Núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính…
Chương 53
Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… “Vậy… Vậy phải làm sao đây?”“Chung bá yên tâm, chúng ta cùng tam đệ lên đường, đi tới Miêu Cương.”“Quý thiếu gia, xe ngựa và vật dụng đã chuẩn bị tốt.”“Được! Đại ca, Tiểu Bảo, chúng ta hiện tại liền xuất phát thôi.”Hà Ý Nhân gật đầu, ôm lấy Liễu Phong Liễm dẫn đầu đi ra ngoài.“Quý thiếu gia, để Lai Trình cùng Tiết Minh theo đi.” Chung bá nói rằng.“Không cần, nhiều người đi ngược lại làm chậm hành trình.” Quý Lăng Tiêu đón lấy bao quần áo trong tay Thu Nguyệt, kéo Tiểu Bảo đuổi theo Hà Ý Nhân.Đi tới phân nửa, Tiểu Bảo đột nhiên dừng lại, hướng Hỉ Nhi đi theo một bên hỏi: “Hỉ Nhi, trong nhà có rượu mạnh không? Cho ta một vò.”“Có, ta đi lấy.” Hỉ Nhi xoay người chạy đi.“Ngươi cần rượu làm gì?” Còn là rượu mạnh, Quý Lăng Tiêu khó hiểu nhìn Tiểu Bảo.“Có thể làm đông máu.” Đi vội vài bước, Tiểu Bảo chạy tới bên cạnh Hà Ý Nhân.Đi tới trước xe ngựa, Tiểu Bảo dẫn đầu nhảy lên xe ngựa, thân thủ tiếp lấy Liễu Phong Liễm bị Hà Ý Nhân ôm lên xe ngựa, động tác nhẹ nhàng giúp Liễu Phong Liễm an trí ổn thỏa chăn mỏng trong xe, rồi tiếp nhận bao quần áo, còn có bình rượu Hỉ Nhi vội vã ôm tới.“Không đợi hừng đông lên mới đi được sao?” Lai Trình mắt nhìn bầu trời ban đêm.“Không được, dù sao trời sáng rất nhanh, đi sớm một chút có thể sớm một chút chạy tới Miêu Cương.” Tiếp nhận cây đuốc trong tay Tiết Minh, Quý Lăng Tiêu ngồi vào ghế trước xe.Hà Ý Nhân ngồi ở vị trí đánh xe bên người hắn.“Các vị, chúng ta đi.”“Hà thiếu gia, Quý thiếu gia, thiếu gia cùng Tiểu Bảo nhà chúng ta liền giao phó cho nhị vị rồi.” Chung bá thận trọng hướng hai người khom mình hành lễ.“Yên tâm.”“Nhất định.”Hai người dứt lời, Hà Ý Nhân liền vung lên dây cương, điều khiển con ngựa bước đi.“Đại ca hiện tại sắc trời rất tối, ngươi đi chậm một chút, vững vàng.”“Được, ta biết. Ngươi kêu Tiểu Bảo ngủ chút đi, nhìn qua tinh thần hắn thật không tốt.” Hà Ý Nhân nhỏ giọng nói, hướng trong xe chỉ chỉ.“Ai…” Quý Lăng Tiêu thở dài, đem cây đuốc giao cho Hà Ý Nhân, xoay người chui vào trong xe.“Tiểu Bảo, ngươi ngủ chút đi.”“Nhị ca, ta không sao.”“Nhưng ngươi vẫn phải chăm sóc tam đệ, không nghỉ ngơi thân thể sao chịu nổi.”“Ta thực sự không có việc gì, nếu như mệt mỏi, ta nhất định sẽ đi nghỉ ngơi, ta bảo chứng nhất định sẽ chiếu cố chính mình.”“Vậy là tốt rồi.” Xem ra Tiểu Bảo tạm thời sẽ không nghỉ ngơi, có điều chí ít có bảo chứng của hắn, Quý Lăng Tiêu thoáng yên tâm một chút. Hắn cũng không mong muốn một người một tốt lên, người kia lại ngã xuống.“Sao rồi?” Hà Ý Nhân thấy Quý Lăng Tiêu từ trong xe đi ra, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh gã, mở miệng hỏi nói.Quý Lăng Tiêu lắc đầu: “Ta xem hắn bây giờ còn tốt lắm, hẳn là không có sao đâu.”“Ai…”Quý Lăng Tiêu cầm lấy cây đuốc trong tay Hà Ý Nhân để gã có thể chuyên tâm chạy đi: “Quên đi, chạy đi.”“Ừ.”
