một buổi sáng đẹp trời, có hai cô gái đang hì hục chạy đua với thời gian. Hai cô đạp xe với“ tốc độ bàn thờ” làm người đi đường chỉ cảm nhận được một làn gió mạnh chứ không thể biết sự xuất hiện của hai cô. Sau một lúc đạp xe mệt phờ người, hai cô gái của chúng ta cũng đã đến trường. Nhìn chiếc cổng sắt cao 2 mét, hai cô nàng nuốt cái“ ực” rồi bắt đầu trèo. Cô thứ nhất có mái tóc dài, màu hồng tươi, buông thõng xuống. Đôi mắt màu tím đẹp mê người với thân hình chuẩn( Kim) than: - Haizzz, mới vào trường mà đã bị trễ giờ học rùi, sau này tao còn ấn tượng tốt nào mà đi tán trai chứ? - Cô vừa trèo vừa than vãn với con bạn thân nghe. - Mày im dùm tao đi! Cố mà trèo nhanh lên không“ mụ phù thủy”( ý chỉ cô giám thị) mà thấy thì chỉ có nước ngồi ngoài hành lang mà ngắm mây với cỏ. – Một cô gái có mái tóc ngắn đến ngang vai, bên phải còn buộc một mớ tóc nhìn rất dễ thương, màu xanh dương nhạt. Cô có đôi mắt màu xanh lá rất đẹp. Đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào rất mĩ lệ ( Chi) nghe cô bạn mình…
Chương 11: 1 tháng!
Cậu Mới Là Người Tôi Thích, Không Phải Cô Ta!Tác giả: Hàn Băng*một buổi sáng đẹp trời, có hai cô gái đang hì hục chạy đua với thời gian. Hai cô đạp xe với“ tốc độ bàn thờ” làm người đi đường chỉ cảm nhận được một làn gió mạnh chứ không thể biết sự xuất hiện của hai cô. Sau một lúc đạp xe mệt phờ người, hai cô gái của chúng ta cũng đã đến trường. Nhìn chiếc cổng sắt cao 2 mét, hai cô nàng nuốt cái“ ực” rồi bắt đầu trèo. Cô thứ nhất có mái tóc dài, màu hồng tươi, buông thõng xuống. Đôi mắt màu tím đẹp mê người với thân hình chuẩn( Kim) than: - Haizzz, mới vào trường mà đã bị trễ giờ học rùi, sau này tao còn ấn tượng tốt nào mà đi tán trai chứ? - Cô vừa trèo vừa than vãn với con bạn thân nghe. - Mày im dùm tao đi! Cố mà trèo nhanh lên không“ mụ phù thủy”( ý chỉ cô giám thị) mà thấy thì chỉ có nước ngồi ngoài hành lang mà ngắm mây với cỏ. – Một cô gái có mái tóc ngắn đến ngang vai, bên phải còn buộc một mớ tóc nhìn rất dễ thương, màu xanh dương nhạt. Cô có đôi mắt màu xanh lá rất đẹp. Đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào rất mĩ lệ ( Chi) nghe cô bạn mình… -Hảảảả??????? - Nó hét với âm lượng cực đại vô chiếc đt nhỏ bé. May hắn đi ra ngoài rồi nên ko bị thủng màng nhĩ - Bố... nói cái gì cơ?-Đã bảo rồi, bố sẽ cho con sang nc bn để học hỏi. Chứ dạo này trình độ học của con hạ thấp ko phanh đấy. - Ở đầu dây bên kia phát ra tiếng nói.-Nhưng... con ko muốn đi! - Nó nói nhỏ rồi hét lớn. Lí do nó ko muốn đi vì nó đã hứa mai mối giữa hắn và Linh Anh rồi, nó cũng thik trò mai mối này nữa. Với lại, nó đi phải xa mọi ng trong lớp, nhớ lắm chứ.-Ko đc! Bố ko muốn con tự lập nữa. Một là con phải chuyển sang nhà bố mẹ ở, hai là sang nc bn học hỏi. Chọn đi! - Bố nó nói rất quyết liệt. Dù nó thik tự lập hơn nhưng nỗi nhớ bn bè và lời hứa thì hơn nữa nên nó quyết định chọn phương án thứ nhất. Nó định nói vô đt nhưng gượm đã! Nhà bố mẹ... chả phải là ở Mỹ sao!-Nhanh lên! - Bố nó hét.-Con... chọn cái thứ hai nhưng với điều kiện... - Nó cố gắng nói.-Nói! - Bố nó nói đúng một chữ.-Cho con ở đây 1 tháng rồi con sẽ tự đi. Nhưng con đến nc nào thì do con chọn. - Nó nói.-Ừ! Sau 1 tháng bố sẽ cho ng ra xem. Nếu ko thấy con ở sân bay thì con xác định đi là vừa - Sau câu nói đó thì tắt "rụp".-Cậu... chỉ còn 1 tháng ở đây sao?! - Một giọng nói nữ tính ở dưới chân cầu thang phát ra. Nó nhìn lại thì...-Linh!
