Nụ cười nhẹ trên đôi môi đỏ mọng của Chủ tịch tập đoàn thời trang Prada trẻ tuổi.Gấp cuốn sổ hộ chiếu lại,cất vào vali,ngày mai là ngày cô về nước.Phải...đã gần 7 năm rồi cô chưa về quê hương rồi,ngày mai chắc phải dậy sớm thôi!!! Tingg..Tinggg chuông điện thoại khẽ vang lên là lịch hẹn gặp mặt đối tác của công ty,sắp đến lúc cả thế giới biết đến cô rồi. Trời đã khuya,cảnh vật tĩnh lặng,chắc hôm nay cô cần ngủ sớm hơn mọi hôm để sức khỏe tốt cho chuyến bay ngày mai...hơn nữa cô còn phải gặp người cô muốn biết xem trong thời gian cô bên Pháp người đó sống chết ra sao nữa. Tắt đèn,đi ngủ,khóe môi cô vẫn còn khẽ nhếch lên. Phạm Ngọc Kim Ngân-cô gái trẻ tuổi sở hữu 1 tập đoàn có tiếng tăm ở Pháp,người mà bao nhiêu ánh mắt luôn săm soi nghen tị Mặt trời vừa hé qua chiếc rèm màu vàng nhạt,đôi mắt màu phong thu đượm buồn khẽ mở...ngó điện thoại gần 5 giờ rồi...Vẫn còn kịp chán 6h30 chuyến bay mới bắt đầu.Tỉnh dậy đi làm VSCN,ngạc nhiên vì thấy mĩ phẩm của mình đâu hết,chợt Kim Ngân mới nhớ…
Chương 4: Kim Ngân_Nhận em gái mới
Đã Đi Cùng Anh Qua Một Thoáng Thanh XuânTác giả: Helena nguyễnNụ cười nhẹ trên đôi môi đỏ mọng của Chủ tịch tập đoàn thời trang Prada trẻ tuổi.Gấp cuốn sổ hộ chiếu lại,cất vào vali,ngày mai là ngày cô về nước.Phải...đã gần 7 năm rồi cô chưa về quê hương rồi,ngày mai chắc phải dậy sớm thôi!!! Tingg..Tinggg chuông điện thoại khẽ vang lên là lịch hẹn gặp mặt đối tác của công ty,sắp đến lúc cả thế giới biết đến cô rồi. Trời đã khuya,cảnh vật tĩnh lặng,chắc hôm nay cô cần ngủ sớm hơn mọi hôm để sức khỏe tốt cho chuyến bay ngày mai...hơn nữa cô còn phải gặp người cô muốn biết xem trong thời gian cô bên Pháp người đó sống chết ra sao nữa. Tắt đèn,đi ngủ,khóe môi cô vẫn còn khẽ nhếch lên. Phạm Ngọc Kim Ngân-cô gái trẻ tuổi sở hữu 1 tập đoàn có tiếng tăm ở Pháp,người mà bao nhiêu ánh mắt luôn săm soi nghen tị Mặt trời vừa hé qua chiếc rèm màu vàng nhạt,đôi mắt màu phong thu đượm buồn khẽ mở...ngó điện thoại gần 5 giờ rồi...Vẫn còn kịp chán 6h30 chuyến bay mới bắt đầu.Tỉnh dậy đi làm VSCN,ngạc nhiên vì thấy mĩ phẩm của mình đâu hết,chợt Kim Ngân mới nhớ… Đưa cô gái đến bệnh viện,Ngân ở lại vì cô k biết gia đình người ấy là ai...Nhìn kĩ khuôn mặt cô gái này,dễ thương thật đấy.Trán cao,đôi môi được tô một lớp son bóng chúm chím hình trái tim,sống mũi dọc dừa thẳng tắp,lông mi cong vút.Dễ thương vậy sao lại cắt tay thế nhỉ??Đang suy nghĩ miên man bỗng bác sĩ đến và hỏi:-Cô là người nhà bệnh nhân đúng không?-Có thể coi là như vậy...Bệnh nhân sao rồi?-Bệnh nhân k sao cả,vết thương khá sâu nên phải băng bó,người thân k phải lo!-Cảm ơn bác sĩ,thanh toán tiền viện phí cho tôi qua chiếc thẻ này.Nếu bệnh nhân tỉnh,anh có thể gọi điện thoại cho tôi qua mã đặt hàng bênh công ty Prada.