Núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính…
Chương 19
Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… Buổi sáng, ánh dương ngập tràn, nơi nơi đều bừng lên sức sống.”Liễm, nhanh lên một chút, nhanh lên!” Cả sơn lâm tràn ngập tiếng cười đùa của Tiểu Bảo.”Hảo, hảo.” Liễu Phong Liễm liên tục gật đầu phụ họa, bước chân tiến nhanh hơn.”Hì hì, sau khi chúng ta đến trấn trên, việc đầu tiên cần phải làm chính là giúp ngươi mua một bộ quần áo, ngươi mặc y phục của ta, nhìn qua người thì quá lớn, quần áo thì lại quá ngắn đi.” Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ chật vật của Liễu Phong Liễm liền cười ra tiếng.”Không có biện pháp. Ta so với ngươi cao hơn một cái đầu, mặc y phục của ngươi đương nhiên là không hợp.” Liễu Phong Liễm cười khổ bất đắc dĩ.”Vì vậy trước tiên là phải giúp ngươi mua quần áo, sau đó chúng ta tìm một nhà *** nào đó mà sảng khoái tắm nước nóng, rồi ăn một bữa cơm ngon lành.” Vừa nói đến ăn, hai mắt Tiểu Bảo liền sáng lên, nước bọt nhanh chóng chảy xuống đất.Liễu phong Liễm cảm thấy vô lực lắc đầu, xem ra y sau này phải giam sát Tiểu Bảo chặt chẽ, đỡ phải để hắn bị người ta dùng mỹ thực bắt cóc mất.”Tiểu bảo, này cho ngươi.””Cái gì thế?” Tiểu bảo nhận hà bao, mở ra nhìn, “Hách! Một thỏi bạc cùng ngân phiếu. Wow! Là ngân phiếu năm trăm lượng. Ngươi lấy đâu ra thế?” Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn y.”Ta? Là của ta. “”Ách… Ta biết là của người. Ta là hỏi ngươi sao có thể có ngân phiếu? Ngươi không phải bị người truy sát sao? Khi đó ngươi còn nói mình thân vô sản a.””Ai… Tiểu Bảo, ngươi xuất môn không mang theo bạc sao?””Có mang a.””Nếu ta bị truy sát, chi phí chạy trốn là cần thiết a. Hơn nữa ta có thói quen xuất môn có mang theo tiền phòng thân, lúc đầu ta cho rằng nó bị rớt, bất quá may mắn là hà bao của ta bị kẹt trong đai lưng, rớt xuống vách núi không có bị rơi ra.” Liễu phong Liễm một bộ bị dáng vẻ của Tiểu Bảo đánh bại mà giải thích.“Nga. Ha hả…” Tiểu Bảo cười khúc khích, “Liễm, kì thực ngươi không cần cho ta những thứ này…này, ta cũng có.”“Cho ngươi mượn trước.”“Nga.”Một lúc sau, Tiểu Bảo lại nói: “Liễm, đi như vậy thật chậm. Ngươi dùng khinh công ôm ta đi được không? Vừa lúc cũng có thể nhìn xem thân thủ của ngươi có nâng cao hay không.”Nhìn Tiểu Bảo chớp mắt chờ mong, Liễu Phong Liễm vui vẻ đồng ý. Thân thủ ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, hai chân đề khí điểm trên đất, nhanh nhẹn bay đi.
Buổi sáng, ánh dương ngập tràn, nơi nơi đều bừng lên sức sống.
”Liễm, nhanh lên một chút, nhanh lên!” Cả sơn lâm tràn ngập tiếng cười đùa của Tiểu Bảo.
”Hảo, hảo.” Liễu Phong Liễm liên tục gật đầu phụ họa, bước chân tiến nhanh hơn.
”Hì hì, sau khi chúng ta đến trấn trên, việc đầu tiên cần phải làm chính là giúp ngươi mua một bộ quần áo, ngươi mặc y phục của ta, nhìn qua người thì quá lớn, quần áo thì lại quá ngắn đi.” Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ chật vật của Liễu Phong Liễm liền cười ra tiếng.
”Không có biện pháp. Ta so với ngươi cao hơn một cái đầu, mặc y phục của ngươi đương nhiên là không hợp.” Liễu Phong Liễm cười khổ bất đắc dĩ.
”Vì vậy trước tiên là phải giúp ngươi mua quần áo, sau đó chúng ta tìm một nhà *** nào đó mà sảng khoái tắm nước nóng, rồi ăn một bữa cơm ngon lành.” Vừa nói đến ăn, hai mắt Tiểu Bảo liền sáng lên, nước bọt nhanh chóng chảy xuống đất.
Liễu phong Liễm cảm thấy vô lực lắc đầu, xem ra y sau này phải giam sát Tiểu Bảo chặt chẽ, đỡ phải để hắn bị người ta dùng mỹ thực bắt cóc mất.
”Tiểu bảo, này cho ngươi.”
