Năm ấy là mùa hạ, cái nắng oi ả c*̀ng tiếng ve sầu kêu inh ỏi làm người ta khó chịu. Có một cô gái tay cầm smartphone đang nhấn số để gọi điện cho ai đó, cô vừa đi vừa tìm bóng râm để vào tránh nắng. Bên đầu dây kia nhấc máy,là một giọng nam trầm. - Alo, chuyện gì nữa đây?! - Bên kia giọng điệu tỏ vẻ khó chịu - Nàyyyy!!! Lấy xe em chạy về mà còn nói giọng điệu đó hả!? Mau trả xe - Cô quát lớn, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận - Đang lười, mai trả - Giọng điệu bất cần đời phát lên rồi c*́p máy ngang - Yaaa...Đồ đáng ghét!!! - Cô nắm chặt điện thoại, hét to giữa con đường oi bức _______________
Chương 5: Sự trừng phạt
Lần Cuối Gọi Tên Em!!!Tác giả: Hữu NhânNăm ấy là mùa hạ, cái nắng oi ả c*̀ng tiếng ve sầu kêu inh ỏi làm người ta khó chịu. Có một cô gái tay cầm smartphone đang nhấn số để gọi điện cho ai đó, cô vừa đi vừa tìm bóng râm để vào tránh nắng. Bên đầu dây kia nhấc máy,là một giọng nam trầm. - Alo, chuyện gì nữa đây?! - Bên kia giọng điệu tỏ vẻ khó chịu - Nàyyyy!!! Lấy xe em chạy về mà còn nói giọng điệu đó hả!? Mau trả xe - Cô quát lớn, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận - Đang lười, mai trả - Giọng điệu bất cần đời phát lên rồi c*́p máy ngang - Yaaa...Đồ đáng ghét!!! - Cô nắm chặt điện thoại, hét to giữa con đường oi bức _______________ Chờ hắn đi khuất dạng, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp mặt nạ thiên thần c*̉a mình. Khẽ nhếch môi cười, ly cooffe ấy cô đặc biệt dành cho hắn. Cô hồi tưởng lại lúc còn ở quán cooffe, lúc cô vào thì quán vừa mở cửa. Đặt chân lại quầy, nhân viên quán hỏi cô dùng gì. Cô cười đáp:- Dạ, cho em một ly cooffe loại I. À mà chị ơi, đừng bỏ đường hay sữa gì vào nhé. Em thích cooffe nguyên chất, càng đắng càng tốt!!! - Cô hồ hởi nói, nhân viên lấy làm ngạc nhiên, khâm phục cô chịu được vị đắng c*̉a cafe nguyên chất. Vừa làm vừa khen ngợi, rồi mang ly cafe đã bỏ sẵn vào bọc mang ra đưa cô. Nhận lấy ly cafe, cô thầm nghĩ:- Dương Khải Hoàng! Lần này cho anh biết hậu quả c*̉a việc khinh người là như thế nào?! - Cô vuốt mũi ra vẻ đắc thắng rồi tiếp tục đạp xe đến trường. Hồi tưởng dần kết thúc thì có một bàn tay nắm chặt vai cô, tim cô muốn nhảy ra ngoài.- An Hạ! Anh ấy là gì c*̉a cậu vậy? Nhìn quen quen, là anh Dương Khải Hoàng khóa trên phải không? - Giọng nói lảnh lót từ phía sau. Ra là bạn thân c*̉a cô.---Dịch Nguyên Ái: là bạn thân c*̉a Hứa An Hạ, là kênh thông tin c*̉a trường. Bạn thân c*̉a An Hạ từ khi học cấp 3, gia đình khá giả nhưng cô nàng lại không màng đến học tập. Vào lớp chủ yếu chỉ để chơi và ngủ.---Nhận ra là giọng nói quen thuộc c*̉a người bạn thân, cô quay sang giải bày sự tình. Vừa lúc ấy, điện thoại c*̉a cô có tin nhắn mới, từ Dương Khải Hoàng, cô rùng mình sợ hãi dù định liệu trước được điều không hay sẽ xảy ra với mình. Cô bật xem tin nhắn mới- Hứa An Hạ!!! Mau đến dãy C gặp tôi. Dám trốn tôi, tôi sẽ lục tung cả miền nam này tìm em =))Cô như kẻ sắp bị hành quyết, quay sang bạn thân trăn trối vài điều.- Nguyên Ái, nếu hôm nay tôi không trở về lớp thì cậu hãy thay tôi chăm sóc mẹ tôi nhé. Nhờ cậu cả đấy!!!- Ừm. Tôi biết rồi. Nhưng sao cậu nói thế? Có chuyện gì ư? - Bạn thân cô thắc mắc, cô cười nhẹ rồi lẳng lặng đi ra khỏi lớp. Còn dặn bạn cô không được đi theo.Tàn cây che khuất ánh nắng ban mai, những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống vai hắn. Hai chân hắn bắt chéo rồi tựa lưng vào ghế, vừa uống lấy uống để chai nước suối, từng giọt nước rơi xuống áo sơ mi c*̉a hắn, làm toát lên vẻ đẹp quyến rũ, khiến ai nhìn qua c*̃ng phải động lòng. Cô vừa bước đến, vô tình nhìn thấy hắn c*̃ng không kiềm chế được lòng mình mà loạn nhịp.