói đi, liếc nhau mãi cẩn thận không lệch tròng mắt ra” – Bích Ngọc đang đắp mặt nạ dưa chuột và bóc phốt Ái Gia.“Dạo gần đây nghe giang hồ đồn bạn tôi là mỹ nhân hồng nhan đoạt mệnh… bạn…”“Ài dà. Hồng nhan họa thủy bạn tôi ạ, chưa nghe thấy hồng nhan đoạt mệnh bao giờ cả. Nghe đồn làm gì, bỏ bớt lời đồn ra khỏi đầu đi cho não nhẹ cân bạn hiền à, yên tâm tớ chưa đoạt mệnh ai đâu. Tối bạn không ăn cơm ở nhà, không phải đợi cơm nha”Ái Gia liếc đồng hồ đã 5h chiều rồi!“Lại đi chơi hả tiểu cô nương, đừng để bác Khúc gọi hỏi tôi chăm bạn như thế nào nha”“Biết rồi lão bà bà, bà cũng nên bỏ ngay cái ngôn tình chết tiệt kia đi để mà kiếm bạn trai chứ. Tính cần tôi lập miếu thờ hộ bà đó hả?”Ái Gia cười trừ, từ ngày sang nhà mới tới giờ cô chưa giáp mặt hàng xóm lần nào, không có việc lên tòa soạn, thì chắc cô cũng không ra ngoài, cô bỗng tự thấy mình như Cô Cô trong Cổ mộ của Kim Dung.Ba tiếng sau!“Tiểu Gia Gia của ta, oa oa, ta xin lỗi vì bỏ bạn ở nhà một mình, dọa bạn sợ rồi, oa oa” Bích Ngọc vừa ôm Ái Gia vừa làm điệu bộ giả khóc thống khổ như thể mình là người có lỗi lớn lớn “Tiểu Ngọc Tử xin tạ tội với bạn, sau không bỏ rơi bạn nữa hức hức”“Thôi đi cô nương tính nói gì nói luôn đi có việc gì đúng không?”Đang thương tâm là vậy thay đổi ngay gương mặt tươi cười quả nhiên không hổ là mỹ nữ diễn xuất.“Thật ra Khúc bà bà mới về, tôi phải về nhà vài hôm, không thể lang chạ như này với bà, cho nên…”“Cho nên bà về và tiếp tục bỏ rơi tôi đúng không?”. Như thói quen cầm gối và tung chưởng vào Bích Ngọc“Lão Gia Gia à, thực lòng tôi không muốn bỏ rơi bạn đâu nhưng sự thực là Khúc bà bà…”. Chưa dứt câu lại bị Ái Gia vung gối thêm vài nhát khiến Bích Ngọc té xuống sàn“Vừa mới dứt lời không bỏ rơi tôi mà giờ thế à? Đồ bạn thối”“Gia cô nương, tôi về có vài hôm cho lão bà bà yên lòng, rồi tôi về bồi Gia cô nương lâu dài nha”. Oán trách là thế nhưng Ái Gia hiểu tiểu thư họ Khúc thân phận đâu tầm thường mà dám giữ chân, đường đường là con gái của người sáng lập Hồng Miên hiện đang là công ty giải trí số 1 tại Việt Nam, có phúc quen cô đã là cả một kỳ tích rồi.Ngày đó khi quen Khúc Bích Ngọc không biết là vô tình hay cố ý…

Chương 2: Gặp gỡ lần 2