Núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính…
Chương 32
Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… Liễu Phong Liễm từ chỗ ngồi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn như cũ ngủ say nhảy xuống xe ngựa, tiến lên đá cửa gỗ dày của trang viên.Cửa lớn mở ra.“Ai vậy?” Sau cửa thanh âm già nua ẩn ẩn tiếng khàn đặc vang lên.“Chung bá, là ta.”“… A… Thiếu gia… Điều không phải lão nhân ta hoa mắt nghễnh ngãng chứ, thật là ngươi, ngươi không phải đã…” Nghe được thanh âm Liễu Phong Liễm, người bên trong cánh cửa ngốc lăng chốc lát, một hơi dùng lực đẩy cửa ra, kinh hỉ nhìn thẳng Liễu Phong Liễm, thanh âm trở nên có chút nghẹn ngào.“Là ta, Chung bá, ta không sao.” Sau khìn thấy thân nhân, Liễu Phong Liễm cũng lộ biểu tình bùi ngùi, nếu như không phải nhờ Tiểu Bảo, y sẽ thấy cũng không thấy được người quen cũ người mà mẫu thân cố ý lưu cho y.“Sao có thể… Thiếu gia ngươi không phải bị bắn rơi xuống vách núi rồi sao?” Chung bá mặt lộ vẻ giật mình, muốn tiến lên sờ sờ xác nhận một chút thiếu gia đứng ở trước mặt lão có thật hay không thật là bình yên vô sự, còn ngỡ do mình tưởng niệm quá độ, mắt mờ rồi.“Chung bá, ta thực sự không có việc gì, nhờ có Tiểu Bảo cứu ta.” Liễu Phong Liễm mắt ẩn chứa tình cúi đầu nhìn Tiểu Bảo trong lòng, “Chúng ta đi vào trước hẵng nói, được không?”Thuận theo đường nhìn của Liễu Phong Liễm, nhìn trong lòng hắn, Chung bá mới phát hiện lúc này trong lòng thiếu gia còn có một vị thiếu niên tuấn lãng đang được y cẩn thận ôm.“A! Là Chung bá sơ sót, thiếu gia mau vào.” Chung bá đẩy ra cửa, thuận tiện Liễu Phong Liễm đem người ôm vào bên trong cánh cửa, “Lão bà tử, Hỉ nhi, Thu Nguyệt, Lai Trình, Tiết Minh, các ngươi mau ra đây, thiếu gia không có việc gì a! Thiếu gia đã trở về!”“Cái gì!? Lão nhân, ngươi nói cái gì?” Một vị phụ nhân búi tóc có chút xám trắng kéo theo một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi mặc y phục trắng bước đi như bay dẫn đầu lao ra ngoài phòng. Theo sau hai người là thanh niên nam tử hơn hai mươi tuổi cùng một thiếu phụ đã hai mươi, năm người giống Chung bá đều mặc đồ trắng, như là vì người nào đó mà giữ đạo hiếu.“Phụ thân! Người nói thật không!?”“Thiếu gia!?”Mọi người chạy tới trong viện, nhìn thấy Liễu Phong Liễm một bộ vui mừng cùng có chút sợ hãi, bọn họ đều sợ rằng đây chỉ là bọn họ đang nằm mơ, đồng thời cả đám trừng lớn con mắt, chỉ sợ bọn họ nháy mắt thì tất cả đều tiêu tan thành mây khói.“Thực sự, lão bà, đừng xem vội, trước để thiếu gia ôm ân công vào phòng đã.”Được Chung bá nhắc nhở, mọi người mới chợt phát hiện thiếu gia bọn họ đang ôm một người trong lòng, vội vã để Liễu Phong Liễm đem người ôm vào phòng.Tiết Minh muốn tiếp Tiểu Bảo từ trong tay Liễu Phong Liễm lại bị y mỉm cười cự tuyệt. Liễu Phong Liễm một đường ôm Tiểu Bảo đi tới trong phòng y, động tác mềm nhẹ mà ôm hắn tới bên giường.Một lần nữa đắp cho Tiểu Bảo một cái chăn, Tiểu Bảo tỉnh lại. Hắn đưa tay dụi dụi con mắt, đưa tay túm lấy tay áo Liễu Phong Liễm, không muốn ngủ tiếp, có ý muốn đứng dậy.Liễu Phong Liễm đành phải theo ý hắn, gọi Hỉ Nhi mang nước tới, ôm lấy hắn thay hắn rửa mặt chải đầu. Một phòng người cứ như vậy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm động tác của Phong Liễm, y cũng không hề phát hiện ra, vẫn như cũ chú tâm vào công việc.