”Cái gì thế?” Tiểu bảo nhận hà bao, mở ra nhìn, “Hách! Một thỏi bạc cùng ngân phiếu. Wow! Là ngân phiếu năm trăm lượng. Ngươi lấy đâu ra thế?” Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn y.
”Ta? Là của ta. “
”Ách… Ta biết là của người. Ta là hỏi ngươi sao có thể có ngân phiếu? Ngươi không phải bị người truy sát sao? Khi đó ngươi còn nói mình thân vô sản a.”
”Ai… Tiểu Bảo, ngươi xuất môn không mang theo bạc sao?”
”Có mang a.”
”Nếu ta bị truy sát, chi phí chạy trốn là cần thiết a. Hơn nữa ta có thói quen xuất môn có mang theo tiền phòng thân, lúc đầu ta cho rằng nó bị rớt, bất quá may mắn là hà bao của ta bị kẹt trong đai lưng, rớt xuống vách núi không có bị rơi ra.” Liễu phong Liễm một bộ bị dáng vẻ của Tiểu Bảo đánh bại mà giải thích.
“Nga. Ha hả…” Tiểu Bảo cười khúc khích, “Liễm, kì thực ngươi không cần cho ta những thứ này…này, ta cũng có.”
“Cho ngươi mượn trước.”
“Nga.”
Một lúc sau, Tiểu Bảo lại nói: “Liễm, đi như vậy thật chậm. Ngươi dùng khinh công ôm ta đi được không? Vừa lúc cũng có thể nhìn xem thân thủ của ngươi có nâng cao hay không.”
Nhìn Tiểu Bảo chớp mắt chờ mong, Liễu Phong Liễm vui vẻ đồng ý. Thân thủ ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, hai chân đề khí điểm trên đất, nhanh nhẹn bay đi.
Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… Buổi sáng, ánh dương ngập tràn, nơi nơi đều bừng lên sức sống.”Liễm, nhanh lên một chút, nhanh lên!” Cả sơn lâm tràn ngập tiếng cười đùa của Tiểu Bảo.”Hảo, hảo.” Liễu Phong Liễm liên tục gật đầu phụ họa, bước chân tiến nhanh hơn.”Hì hì, sau khi chúng ta đến trấn trên, việc đầu tiên cần phải làm chính là giúp ngươi mua một bộ quần áo, ngươi mặc y phục của ta, nhìn qua người thì quá lớn, quần áo thì lại quá ngắn đi.” Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ chật vật của Liễu Phong Liễm liền cười ra tiếng.”Không có biện pháp. Ta so với ngươi cao hơn một cái đầu, mặc y phục của ngươi đương nhiên là không hợp.” Liễu Phong Liễm cười khổ bất đắc dĩ.”Vì vậy trước tiên là phải giúp ngươi mua quần áo, sau đó chúng ta tìm một nhà *** nào đó mà sảng khoái tắm nước nóng, rồi ăn một bữa cơm ngon lành.” Vừa nói đến ăn, hai mắt Tiểu Bảo liền sáng lên, nước bọt nhanh chóng chảy xuống đất.Liễu phong Liễm cảm thấy vô lực lắc đầu, xem ra y sau này phải giam sát Tiểu Bảo chặt chẽ, đỡ phải để hắn bị người ta dùng mỹ thực bắt cóc mất.”Tiểu bảo, này cho ngươi.””Cái gì thế?” Tiểu bảo nhận hà bao, mở ra nhìn, “Hách! Một thỏi bạc cùng ngân phiếu. Wow! Là ngân phiếu năm trăm lượng. Ngươi lấy đâu ra thế?” Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn y.”Ta? Là của ta. “”Ách… Ta biết là của người. Ta là hỏi ngươi sao có thể có ngân phiếu? Ngươi không phải bị người truy sát sao? Khi đó ngươi còn nói mình thân vô sản a.””Ai… Tiểu Bảo, ngươi xuất môn không mang theo bạc sao?””Có mang a.””Nếu ta bị truy sát, chi phí chạy trốn là cần thiết a. Hơn nữa ta có thói quen xuất môn có mang theo tiền phòng thân, lúc đầu ta cho rằng nó bị rớt, bất quá may mắn là hà bao của ta bị kẹt trong đai lưng, rớt xuống vách núi không có bị rơi ra.” Liễu phong Liễm một bộ bị dáng vẻ của Tiểu Bảo đánh bại mà giải thích.“Nga. Ha hả…” Tiểu Bảo cười khúc khích, “Liễm, kì thực ngươi không cần cho ta những thứ này…này, ta cũng có.”“Cho ngươi mượn trước.”“Nga.”Một lúc sau, Tiểu Bảo lại nói: “Liễm, đi như vậy thật chậm. Ngươi dùng khinh công ôm ta đi được không? Vừa lúc cũng có thể nhìn xem thân thủ của ngươi có nâng cao hay không.”Nhìn Tiểu Bảo chớp mắt chờ mong, Liễu Phong Liễm vui vẻ đồng ý. Thân thủ ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, hai chân đề khí điểm trên đất, nhanh nhẹn bay đi.