- Cái tên này! Hôm nay sao thoát tục thế kia, nhìn soái thế. Không được động tâm, hắn là sói, không phải soái trong truyền thuyết!! Tỉnh lại đi - Cô nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thânVừa lúc ấy hắn c*̃ng nhận ra sự có mặt c*̉a cô. Đặt chai nước xuống băng ghế, hắn tiến lại nơi cô đứng, từ sâu thẳm trong ánh mắt hắn, cô nhận ra sự chết chóc sắp xảy ra với bản thân.__________
Chờ hắn đi khuất dạng, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp mặt nạ thiên thần c*̉a mình. Khẽ nhếch môi cười, ly cooffe ấy cô đặc biệt dành cho hắn. Cô hồi tưởng lại lúc còn ở quán cooffe, lúc cô vào thì quán vừa mở cửa. Đặt chân lại quầy, nhân viên quán hỏi cô dùng gì. Cô cười đáp:
- Dạ, cho em một ly cooffe loại I. À mà chị ơi, đừng bỏ đường hay sữa gì vào nhé. Em thích cooffe nguyên chất, càng đắng càng tốt!!! - Cô hồ hởi nói, nhân viên lấy làm ngạc nhiên, khâm phục cô chịu được vị đắng c*̉a cafe nguyên chất. Vừa làm vừa khen ngợi, rồi mang ly cafe đã bỏ sẵn vào bọc mang ra đưa cô. Nhận lấy ly cafe, cô thầm nghĩ:
- Dương Khải Hoàng! Lần này cho anh biết hậu quả c*̉a việc khinh người là như thế nào?! - Cô vuốt mũi ra vẻ đắc thắng rồi tiếp tục đạp xe đến trường. Hồi tưởng dần kết thúc thì có một bàn tay nắm chặt vai cô, tim cô muốn nhảy ra ngoài.
- An Hạ! Anh ấy là gì c*̉a cậu vậy? Nhìn quen quen, là anh Dương Khải Hoàng khóa trên phải không? - Giọng nói lảnh lót từ phía sau. Ra là bạn thân c*̉a cô.
---
Dịch Nguyên Ái: là bạn thân c*̉a Hứa An Hạ, là kênh thông tin c*̉a trường. Bạn thân c*̉a An Hạ từ khi học cấp 3, gia đình khá giả nhưng cô nàng lại không màng đến học tập. Vào lớp chủ yếu chỉ để chơi và ngủ.
---
Nhận ra là giọng nói quen thuộc c*̉a người bạn thân, cô quay sang giải bày sự tình. Vừa lúc ấy, điện thoại c*̉a cô có tin nhắn mới, từ Dương Khải Hoàng, cô rùng mình sợ hãi dù định liệu trước được điều không hay sẽ xảy ra với mình. Cô bật xem tin nhắn mới
- Hứa An Hạ!!! Mau đến dãy C gặp tôi. Dám trốn tôi, tôi sẽ lục tung cả miền nam này tìm em =))
Cô như kẻ sắp bị hành quyết, quay sang bạn thân trăn trối vài điều.
- Nguyên Ái, nếu hôm nay tôi không trở về lớp thì cậu hãy thay tôi chăm sóc mẹ tôi nhé. Nhờ cậu cả đấy!!!
- Ừm. Tôi biết rồi. Nhưng sao cậu nói thế? Có chuyện gì ư? - Bạn thân cô thắc mắc, cô cười nhẹ rồi lẳng lặng đi ra khỏi lớp. Còn dặn bạn cô không được đi theo.
Tàn cây che khuất ánh nắng ban mai, những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống vai hắn. Hai chân hắn bắt chéo rồi tựa lưng vào ghế, vừa uống lấy uống để chai nước suối, từng giọt nước rơi xuống áo sơ mi c*̉a hắn, làm toát lên vẻ đẹp quyến rũ, khiến ai nhìn qua c*̃ng phải động lòng. Cô vừa bước đến, vô tình nhìn thấy hắn c*̃ng không kiềm chế được lòng mình mà loạn nhịp.
- Cái tên này! Hôm nay sao thoát tục thế kia, nhìn soái thế. Không được động tâm, hắn là sói, không phải soái trong truyền thuyết!! Tỉnh lại đi - Cô nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thân
Vừa lúc ấy hắn c*̃ng nhận ra sự có mặt c*̉a cô. Đặt chai nước xuống băng ghế, hắn tiến lại nơi cô đứng, từ sâu thẳm trong ánh mắt hắn, cô nhận ra sự chết chóc sắp xảy ra với bản thân.