Liễu Phong Liễm từ chỗ ngồi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn như cũ ngủ say nhảy xuống xe ngựa, tiến lên đá cửa gỗ dày của trang viên.
Cửa lớn mở ra.
“Ai vậy?” Sau cửa thanh âm già nua ẩn ẩn tiếng khàn đặc vang lên.
“Chung bá, là ta.”
“… A… Thiếu gia… Điều không phải lão nhân ta hoa mắt nghễnh ngãng chứ, thật là ngươi, ngươi không phải đã…” Nghe được thanh âm Liễu Phong Liễm, người bên trong cánh cửa ngốc lăng chốc lát, một hơi dùng lực đẩy cửa ra, kinh hỉ nhìn thẳng Liễu Phong Liễm, thanh âm trở nên có chút nghẹn ngào.
“Là ta, Chung bá, ta không sao.” Sau khìn thấy thân nhân, Liễu Phong Liễm cũng lộ biểu tình bùi ngùi, nếu như không phải nhờ Tiểu Bảo, y sẽ thấy cũng không thấy được người quen cũ người mà mẫu thân cố ý lưu cho y.
“Sao có thể… Thiếu gia ngươi không phải bị bắn rơi xuống vách núi rồi sao?” Chung bá mặt lộ vẻ giật mình, muốn tiến lên sờ sờ xác nhận một chút thiếu gia đứng ở trước mặt lão có thật hay không thật là bình yên vô sự, còn ngỡ do mình tưởng niệm quá độ, mắt mờ rồi.
“Chung bá, ta thực sự không có việc gì, nhờ có Tiểu Bảo cứu ta.” Liễu Phong Liễm mắt ẩn chứa tình cúi đầu nhìn Tiểu Bảo trong lòng, “Chúng ta đi vào trước hẵng nói, được không?”
Thuận theo đường nhìn của Liễu Phong Liễm, nhìn trong lòng hắn, Chung bá mới phát hiện lúc này trong lòng thiếu gia còn có một vị thiếu niên tuấn lãng đang được y cẩn thận ôm.
“A! Là Chung bá sơ sót, thiếu gia mau vào.” Chung bá đẩy ra cửa, thuận tiện Liễu Phong Liễm đem người ôm vào bên trong cánh cửa, “Lão bà tử, Hỉ nhi, Thu Nguyệt, Lai Trình, Tiết Minh, các ngươi mau ra đây, thiếu gia không có việc gì a! Thiếu gia đã trở về!”
“Cái gì!? Lão nhân, ngươi nói cái gì?” Một vị phụ nhân búi tóc có chút xám trắng kéo theo một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi mặc y phục trắng bước đi như bay dẫn đầu lao ra ngoài phòng. Theo sau hai người là thanh niên nam tử hơn hai mươi tuổi cùng một thiếu phụ đã hai mươi, năm người giống Chung bá đều mặc đồ trắng, như là vì người nào đó mà giữ đạo hiếu.
“Phụ thân! Người nói thật không!?”
“Thiếu gia!?”
Mọi người chạy tới trong viện, nhìn thấy Liễu Phong Liễm một bộ vui mừng cùng có chút sợ hãi, bọn họ đều sợ rằng đây chỉ là bọn họ đang nằm mơ, đồng thời cả đám trừng lớn con mắt, chỉ sợ bọn họ nháy mắt thì tất cả đều tiêu tan thành mây khói.
“Thực sự, lão bà, đừng xem vội, trước để thiếu gia ôm ân công vào phòng đã.”
Được Chung bá nhắc nhở, mọi người mới chợt phát hiện thiếu gia bọn họ đang ôm một người trong lòng, vội vã để Liễu Phong Liễm đem người ôm vào phòng.
Tiết Minh muốn tiếp Tiểu Bảo từ trong tay Liễu Phong Liễm lại bị y mỉm cười cự tuyệt. Liễu Phong Liễm một đường ôm Tiểu Bảo đi tới trong phòng y, động tác mềm nhẹ mà ôm hắn tới bên giường.
Một lần nữa đắp cho Tiểu Bảo một cái chăn, Tiểu Bảo tỉnh lại. Hắn đưa tay dụi dụi con mắt, đưa tay túm lấy tay áo Liễu Phong Liễm, không muốn ngủ tiếp, có ý muốn đứng dậy.
Liễu Phong Liễm đành phải theo ý hắn, gọi Hỉ Nhi mang nước tới, ôm lấy hắn thay hắn rửa mặt chải đầu. Một phòng người cứ như vậy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm động tác của Phong Liễm, y cũng không hề phát hiện ra, vẫn như cũ chú tâm vào công việc.
Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… Liễu Phong Liễm từ chỗ ngồi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn như cũ ngủ say nhảy xuống xe ngựa, tiến lên đá cửa gỗ dày của trang viên.Cửa lớn mở ra.“Ai vậy?” Sau cửa thanh âm già nua ẩn ẩn tiếng khàn đặc vang lên.“Chung bá, là ta.”“… A… Thiếu gia… Điều không phải lão nhân ta hoa mắt nghễnh ngãng chứ, thật là ngươi, ngươi không phải đã…” Nghe được thanh âm Liễu Phong Liễm, người bên trong cánh cửa ngốc lăng chốc lát, một hơi dùng lực đẩy cửa ra, kinh hỉ nhìn thẳng Liễu Phong Liễm, thanh âm trở nên có chút nghẹn ngào.“Là ta, Chung bá, ta không sao.” Sau khìn thấy thân nhân, Liễu Phong Liễm cũng lộ biểu tình bùi ngùi, nếu như không phải nhờ Tiểu Bảo, y sẽ thấy cũng không thấy được người quen cũ người mà mẫu thân cố ý lưu cho y.“Sao có thể… Thiếu gia ngươi không phải bị bắn rơi xuống vách núi rồi sao?” Chung bá mặt lộ vẻ giật mình, muốn tiến lên sờ sờ xác nhận một chút thiếu gia đứng ở trước mặt lão có thật hay không thật là bình yên vô sự, còn ngỡ do mình tưởng niệm quá độ, mắt mờ rồi.“Chung bá, ta thực sự không có việc gì, nhờ có Tiểu Bảo cứu ta.” Liễu Phong Liễm mắt ẩn chứa tình cúi đầu nhìn Tiểu Bảo trong lòng, “Chúng ta đi vào trước hẵng nói, được không?”Thuận theo đường nhìn của Liễu Phong Liễm, nhìn trong lòng hắn, Chung bá mới phát hiện lúc này trong lòng thiếu gia còn có một vị thiếu niên tuấn lãng đang được y cẩn thận ôm.“A! Là Chung bá sơ sót, thiếu gia mau vào.” Chung bá đẩy ra cửa, thuận tiện Liễu Phong Liễm đem người ôm vào bên trong cánh cửa, “Lão bà tử, Hỉ nhi, Thu Nguyệt, Lai Trình, Tiết Minh, các ngươi mau ra đây, thiếu gia không có việc gì a! Thiếu gia đã trở về!”“Cái gì!? Lão nhân, ngươi nói cái gì?” Một vị phụ nhân búi tóc có chút xám trắng kéo theo một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi mặc y phục trắng bước đi như bay dẫn đầu lao ra ngoài phòng. Theo sau hai người là thanh niên nam tử hơn hai mươi tuổi cùng một thiếu phụ đã hai mươi, năm người giống Chung bá đều mặc đồ trắng, như là vì người nào đó mà giữ đạo hiếu.“Phụ thân! Người nói thật không!?”“Thiếu gia!?”Mọi người chạy tới trong viện, nhìn thấy Liễu Phong Liễm một bộ vui mừng cùng có chút sợ hãi, bọn họ đều sợ rằng đây chỉ là bọn họ đang nằm mơ, đồng thời cả đám trừng lớn con mắt, chỉ sợ bọn họ nháy mắt thì tất cả đều tiêu tan thành mây khói.“Thực sự, lão bà, đừng xem vội, trước để thiếu gia ôm ân công vào phòng đã.”Được Chung bá nhắc nhở, mọi người mới chợt phát hiện thiếu gia bọn họ đang ôm một người trong lòng, vội vã để Liễu Phong Liễm đem người ôm vào phòng.Tiết Minh muốn tiếp Tiểu Bảo từ trong tay Liễu Phong Liễm lại bị y mỉm cười cự tuyệt. Liễu Phong Liễm một đường ôm Tiểu Bảo đi tới trong phòng y, động tác mềm nhẹ mà ôm hắn tới bên giường.Một lần nữa đắp cho Tiểu Bảo một cái chăn, Tiểu Bảo tỉnh lại. Hắn đưa tay dụi dụi con mắt, đưa tay túm lấy tay áo Liễu Phong Liễm, không muốn ngủ tiếp, có ý muốn đứng dậy.Liễu Phong Liễm đành phải theo ý hắn, gọi Hỉ Nhi mang nước tới, ôm lấy hắn thay hắn rửa mặt chải đầu. Một phòng người cứ như vậy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm động tác của Phong Liễm, y cũng không hề phát hiện ra, vẫn như cũ chú tâm vào công việc.