“Vậy… Vậy phải làm sao đây?”
“Chung bá yên tâm, chúng ta cùng tam đệ lên đường, đi tới Miêu Cương.”
“Quý thiếu gia, xe ngựa và vật dụng đã chuẩn bị tốt.”
“Được! Đại ca, Tiểu Bảo, chúng ta hiện tại liền xuất phát thôi.”
Hà Ý Nhân gật đầu, ôm lấy Liễu Phong Liễm dẫn đầu đi ra ngoài.
“Quý thiếu gia, để Lai Trình cùng Tiết Minh theo đi.” Chung bá nói rằng.
“Không cần, nhiều người đi ngược lại làm chậm hành trình.” Quý Lăng Tiêu đón lấy bao quần áo trong tay Thu Nguyệt, kéo Tiểu Bảo đuổi theo Hà Ý Nhân.
Đi tới phân nửa, Tiểu Bảo đột nhiên dừng lại, hướng Hỉ Nhi đi theo một bên hỏi: “Hỉ Nhi, trong nhà có rượu mạnh không? Cho ta một vò.”
“Có, ta đi lấy.” Hỉ Nhi xoay người chạy đi.
“Ngươi cần rượu làm gì?” Còn là rượu mạnh, Quý Lăng Tiêu khó hiểu nhìn Tiểu Bảo.
“Có thể làm đông máu.” Đi vội vài bước, Tiểu Bảo chạy tới bên cạnh Hà Ý Nhân.
Đi tới trước xe ngựa, Tiểu Bảo dẫn đầu nhảy lên xe ngựa, thân thủ tiếp lấy Liễu Phong Liễm bị Hà Ý Nhân ôm lên xe ngựa, động tác nhẹ nhàng giúp Liễu Phong Liễm an trí ổn thỏa chăn mỏng trong xe, rồi tiếp nhận bao quần áo, còn có bình rượu Hỉ Nhi vội vã ôm tới.
“Không đợi hừng đông lên mới đi được sao?” Lai Trình mắt nhìn bầu trời ban đêm.
“Không được, dù sao trời sáng rất nhanh, đi sớm một chút có thể sớm một chút chạy tới Miêu Cương.” Tiếp nhận cây đuốc trong tay Tiết Minh, Quý Lăng Tiêu ngồi vào ghế trước xe.
Hà Ý Nhân ngồi ở vị trí đánh xe bên người hắn.
“Các vị, chúng ta đi.”
“Hà thiếu gia, Quý thiếu gia, thiếu gia cùng Tiểu Bảo nhà chúng ta liền giao phó cho nhị vị rồi.” Chung bá thận trọng hướng hai người khom mình hành lễ.
“Yên tâm.”
“Nhất định.”
Hai người dứt lời, Hà Ý Nhân liền vung lên dây cương, điều khiển con ngựa bước đi.
“Đại ca hiện tại sắc trời rất tối, ngươi đi chậm một chút, vững vàng.”
“Được, ta biết. Ngươi kêu Tiểu Bảo ngủ chút đi, nhìn qua tinh thần hắn thật không tốt.” Hà Ý Nhân nhỏ giọng nói, hướng trong xe chỉ chỉ.
“Ai…” Quý Lăng Tiêu thở dài, đem cây đuốc giao cho Hà Ý Nhân, xoay người chui vào trong xe.
“Tiểu Bảo, ngươi ngủ chút đi.”
“Nhị ca, ta không sao.”
“Nhưng ngươi vẫn phải chăm sóc tam đệ, không nghỉ ngơi thân thể sao chịu nổi.”
“Ta thực sự không có việc gì, nếu như mệt mỏi, ta nhất định sẽ đi nghỉ ngơi, ta bảo chứng nhất định sẽ chiếu cố chính mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Xem ra Tiểu Bảo tạm thời sẽ không nghỉ ngơi, có điều chí ít có bảo chứng của hắn, Quý Lăng Tiêu thoáng yên tâm một chút. Hắn cũng không mong muốn một người một tốt lên, người kia lại ngã xuống.
“Sao rồi?” Hà Ý Nhân thấy Quý Lăng Tiêu từ trong xe đi ra, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh gã, mở miệng hỏi nói.
Quý Lăng Tiêu lắc đầu: “Ta xem hắn bây giờ còn tốt lắm, hẳn là không có sao đâu.”
“Ai…”
Quý Lăng Tiêu cầm lấy cây đuốc trong tay Hà Ý Nhân để gã có thể chuyên tâm chạy đi: “Quên đi, chạy đi.”
“Ừ.”
Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)Tác giả: Ám DụcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcNúi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã. Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất. Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo. Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a” “Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính… “Vậy… Vậy phải làm sao đây?”“Chung bá yên tâm, chúng ta cùng tam đệ lên đường, đi tới Miêu Cương.”“Quý thiếu gia, xe ngựa và vật dụng đã chuẩn bị tốt.”“Được! Đại ca, Tiểu Bảo, chúng ta hiện tại liền xuất phát thôi.”Hà Ý Nhân gật đầu, ôm lấy Liễu Phong Liễm dẫn đầu đi ra ngoài.“Quý thiếu gia, để Lai Trình cùng Tiết Minh theo đi.” Chung bá nói rằng.“Không cần, nhiều người đi ngược lại làm chậm hành trình.” Quý Lăng Tiêu đón lấy bao quần áo trong tay Thu Nguyệt, kéo Tiểu Bảo đuổi theo Hà Ý Nhân.Đi tới phân nửa, Tiểu Bảo đột nhiên dừng lại, hướng Hỉ Nhi đi theo một bên hỏi: “Hỉ Nhi, trong nhà có rượu mạnh không? Cho ta một vò.”“Có, ta đi lấy.” Hỉ Nhi xoay người chạy đi.“Ngươi cần rượu làm gì?” Còn là rượu mạnh, Quý Lăng Tiêu khó hiểu nhìn Tiểu Bảo.“Có thể làm đông máu.” Đi vội vài bước, Tiểu Bảo chạy tới bên cạnh Hà Ý Nhân.Đi tới trước xe ngựa, Tiểu Bảo dẫn đầu nhảy lên xe ngựa, thân thủ tiếp lấy Liễu Phong Liễm bị Hà Ý Nhân ôm lên xe ngựa, động tác nhẹ nhàng giúp Liễu Phong Liễm an trí ổn thỏa chăn mỏng trong xe, rồi tiếp nhận bao quần áo, còn có bình rượu Hỉ Nhi vội vã ôm tới.“Không đợi hừng đông lên mới đi được sao?” Lai Trình mắt nhìn bầu trời ban đêm.“Không được, dù sao trời sáng rất nhanh, đi sớm một chút có thể sớm một chút chạy tới Miêu Cương.” Tiếp nhận cây đuốc trong tay Tiết Minh, Quý Lăng Tiêu ngồi vào ghế trước xe.Hà Ý Nhân ngồi ở vị trí đánh xe bên người hắn.“Các vị, chúng ta đi.”“Hà thiếu gia, Quý thiếu gia, thiếu gia cùng Tiểu Bảo nhà chúng ta liền giao phó cho nhị vị rồi.” Chung bá thận trọng hướng hai người khom mình hành lễ.“Yên tâm.”“Nhất định.”Hai người dứt lời, Hà Ý Nhân liền vung lên dây cương, điều khiển con ngựa bước đi.“Đại ca hiện tại sắc trời rất tối, ngươi đi chậm một chút, vững vàng.”“Được, ta biết. Ngươi kêu Tiểu Bảo ngủ chút đi, nhìn qua tinh thần hắn thật không tốt.” Hà Ý Nhân nhỏ giọng nói, hướng trong xe chỉ chỉ.“Ai…” Quý Lăng Tiêu thở dài, đem cây đuốc giao cho Hà Ý Nhân, xoay người chui vào trong xe.“Tiểu Bảo, ngươi ngủ chút đi.”“Nhị ca, ta không sao.”“Nhưng ngươi vẫn phải chăm sóc tam đệ, không nghỉ ngơi thân thể sao chịu nổi.”“Ta thực sự không có việc gì, nếu như mệt mỏi, ta nhất định sẽ đi nghỉ ngơi, ta bảo chứng nhất định sẽ chiếu cố chính mình.”“Vậy là tốt rồi.” Xem ra Tiểu Bảo tạm thời sẽ không nghỉ ngơi, có điều chí ít có bảo chứng của hắn, Quý Lăng Tiêu thoáng yên tâm một chút. Hắn cũng không mong muốn một người một tốt lên, người kia lại ngã xuống.“Sao rồi?” Hà Ý Nhân thấy Quý Lăng Tiêu từ trong xe đi ra, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh gã, mở miệng hỏi nói.Quý Lăng Tiêu lắc đầu: “Ta xem hắn bây giờ còn tốt lắm, hẳn là không có sao đâu.”“Ai…”Quý Lăng Tiêu cầm lấy cây đuốc trong tay Hà Ý Nhân để gã có thể chuyên tâm chạy đi: “Quên đi, chạy đi.”“Ừ.”