Tác giả:

Bên trong phủ Tướng quốc, thân là nội vụ Tể tướng, Vương Kỳ Nhận nhìn trước mắt hai phong thư một trắng một vàng , vừa cau mày vừa lắc đầu thở dài. “Ôi ~ phiền toái… Phiền toái, thật đúng là một việc phiền toái a….” Thời thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn trước mắt hai phong thư đã có, nhưng lại vẫn nghĩ không ra một phương thức lưỡng toàn nào. Nguyên lai Vương Kỳ Nhận trên tay phong thư màu vàng, vốn là Hoàng thượng vừa mới phái ngự tiền nhất phẩm đáp ứng đưa thánh chỉ tới, phong thư trắng còn lại là hậu cung tổng quản thái giám – Vương Kỳ Thân (đệ đệ Vương Kỳ Nhận) viết thư ủy thác. “Cha, ngươi đang nhìn cái gì? Sao sắc mặt nghiêm trọng như thế?” Nghe tiếng nói tràn ngập tươi mát sáng ngời vọng tới, Vương Kỳ Nhận biết là đứa con thứ hai của hắn – Vương Ngự Phong, đầu cũng không nâng trả lời nghi vấn của y. “Ôi ~ ta đang nhìn thánh chỉ Hoàng thượng, còn có tín của tiểu thúc ngươi viết tới…” “Nội dung gì làm cho cha phiền lòng như thế, không bằng nói ta nghe một chút… Nói không…