-Cô có thể cho tôi số điện thoại trực tiếp k ạ???Gọi như vậy tôi e rằng sẽ k tiện.Bác sĩ nói-Cứ gọi vào số ấy,nhân viên của tôi làm việc thâu đêm,nếu có việc thì nhân viên tôi sẽ báo cho tôi.Tôi k muốn cho số điện thoại.Ngân đáp-vângThanh toán tiền xong,cô vội vã lái xe về,thực sự rất buồn ngủ rồi...Sớm hôm sauTin nhắn từ chị kế toán thông báo có bác sĩ gọi đến.Cô lái xe đến bệnh viện tìm phòng người hôm qua.Vào phòng,cô gái đã ngồi trên giường bệnh,tay băng bó cẩn thận.Thấy ngân vào,cô gái lên tiếng trước-Chào chị ạ,cảm ơn chị hôm qua đã cứu e-Không có gì,à tiền viện phí tôi đã trả cho cô rồi,không phải lo nữa đâu từ sau nhó bảo vê sức khỏe nhé!Đừng có làm điều ngốc như vậy!-Vâng ạ...e tên là My,chị tên là gì ạ??-Ngân-E thấy chị rất thân quen,cảm giác rất giống một người e từng gặp...chị có thể nhận e làm e gái k???E sẽ rất vinh hạnh khi được chị nhận đấy ạ!!Cô gái này có vẻ rất bạo dạn,lại rất hòa đòng thân thiện nữa.Nhìn mặt k có ý xấu,cũng đáng chứ??Ngân nghĩ-Nếu e muốn cũng được thôi!!Ngân nở một nụ cười nhẹ-Cảm ơn chị ạ1!!Trong igọng My có lộ một chút vui-Thôi chị đi đây,đến đây thăm e tí thôi..Chị qua công ty đã ở lại vui vẻ nhé!!-Bye chị ạTừ hôm qua,vẫn chưa có kết quả từ công ty bên kia làm Ngân cũng có chút lo lắng...Chuẩn bị kĩ đến vậy mà k được thì cũng thật uổng công quá mà.Qua công ty xem xét một vài điêu rồi tạt vào siêu thị mua chút đồ cho đầu bếp.Phải rồi phải mua mì Ý nữa,cô đang định vớn thì một bà tay khác lấy mất.Theo phản xạ,Ngân đưa cặp mắt phong thu lên nhìn người đã lấy nó.Là anh ta,người hôm trướ đâm phải cô-Chào,xem ra chúng ta có duyên nhỉ???Anh ta lên tiếng trước-Phải rồi công nhận-Rất vui được làm quen,tôi tên Minh,tên đầy đủ Nguyễn Nhật Minh-Làm quen???Tôi k thích-Ý gì??Khuôn mặt Minh có vẻ nghi hoặc-Là thiếu gia...cha mẹ giỏi thế mà con có vẻ chậm hiểu nhỉ??Ý tôi là tôi k muốn làm quen với a.Hiểu chứ??-Hiểu-...Ngân vội đẩy xe đi,cánh tay Nhật Minh giữ cô lại.-Vậy làm thế nào để tôi làm quen được em??-Khi nào tôi có hứngNhật Minh bỏ tay ra khỏi tay cô,chiếc xe cùng người con gái đi nhanhRất cá tính.Đến lúc tôi phải tìm hiểu về em rồi.Khóe môi ai đó khẽ cong lên
Đưa cô gái đến bệnh viện,Ngân ở lại vì cô k biết gia đình người ấy là ai...Nhìn kĩ khuôn mặt cô gái này,dễ thương thật đấy.Trán cao,đôi môi được tô một lớp son bóng chúm chím hình trái tim,sống mũi dọc dừa thẳng tắp,lông mi cong vút.Dễ thương vậy sao lại cắt tay thế nhỉ??
Đang suy nghĩ miên man bỗng bác sĩ đến và hỏi:
-Cô là người nhà bệnh nhân đúng không?
-Có thể coi là như vậy...Bệnh nhân sao rồi?
-Bệnh nhân k sao cả,vết thương khá sâu nên phải băng bó,người thân k phải lo!
-Cảm ơn bác sĩ,thanh toán tiền viện phí cho tôi qua chiếc thẻ này.Nếu bệnh nhân tỉnh,anh có thể gọi điện thoại cho tôi qua mã đặt hàng bênh công ty Prada.
-Cô có thể cho tôi số điện thoại trực tiếp k ạ???Gọi như vậy tôi e rằng sẽ k tiện.Bác sĩ nói
-Cứ gọi vào số ấy,nhân viên của tôi làm việc thâu đêm,nếu có việc thì nhân viên tôi sẽ báo cho tôi.Tôi k muốn cho số điện thoại.Ngân đáp
-vâng
Thanh toán tiền xong,cô vội vã lái xe về,thực sự rất buồn ngủ rồi...
