Tác giả:

Núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính…

Chương 14

Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… Hoàng hôn, Tiểu Bảo uy Liễu Phong Liễm ăn nguyên khí đan thứ hai.“Có cảm giác khó chịu không?” “Không có, nhưng thật ra cảm thấy nội tức thông thuận hơn.”“Không có là tốt rồi, ta sợ ta cho ngươi dùng nhiều dược quá lạ đem ngươi phá hư. Sư phụ ta nói mỗi bộ phận trên cơ thể đều mẫn cảm với nguyên khí đan, ăn vào nội tức sẽ loạn, may mà ngươi không sao.” Tiểu Bảo đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày nói tiếp, “Liễm, ngươi chờ một lát.”Nói xong liền đi tới bao y phục tìm kiếm này nọ.“A! Có!” Tiểu Bảo cầm một cái hộp vàng đi đến bên người Liễu Phong Liễm ngồi xuống.Hắn mở hộp, từ đó lấy ra một con rắn cỡ ngón út, dài khoảng ba mươi ly (cm) đang cuộn mình mà ngủ say.“Tỉnh, tỉnh, tiểu kim. Mùa xuân đến rồi, ngươi sao ngủ hoài vậy? Chưa từng gặp con xà nào giống như ngươi.” Tiểu Bảo dùng hai ngón tay kẹp đuôi tiểu kim xà lắc mạnh.Tiểu kim xà lo lắng chuyển mình, há mồm bất mãn muốn cắn cái tên quấy rối giấc ngủ của nó, vừa thấy Tiểu Bảo liền đổi, trườn trườn trên cổ tay Tiểu Bảo.“Được rồi, rắn lười, cho ngươi một nhiệm vụ.” Tiểu Bảo đối kim xà chỉ chỉ Liễu phong Liễm, “Lại đó cắn đại soái ca một ngụm đi.”“Liễm, ta để tiểu kim cắn ngươi thử xem Xích châu quả cùng Băng tinh quả có hiệu lực không, yên tâm là nếu không thành công, ta có thuốc giải.”“Ân.” Liễu Phong Liễm phối hợp vươn ra cánh tay, vén áo lên.“Đến, tiểu kim cắn nhẹ thôi.” Tiểu Bảo để tiểu kim lên tay Liễu Phong Liễm ý bảo nó cắn y.Tiểu Bảo giơ lênTiểu kim xà nghe lời khẽ cắn một ngụm liền buông ra bò lên tay Tiểu Bảo tiếp tục ngủ. Tiểu Bảo để tiểu kim xà vào cái hộp, đặt qua một bên.Tiểu Bảo giơ lên cánh tay Liễu Phong Liễm mà nhìn, nơi bị tiểu kim cắn để lại hai lỗ nhỏ màu đen, nhưng chậm rãi máu đen bị màu hồng của máu hòa tan thành đỏ rực độc nhất vô nhị.“Ha hả, Liễm ngươi sau này là bách độc bất xâm a.” Tiểu Bảo giơ cánh tay Liễu Phong Liễm lên tranh công.“Tiểu Bảo thật lợi hại.” Liễu Phog Liễm ôm chầm Tiểu Bảo, hôn nhẹ cái trán hắn khích lệ nói.“Hì hì, ngày hôm nay bắt được thỏ, đợi lát chúng ta làm thịt nó, được không?”“Hảo, ngươi làm gì ta cũng ăn.”“Ân.”“Tiểu Bảo…”“A?”“Ngươi không có dùng Xích châu quả cùng Băng tinh quả đúng không?”“…” Tiểu Bảo trong lòng Liễu Phong Liễm run rẩy một chút, bảo trì yên lặng đứng yên.

Hoàng hôn, Tiểu Bảo uy Liễu Phong Liễm ăn nguyên khí đan thứ hai.

“Có cảm giác khó chịu không?” 

“Không có, nhưng thật ra cảm thấy nội tức thông thuận hơn.”

“Không có là tốt rồi, ta sợ ta cho ngươi dùng nhiều dược quá lạ đem ngươi phá hư. Sư phụ ta nói mỗi bộ phận trên cơ thể đều mẫn cảm với nguyên khí đan, ăn vào nội tức sẽ loạn, may mà ngươi không sao.” Tiểu Bảo đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày nói tiếp, “Liễm, ngươi chờ một lát.”

Nói xong liền đi tới bao y phục tìm kiếm này nọ.

“A! Có!” Tiểu Bảo cầm một cái hộp vàng đi đến bên người Liễu Phong Liễm ngồi xuống.

Hắn mở hộp, từ đó lấy ra một con rắn cỡ ngón út, dài khoảng ba mươi ly (cm) đang cuộn mình mà ngủ say.

“Tỉnh, tỉnh, tiểu kim. Mùa xuân đến rồi, ngươi sao ngủ hoài vậy? Chưa từng gặp con xà nào giống như ngươi.” Tiểu Bảo dùng hai ngón tay kẹp đuôi tiểu kim xà lắc mạnh.

Tiểu kim xà lo lắng chuyển mình, há mồm bất mãn muốn cắn cái tên quấy rối giấc ngủ của nó, vừa thấy Tiểu Bảo liền đổi, trườn trườn trên cổ tay Tiểu Bảo.

“Được rồi, rắn lười, cho ngươi một nhiệm vụ.” Tiểu Bảo đối kim xà chỉ chỉ Liễu phong Liễm, “Lại đó cắn đại soái ca một ngụm đi.”