Chương 35

Giá Cá Hoàng Đế Hữu Điểm Sắc (Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê)Tác giả: Hắc Vũ DiệcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcBên trong phủ Tướng quốc, thân là nội vụ Tể tướng, Vương Kỳ Nhận nhìn trước mắt hai phong thư một trắng một vàng , vừa cau mày vừa lắc đầu thở dài. “Ôi ~ phiền toái… Phiền toái, thật đúng là một việc phiền toái a….” Thời thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn trước mắt hai phong thư đã có, nhưng lại vẫn nghĩ không ra một phương thức lưỡng toàn nào. Nguyên lai Vương Kỳ Nhận trên tay phong thư màu vàng, vốn là Hoàng thượng vừa mới phái ngự tiền nhất phẩm đáp ứng đưa thánh chỉ tới, phong thư trắng còn lại là hậu cung tổng quản thái giám – Vương Kỳ Thân (đệ đệ Vương Kỳ Nhận) viết thư ủy thác. “Cha, ngươi đang nhìn cái gì? Sao sắc mặt nghiêm trọng như thế?” Nghe tiếng nói tràn ngập tươi mát sáng ngời vọng tới, Vương Kỳ Nhận biết là đứa con thứ hai của hắn – Vương Ngự Phong, đầu cũng không nâng trả lời nghi vấn của y. “Ôi ~ ta đang nhìn thánh chỉ Hoàng thượng, còn có tín của tiểu thúc ngươi viết tới…” “Nội dung gì làm cho cha phiền lòng như thế, không bằng nói ta nghe một chút… Nói không… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vội vàng ngồi lên tuấn mã của Tôn Dật Thiên, thúc ngựa chạy theo hướng Ly thân vương vừa khuất.Cứ đuổi theo cho đến khi ra khỏi thành, đến biên giới Phỉ Kỳ Quốc, đột nhiên Giản Ngự Đức ngừng ngựa, rõ ràng đoạn đường từ Phỉ Kỳ Quốc đến Hồng Lỗ Quốc còn rất xa, Giản Ngự Đức dừng lại như vậy, khiến Tôn Dật Thiên và Tôn Dật Lân cũng phải dừng lại, cách nhau khoảng mười thước, hai bên giằng co.(*): 1 thước = 10 tấc = 0,23 m“Chết tiệt! Tôn Dật Lân, Đại cữu ta vẫn cứ tưởng có thể hy vọng vào ngươi, nhưng ngươi luôn làm ta thất vọng. . . Ngươi như vậy xứng là con cháu Giản gia sao?”“Giản Ngự Đức, ngươi đừng mong lại chia rẽ quan hệ giữa ta và Dật Lân. . .”“Đại cữu, ta không hiểu, vì sao ngươi cứ nhất định bắt ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. . .”“Ngươi! Đến việc này ngươi cũng không hiểu sao. . . Ngươi cho rằng Phỉ Kỳ Quốc từ khi khai quốc tới nay là do Tôn gia làm chủ sao?”Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giản Ngự Đức, đứng bật dậy, tò mò muốn nghe bí mật của Phỉ Kỳ Quốc.“Đại cữu, ngươi nói những lời này là có ý gì? Ta không hiểu. . .”“Một trăm năm trước, tổ tiên Giản gia chúng ta cùng Tôn gia vốn sinh tử chi giao, muốn cùng nhau thống trị Phỉ Kỳ Quốc, do Giản gia chúng ta nắm quyền, nhưng đâu ai biết Tôn gia có âm mưu, vô sỉ cướp đi quyền lực từ tay tổ tiên chúng ta!”“Ngươi nói bậy. . .”“. . . Không thể nào!”Tôn Dật Lân cùng Tôn Dật Thiên và Vương Duẫn Sâm nghe vậy, tất cả đều thất thần, vì sao bọn họ lại không biết có chuyện này?“. . . Ngươi không được nói bậy, ngươi có chứng cứ gì chứng minh điều ngươi nói là sự thật. . .”Vương Duẫn Sâm là người đầu tiên phản ứng lại, phản bác lại điều hắn vừa nói.“Haha! Chuyện này, đều được chép lại trong phổ ký (*) của Giản gia. . . Không biết Hoàng thượng đã xem qua ngọc phả (**) của Tôn gia chưa, bất quá loại chuyện vô sỉ này, hẳn là không có người ngốc đến mức ghi chép vào!”(*): Nguyên văn là “tộc phổ”, nhưng không biết “tộc phổ” là gì  . Nên ta chuyển là phổ ký, phổ ký còn gọi là phổ truyền hay gia phả.(**): Ở đây cũng ghi là “tộc phổ”, nhưng anh công bây giờ là vua :3 nên chuyển là ngọc phả nghe cho oách :v “Ngươi cho rằng ngươi chỉ nói mấy lời đó sẽ khiến ta tin sao?”“Ha ha ha ~ sớm biết ngươi sẽ nói như vậy. . . Ta thành thật nói cho ngươi biết! Chuyện này, Tôn Kỳ cũng biết. . .”“Phụ hoàng. . .”“Phụ hoàng. . .”Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Giản Ngự Đức, hình như mọi chuyện đều là sự thật.“Dật Lân, Đại cữu cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi giết Tôn Dật Thiên, Đại cữu sẽ có cách giành lại quyền lực về tay Giản gia. . .”“Ta không thể. . .”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vội vàng ngồi lên tuấn mã của Tôn Dật Thiên, thúc ngựa chạy theo hướng Ly thân vương vừa khuất.

Cứ đuổi theo cho đến khi ra khỏi thành, đến biên giới Phỉ Kỳ Quốc, đột nhiên Giản Ngự Đức ngừng ngựa, rõ ràng đoạn đường từ Phỉ Kỳ Quốc đến Hồng Lỗ Quốc còn rất xa, Giản Ngự Đức dừng lại như vậy, khiến Tôn Dật Thiên và Tôn Dật Lân cũng phải dừng lại, cách nhau khoảng mười thước, hai bên giằng co.

(*): 1 thước = 10 tấc = 0,23 m

“Chết tiệt! Tôn Dật Lân, Đại cữu ta vẫn cứ tưởng có thể hy vọng vào ngươi, nhưng ngươi luôn làm ta thất vọng. . . Ngươi như vậy xứng là con cháu Giản gia sao?”

“Giản Ngự Đức, ngươi đừng mong lại chia rẽ quan hệ giữa ta và Dật Lân. . .”

“Đại cữu, ta không hiểu, vì sao ngươi cứ nhất định bắt ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. . .”