Sớm hôm sau
Tin nhắn từ chị kế toán thông báo có bác sĩ gọi đến.Cô lái xe đến bệnh viện tìm phòng người hôm qua.Vào phòng,cô gái đã ngồi trên giường bệnh,tay băng bó cẩn thận.Thấy ngân vào,cô gái lên tiếng trước
-Chào chị ạ,cảm ơn chị hôm qua đã cứu e
-Không có gì,à tiền viện phí tôi đã trả cho cô rồi,không phải lo nữa đâu từ sau nhó bảo vê sức khỏe nhé!Đừng có làm điều ngốc như vậy!
-Vâng ạ...e tên là My,chị tên là gì ạ??
-Ngân
-E thấy chị rất thân quen,cảm giác rất giống một người e từng gặp...chị có thể nhận e làm e gái k???E sẽ rất vinh hạnh khi được chị nhận đấy ạ!!
Cô gái này có vẻ rất bạo dạn,lại rất hòa đòng thân thiện nữa.Nhìn mặt k có ý xấu,cũng đáng chứ??Ngân nghĩ
-Nếu e muốn cũng được thôi!!Ngân nở một nụ cười nhẹ
-Cảm ơn chị ạ1!!Trong igọng My có lộ một chút vui
-Thôi chị đi đây,đến đây thăm e tí thôi..Chị qua công ty đã ở lại vui vẻ nhé!!
-Bye chị ạ
Từ hôm qua,vẫn chưa có kết quả từ công ty bên kia làm Ngân cũng có chút lo lắng...Chuẩn bị kĩ đến vậy mà k được thì cũng thật uổng công quá mà.Qua công ty xem xét một vài điêu rồi tạt vào siêu thị mua chút đồ cho đầu bếp.
Phải rồi phải mua mì Ý nữa,cô đang định vớn thì một bà tay khác lấy mất.Theo phản xạ,Ngân đưa cặp mắt phong thu lên nhìn người đã lấy nó.Là anh ta,người hôm trướ đâm phải cô
-Chào,xem ra chúng ta có duyên nhỉ???Anh ta lên tiếng trước
-Phải rồi công nhận
-Rất vui được làm quen,tôi tên Minh,tên đầy đủ Nguyễn Nhật Minh
-Làm quen???Tôi k thích
-Ý gì??Khuôn mặt Minh có vẻ nghi hoặc
-Là thiếu gia...cha mẹ giỏi thế mà con có vẻ chậm hiểu nhỉ??Ý tôi là tôi k muốn làm quen với a.Hiểu chứ??
-Hiểu
-...
Ngân vội đẩy xe đi,cánh tay Nhật Minh giữ cô lại.
-Vậy làm thế nào để tôi làm quen được em??
-Khi nào tôi có hứng
Nhật Minh bỏ tay ra khỏi tay cô,chiếc xe cùng người con gái đi nhanh
Rất cá tính.Đến lúc tôi phải tìm hiểu về em rồi.Khóe môi ai đó khẽ cong lên
Đã Đi Cùng Anh Qua Một Thoáng Thanh XuânTác giả: Helena nguyễnNụ cười nhẹ trên đôi môi đỏ mọng của Chủ tịch tập đoàn thời trang Prada trẻ tuổi.Gấp cuốn sổ hộ chiếu lại,cất vào vali,ngày mai là ngày cô về nước.Phải...đã gần 7 năm rồi cô chưa về quê hương rồi,ngày mai chắc phải dậy sớm thôi!!! Tingg..Tinggg chuông điện thoại khẽ vang lên là lịch hẹn gặp mặt đối tác của công ty,sắp đến lúc cả thế giới biết đến cô rồi. Trời đã khuya,cảnh vật tĩnh lặng,chắc hôm nay cô cần ngủ sớm hơn mọi hôm để sức khỏe tốt cho chuyến bay ngày mai...hơn nữa cô còn phải gặp người cô muốn biết xem trong thời gian cô bên Pháp người đó sống chết ra sao nữa. Tắt đèn,đi ngủ,khóe môi cô vẫn còn khẽ nhếch lên. Phạm Ngọc Kim Ngân-cô gái trẻ tuổi sở hữu 1 tập đoàn có tiếng tăm ở Pháp,người mà bao nhiêu ánh mắt luôn săm soi nghen tị Mặt trời vừa hé qua chiếc rèm màu vàng nhạt,đôi mắt màu phong thu đượm buồn khẽ mở...ngó điện thoại gần 5 giờ rồi...Vẫn còn kịp chán 6h30 chuyến bay mới bắt đầu.Tỉnh dậy đi làm VSCN,ngạc nhiên vì thấy mĩ phẩm của mình đâu hết,chợt Kim Ngân mới nhớ… Đưa cô gái đến bệnh viện,Ngân ở lại vì cô k biết gia đình người ấy là ai...Nhìn kĩ khuôn mặt cô gái này,dễ thương thật đấy.Trán cao,đôi môi được tô một lớp son bóng chúm chím hình trái tim,sống mũi dọc dừa thẳng tắp,lông mi cong vút.Dễ thương vậy sao lại cắt tay thế nhỉ??