“Liễm, ta để tiểu kim cắn ngươi thử xem Xích châu quả cùng Băng tinh quả có hiệu lực không, yên tâm là nếu không thành công, ta có thuốc giải.”

“Ân.” Liễu Phong Liễm phối hợp vươn ra cánh tay, vén áo lên.

“Đến, tiểu kim cắn nhẹ thôi.” Tiểu Bảo để tiểu kim lên tay Liễu Phong Liễm ý bảo nó cắn y.Tiểu Bảo giơ lên

Tiểu kim xà nghe lời khẽ cắn một ngụm liền buông ra bò lên tay Tiểu Bảo tiếp tục ngủ. Tiểu Bảo để tiểu kim xà vào cái hộp, đặt qua một bên.

Tiểu Bảo giơ lên cánh tay Liễu Phong Liễm mà nhìn, nơi bị tiểu kim cắn để lại hai lỗ nhỏ màu đen, nhưng chậm rãi máu đen bị màu hồng của máu hòa tan thành đỏ rực độc nhất vô nhị.

“Ha hả, Liễm ngươi sau này là bách độc bất xâm a.” Tiểu Bảo giơ cánh tay Liễu Phong Liễm lên tranh công.

“Tiểu Bảo thật lợi hại.” Liễu Phog Liễm ôm chầm Tiểu Bảo, hôn nhẹ cái trán hắn khích lệ nói.

“Hì hì, ngày hôm nay bắt được thỏ, đợi lát chúng ta làm thịt nó, được không?”

“Hảo, ngươi làm gì ta cũng ăn.”

“Ân.”

“Tiểu Bảo…”

“A?”

“Ngươi không có dùng Xích châu quả cùng Băng tinh quả đúng không?”

“…” Tiểu Bảo trong lòng Liễu Phong Liễm run rẩy một chút, bảo trì yên lặng đứng yên.

Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… Hoàng hôn, Tiểu Bảo uy Liễu Phong Liễm ăn nguyên khí đan thứ hai.“Có cảm giác khó chịu không?” “Không có, nhưng thật ra cảm thấy nội tức thông thuận hơn.”“Không có là tốt rồi, ta sợ ta cho ngươi dùng nhiều dược quá lạ đem ngươi phá hư. Sư phụ ta nói mỗi bộ phận trên cơ thể đều mẫn cảm với nguyên khí đan, ăn vào nội tức sẽ loạn, may mà ngươi không sao.” Tiểu Bảo đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày nói tiếp, “Liễm, ngươi chờ một lát.”Nói xong liền đi tới bao y phục tìm kiếm này nọ.“A! Có!” Tiểu Bảo cầm một cái hộp vàng đi đến bên người Liễu Phong Liễm ngồi xuống.Hắn mở hộp, từ đó lấy ra một con rắn cỡ ngón út, dài khoảng ba mươi ly (cm) đang cuộn mình mà ngủ say.“Tỉnh, tỉnh, tiểu kim. Mùa xuân đến rồi, ngươi sao ngủ hoài vậy? Chưa từng gặp con xà nào giống như ngươi.” Tiểu Bảo dùng hai ngón tay kẹp đuôi tiểu kim xà lắc mạnh.Tiểu kim xà lo lắng chuyển mình, há mồm bất mãn muốn cắn cái tên quấy rối giấc ngủ của nó, vừa thấy Tiểu Bảo liền đổi, trườn trườn trên cổ tay Tiểu Bảo.“Được rồi, rắn lười, cho ngươi một nhiệm vụ.” Tiểu Bảo đối kim xà chỉ chỉ Liễu phong Liễm, “Lại đó cắn đại soái ca một ngụm đi.”“Liễm, ta để tiểu kim cắn ngươi thử xem Xích châu quả cùng Băng tinh quả có hiệu lực không, yên tâm là nếu không thành công, ta có thuốc giải.”“Ân.” Liễu Phong Liễm phối hợp vươn ra cánh tay, vén áo lên.“Đến, tiểu kim cắn nhẹ thôi.” Tiểu Bảo để tiểu kim lên tay Liễu Phong Liễm ý bảo nó cắn y.Tiểu Bảo giơ lênTiểu kim xà nghe lời khẽ cắn một ngụm liền buông ra bò lên tay Tiểu Bảo tiếp tục ngủ. Tiểu Bảo để tiểu kim xà vào cái hộp, đặt qua một bên.Tiểu Bảo giơ lên cánh tay Liễu Phong Liễm mà nhìn, nơi bị tiểu kim cắn để lại hai lỗ nhỏ màu đen, nhưng chậm rãi máu đen bị màu hồng của máu hòa tan thành đỏ rực độc nhất vô nhị.“Ha hả, Liễm ngươi sau này là bách độc bất xâm a.” Tiểu Bảo giơ cánh tay Liễu Phong Liễm lên tranh công.“Tiểu Bảo thật lợi hại.” Liễu Phog Liễm ôm chầm Tiểu Bảo, hôn nhẹ cái trán hắn khích lệ nói.“Hì hì, ngày hôm nay bắt được thỏ, đợi lát chúng ta làm thịt nó, được không?”“Hảo, ngươi làm gì ta cũng ăn.”“Ân.”“Tiểu Bảo…”“A?”“Ngươi không có dùng Xích châu quả cùng Băng tinh quả đúng không?”“…” Tiểu Bảo trong lòng Liễu Phong Liễm run rẩy một chút, bảo trì yên lặng đứng yên.

Chương 14