“Ngươi! Đến việc này ngươi cũng không hiểu sao. . . Ngươi cho rằng Phỉ Kỳ Quốc từ khi khai quốc tới nay là do Tôn gia làm chủ sao?”

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giản Ngự Đức, đứng bật dậy, tò mò muốn nghe bí mật của Phỉ Kỳ Quốc.

“Đại cữu, ngươi nói những lời này là có ý gì? Ta không hiểu. . .”

“Một trăm năm trước, tổ tiên Giản gia chúng ta cùng Tôn gia vốn sinh tử chi giao, muốn cùng nhau thống trị Phỉ Kỳ Quốc, do Giản gia chúng ta nắm quyền, nhưng đâu ai biết Tôn gia có âm mưu, vô sỉ cướp đi quyền lực từ tay tổ tiên chúng ta!”

“Ngươi nói bậy. . .”

“. . . Không thể nào!”

Tôn Dật Lân cùng Tôn Dật Thiên và Vương Duẫn Sâm nghe vậy, tất cả đều thất thần, vì sao bọn họ lại không biết có chuyện này?

“. . . Ngươi không được nói bậy, ngươi có chứng cứ gì chứng minh điều ngươi nói là sự thật. . .”

Vương Duẫn Sâm là người đầu tiên phản ứng lại, phản bác lại điều hắn vừa nói.

“Haha! Chuyện này, đều được chép lại trong phổ ký (*) của Giản gia. . . Không biết Hoàng thượng đã xem qua ngọc phả (**) của Tôn gia chưa, bất quá loại chuyện vô sỉ này, hẳn là không có người ngốc đến mức ghi chép vào!”

(*): Nguyên văn là “tộc phổ”, nhưng không biết “tộc phổ” là gì 

Image removed.

 . Nên ta chuyển là phổ ký, phổ ký còn gọi là phổ truyền hay gia phả.

(**): Ở đây cũng ghi là “tộc phổ”, nhưng anh công bây giờ là vua :3 nên chuyển là ngọc phả nghe cho oách :v 

“Ngươi cho rằng ngươi chỉ nói mấy lời đó sẽ khiến ta tin sao?”

“Ha ha ha ~ sớm biết ngươi sẽ nói như vậy. . . Ta thành thật nói cho ngươi biết! Chuyện này, Tôn Kỳ cũng biết. . .”

“Phụ hoàng. . .”

“Phụ hoàng. . .”

Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Giản Ngự Đức, hình như mọi chuyện đều là sự thật.

“Dật Lân, Đại cữu cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi giết Tôn Dật Thiên, Đại cữu sẽ có cách giành lại quyền lực về tay Giản gia. . .”

“Ta không thể. . .”