Đang suy nghĩ miên man bỗng bác sĩ đến và hỏi:-Cô là người nhà bệnh nhân đúng không?-Có thể coi là như vậy...Bệnh nhân sao rồi?-Bệnh nhân k sao cả,vết thương khá sâu nên phải băng bó,người thân k phải lo!-Cảm ơn bác sĩ,thanh toán tiền viện phí cho tôi qua chiếc thẻ này.Nếu bệnh nhân tỉnh,anh có thể gọi điện thoại cho tôi qua mã đặt hàng bênh công ty Prada.-Cô có thể cho tôi số điện thoại trực tiếp k ạ???Gọi như vậy tôi e rằng sẽ k tiện.Bác sĩ nói-Cứ gọi vào số ấy,nhân viên của tôi làm việc thâu đêm,nếu có việc thì nhân viên tôi sẽ báo cho tôi.Tôi k muốn cho số điện thoại.Ngân đáp-vângThanh toán tiền xong,cô vội vã lái xe về,thực sự rất buồn ngủ rồi...Sớm hôm sauTin nhắn từ chị kế toán thông báo có bác sĩ gọi đến.Cô lái xe đến bệnh viện tìm phòng người hôm qua.Vào phòng,cô gái đã ngồi trên giường bệnh,tay băng bó cẩn thận.Thấy ngân vào,cô gái lên tiếng trước-Chào chị ạ,cảm ơn chị hôm qua đã cứu e-Không có gì,à tiền viện phí tôi đã trả cho cô rồi,không phải lo nữa đâu từ sau nhó bảo vê sức khỏe nhé!Đừng có làm điều ngốc như vậy!-Vâng ạ...e tên là My,chị tên là gì ạ??-Ngân-E thấy chị rất thân quen,cảm giác rất giống một người e từng gặp...chị có thể nhận e làm e gái k???E sẽ rất vinh hạnh khi được chị nhận đấy ạ!!Cô gái này có vẻ rất bạo dạn,lại rất hòa đòng thân thiện nữa.Nhìn mặt k có ý xấu,cũng đáng chứ??Ngân nghĩ-Nếu e muốn cũng được thôi!!Ngân nở một nụ cười nhẹ-Cảm ơn chị ạ1!!Trong igọng My có lộ một chút vui-Thôi chị đi đây,đến đây thăm e tí thôi..Chị qua công ty đã ở lại vui vẻ nhé!!-Bye chị ạTừ hôm qua,vẫn chưa có kết quả từ công ty bên kia làm Ngân cũng có chút lo lắng...Chuẩn bị kĩ đến vậy mà k được thì cũng thật uổng công quá mà.Qua công ty xem xét một vài điêu rồi tạt vào siêu thị mua chút đồ cho đầu bếp.Phải rồi phải mua mì Ý nữa,cô đang định vớn thì một bà tay khác lấy mất.Theo phản xạ,Ngân đưa cặp mắt phong thu lên nhìn người đã lấy nó.Là anh ta,người hôm trướ đâm phải cô-Chào,xem ra chúng ta có duyên nhỉ???Anh ta lên tiếng trước-Phải rồi công nhận-Rất vui được làm quen,tôi tên Minh,tên đầy đủ Nguyễn Nhật Minh-Làm quen???Tôi k thích-Ý gì??Khuôn mặt Minh có vẻ nghi hoặc-Là thiếu gia...cha mẹ giỏi thế mà con có vẻ chậm hiểu nhỉ??Ý tôi là tôi k muốn làm quen với a.Hiểu chứ??-Hiểu-...Ngân vội đẩy xe đi,cánh tay Nhật Minh giữ cô lại.-Vậy làm thế nào để tôi làm quen được em??-Khi nào tôi có hứngNhật Minh bỏ tay ra khỏi tay cô,chiếc xe cùng người con gái đi nhanhRất cá tính.Đến lúc tôi phải tìm hiểu về em rồi.Khóe môi ai đó khẽ cong lên