__________
Lần Cuối Gọi Tên Em!!!Tác giả: Hữu NhânNăm ấy là mùa hạ, cái nắng oi ả c*̀ng tiếng ve sầu kêu inh ỏi làm người ta khó chịu. Có một cô gái tay cầm smartphone đang nhấn số để gọi điện cho ai đó, cô vừa đi vừa tìm bóng râm để vào tránh nắng. Bên đầu dây kia nhấc máy,là một giọng nam trầm. - Alo, chuyện gì nữa đây?! - Bên kia giọng điệu tỏ vẻ khó chịu - Nàyyyy!!! Lấy xe em chạy về mà còn nói giọng điệu đó hả!? Mau trả xe - Cô quát lớn, đôi mắt lóe lên vẻ tức giận - Đang lười, mai trả - Giọng điệu bất cần đời phát lên rồi c*́p máy ngang - Yaaa...Đồ đáng ghét!!! - Cô nắm chặt điện thoại, hét to giữa con đường oi bức _______________ Chờ hắn đi khuất dạng, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp mặt nạ thiên thần c*̉a mình. Khẽ nhếch môi cười, ly cooffe ấy cô đặc biệt dành cho hắn. Cô hồi tưởng lại lúc còn ở quán cooffe, lúc cô vào thì quán vừa mở cửa. Đặt chân lại quầy, nhân viên quán hỏi cô dùng gì. Cô cười đáp:- Dạ, cho em một ly cooffe loại I. À mà chị ơi, đừng bỏ đường hay sữa gì vào nhé. Em thích cooffe nguyên chất, càng đắng càng tốt!!! - Cô hồ hởi nói, nhân viên lấy làm ngạc nhiên, khâm phục cô chịu được vị đắng c*̉a cafe nguyên chất. Vừa làm vừa khen ngợi, rồi mang ly cafe đã bỏ sẵn vào bọc mang ra đưa cô. Nhận lấy ly cafe, cô thầm nghĩ:- Dương Khải Hoàng! Lần này cho anh biết hậu quả c*̉a việc khinh người là như thế nào?! - Cô vuốt mũi ra vẻ đắc thắng rồi tiếp tục đạp xe đến trường. Hồi tưởng dần kết thúc thì có một bàn tay nắm chặt vai cô, tim cô muốn nhảy ra ngoài.- An Hạ! Anh ấy là gì c*̉a cậu vậy? Nhìn quen quen, là anh Dương Khải Hoàng khóa trên phải không? - Giọng nói lảnh lót từ phía sau. Ra là bạn thân c*̉a cô.---Dịch Nguyên Ái: là bạn thân c*̉a Hứa An Hạ, là kênh thông tin c*̉a trường. Bạn thân c*̉a An Hạ từ khi học cấp 3, gia đình khá giả nhưng cô nàng lại không màng đến học tập. Vào lớp chủ yếu chỉ để chơi và ngủ.---Nhận ra là giọng nói quen thuộc c*̉a người bạn thân, cô quay sang giải bày sự tình. Vừa lúc ấy, điện thoại c*̉a cô có tin nhắn mới, từ Dương Khải Hoàng, cô rùng mình sợ hãi dù định liệu trước được điều không hay sẽ xảy ra với mình. Cô bật xem tin nhắn mới- Hứa An Hạ!!! Mau đến dãy C gặp tôi. Dám trốn tôi, tôi sẽ lục tung cả miền nam này tìm em =))Cô như kẻ sắp bị hành quyết, quay sang bạn thân trăn trối vài điều.- Nguyên Ái, nếu hôm nay tôi không trở về lớp thì cậu hãy thay tôi chăm sóc mẹ tôi nhé. Nhờ cậu cả đấy!!!- Ừm. Tôi biết rồi. Nhưng sao cậu nói thế? Có chuyện gì ư? - Bạn thân cô thắc mắc, cô cười nhẹ rồi lẳng lặng đi ra khỏi lớp. Còn dặn bạn cô không được đi theo.Tàn cây che khuất ánh nắng ban mai, những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống vai hắn. Hai chân hắn bắt chéo rồi tựa lưng vào ghế, vừa uống lấy uống để chai nước suối, từng giọt nước rơi xuống áo sơ mi c*̉a hắn, làm toát lên vẻ đẹp quyến rũ, khiến ai nhìn qua c*̃ng phải động lòng. Cô vừa bước đến, vô tình nhìn thấy hắn c*̃ng không kiềm chế được lòng mình mà loạn nhịp.- Cái tên này! Hôm nay sao thoát tục thế kia, nhìn soái thế. Không được động tâm, hắn là sói, không phải soái trong truyền thuyết!! Tỉnh lại đi - Cô nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thânVừa lúc ấy hắn c*̃ng nhận ra sự có mặt c*̉a cô. Đặt chai nước xuống băng ghế, hắn tiến lại nơi cô đứng, từ sâu thẳm trong ánh mắt hắn, cô nhận ra sự chết chóc sắp xảy ra với bản thân.__________