Giá Cá Hoàng Đế Hữu Điểm Sắc (Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê)Tác giả: Hắc Vũ DiệcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcBên trong phủ Tướng quốc, thân là nội vụ Tể tướng, Vương Kỳ Nhận nhìn trước mắt hai phong thư một trắng một vàng , vừa cau mày vừa lắc đầu thở dài. “Ôi ~ phiền toái… Phiền toái, thật đúng là một việc phiền toái a….” Thời thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn trước mắt hai phong thư đã có, nhưng lại vẫn nghĩ không ra một phương thức lưỡng toàn nào. Nguyên lai Vương Kỳ Nhận trên tay phong thư màu vàng, vốn là Hoàng thượng vừa mới phái ngự tiền nhất phẩm đáp ứng đưa thánh chỉ tới, phong thư trắng còn lại là hậu cung tổng quản thái giám – Vương Kỳ Thân (đệ đệ Vương Kỳ Nhận) viết thư ủy thác. “Cha, ngươi đang nhìn cái gì? Sao sắc mặt nghiêm trọng như thế?” Nghe tiếng nói tràn ngập tươi mát sáng ngời vọng tới, Vương Kỳ Nhận biết là đứa con thứ hai của hắn – Vương Ngự Phong, đầu cũng không nâng trả lời nghi vấn của y. “Ôi ~ ta đang nhìn thánh chỉ Hoàng thượng, còn có tín của tiểu thúc ngươi viết tới…” “Nội dung gì làm cho cha phiền lòng như thế, không bằng nói ta nghe một chút… Nói không… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vội vàng ngồi lên tuấn mã của Tôn Dật Thiên, thúc ngựa chạy theo hướng Ly thân vương vừa khuất.Cứ đuổi theo cho đến khi ra khỏi thành, đến biên giới Phỉ Kỳ Quốc, đột nhiên Giản Ngự Đức ngừng ngựa, rõ ràng đoạn đường từ Phỉ Kỳ Quốc đến Hồng Lỗ Quốc còn rất xa, Giản Ngự Đức dừng lại như vậy, khiến Tôn Dật Thiên và Tôn Dật Lân cũng phải dừng lại, cách nhau khoảng mười thước, hai bên giằng co.(*): 1 thước = 10 tấc = 0,23 m“Chết tiệt! Tôn Dật Lân, Đại cữu ta vẫn cứ tưởng có thể hy vọng vào ngươi, nhưng ngươi luôn làm ta thất vọng. . . Ngươi như vậy xứng là con cháu Giản gia sao?”“Giản Ngự Đức, ngươi đừng mong lại chia rẽ quan hệ giữa ta và Dật Lân. . .”“Đại cữu, ta không hiểu, vì sao ngươi cứ nhất định bắt ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. . .”“Ngươi! Đến việc này ngươi cũng không hiểu sao. . . Ngươi cho rằng Phỉ Kỳ Quốc từ khi khai quốc tới nay là do Tôn gia làm chủ sao?”Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giản Ngự Đức, đứng bật dậy, tò mò muốn nghe bí mật của Phỉ Kỳ Quốc.“Đại cữu, ngươi nói những lời này là có ý gì? Ta không hiểu. . .”“Một trăm năm trước, tổ tiên Giản gia chúng ta cùng Tôn gia vốn sinh tử chi giao, muốn cùng nhau thống trị Phỉ Kỳ Quốc, do Giản gia chúng ta nắm quyền, nhưng đâu ai biết Tôn gia có âm mưu, vô sỉ cướp đi quyền lực từ tay tổ tiên chúng ta!”“Ngươi nói bậy. . .”“. . . Không thể nào!”Tôn Dật Lân cùng Tôn Dật Thiên và Vương Duẫn Sâm nghe vậy, tất cả đều thất thần, vì sao bọn họ lại không biết có chuyện này?“. . . Ngươi không được nói bậy, ngươi có chứng cứ gì chứng minh điều ngươi nói là sự thật. . .”Vương Duẫn Sâm là người đầu tiên phản ứng lại, phản bác lại điều hắn vừa nói.“Haha! Chuyện này, đều được chép lại trong phổ ký (*) của Giản gia. . . Không biết Hoàng thượng đã xem qua ngọc phả (**) của Tôn gia chưa, bất quá loại chuyện vô sỉ này, hẳn là không có người ngốc đến mức ghi chép vào!”(*): Nguyên văn là “tộc phổ”, nhưng không biết “tộc phổ” là gì  . Nên ta chuyển là phổ ký, phổ ký còn gọi là phổ truyền hay gia phả.(**): Ở đây cũng ghi là “tộc phổ”, nhưng anh công bây giờ là vua :3 nên chuyển là ngọc phả nghe cho oách :v “Ngươi cho rằng ngươi chỉ nói mấy lời đó sẽ khiến ta tin sao?”“Ha ha ha ~ sớm biết ngươi sẽ nói như vậy. . . Ta thành thật nói cho ngươi biết! Chuyện này, Tôn Kỳ cũng biết. . .”“Phụ hoàng. . .”“Phụ hoàng. . .”Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Giản Ngự Đức, hình như mọi chuyện đều là sự thật.“Dật Lân, Đại cữu cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần bây giờ ngươi giết Tôn Dật Thiên, Đại cữu sẽ có cách giành lại quyền lực về tay Giản gia. . .”“Ta không thể. . .”

Chương 35