-Hảảảả??????? - Nó hét với âm lượng cực đại vô chiếc đt nhỏ bé. May hắn đi ra ngoài rồi nên ko bị thủng màng nhĩ - Bố... nói cái gì cơ?
-Đã bảo rồi, bố sẽ cho con sang nc bn để học hỏi. Chứ dạo này trình độ học của con hạ thấp ko phanh đấy. - Ở đầu dây bên kia phát ra tiếng nói.
-Nhưng... con ko muốn đi! - Nó nói nhỏ rồi hét lớn. Lí do nó ko muốn đi vì nó đã hứa mai mối giữa hắn và Linh Anh rồi, nó cũng thik trò mai mối này nữa. Với lại, nó đi phải xa mọi ng trong lớp, nhớ lắm chứ.
-Ko đc! Bố ko muốn con tự lập nữa. Một là con phải chuyển sang nhà bố mẹ ở, hai là sang nc bn học hỏi. Chọn đi! - Bố nó nói rất quyết liệt. Dù nó thik tự lập hơn nhưng nỗi nhớ bn bè và lời hứa thì hơn nữa nên nó quyết định chọn phương án thứ nhất. Nó định nói vô đt nhưng gượm đã! Nhà bố mẹ... chả phải là ở Mỹ sao!
-Nhanh lên! - Bố nó hét.
-Con... chọn cái thứ hai nhưng với điều kiện... - Nó cố gắng nói.
-Nói! - Bố nó nói đúng một chữ.
-Cho con ở đây 1 tháng rồi con sẽ tự đi. Nhưng con đến nc nào thì do con chọn. - Nó nói.
-Ừ! Sau 1 tháng bố sẽ cho ng ra xem. Nếu ko thấy con ở sân bay thì con xác định đi là vừa - Sau câu nói đó thì tắt "rụp".
-Cậu... chỉ còn 1 tháng ở đây sao?! - Một giọng nói nữ tính ở dưới chân cầu thang phát ra. Nó nhìn lại thì...
-Linh!
Cậu Mới Là Người Tôi Thích, Không Phải Cô Ta!Tác giả: Hàn Băng*một buổi sáng đẹp trời, có hai cô gái đang hì hục chạy đua với thời gian. Hai cô đạp xe với“ tốc độ bàn thờ” làm người đi đường chỉ cảm nhận được một làn gió mạnh chứ không thể biết sự xuất hiện của hai cô. Sau một lúc đạp xe mệt phờ người, hai cô gái của chúng ta cũng đã đến trường. Nhìn chiếc cổng sắt cao 2 mét, hai cô nàng nuốt cái“ ực” rồi bắt đầu trèo. Cô thứ nhất có mái tóc dài, màu hồng tươi, buông thõng xuống. Đôi mắt màu tím đẹp mê người với thân hình chuẩn( Kim) than: - Haizzz, mới vào trường mà đã bị trễ giờ học rùi, sau này tao còn ấn tượng tốt nào mà đi tán trai chứ? - Cô vừa trèo vừa than vãn với con bạn thân nghe. - Mày im dùm tao đi! Cố mà trèo nhanh lên không“ mụ phù thủy”( ý chỉ cô giám thị) mà thấy thì chỉ có nước ngồi ngoài hành lang mà ngắm mây với cỏ. – Một cô gái có mái tóc ngắn đến ngang vai, bên phải còn buộc một mớ tóc nhìn rất dễ thương, màu xanh dương nhạt. Cô có đôi mắt màu xanh lá rất đẹp. Đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào rất mĩ lệ ( Chi) nghe cô bạn mình… -Hảảảả??????? - Nó hét với âm lượng cực đại vô chiếc đt nhỏ bé. May hắn đi ra ngoài rồi nên ko bị thủng màng nhĩ - Bố... nói cái gì cơ?-Đã bảo rồi, bố sẽ cho con sang nc bn để học hỏi. Chứ dạo này trình độ học của con hạ thấp ko phanh đấy. - Ở đầu dây bên kia phát ra tiếng nói.-Nhưng... con ko muốn đi! - Nó nói nhỏ rồi hét lớn. Lí do nó ko muốn đi vì nó đã hứa mai mối giữa hắn và Linh Anh rồi, nó cũng thik trò mai mối này nữa. Với lại, nó đi phải xa mọi ng trong lớp, nhớ lắm chứ.-Ko đc! Bố ko muốn con tự lập nữa. Một là con phải chuyển sang nhà bố mẹ ở, hai là sang nc bn học hỏi. Chọn đi! - Bố nó nói rất quyết liệt. Dù nó thik tự lập hơn nhưng nỗi nhớ bn bè và lời hứa thì hơn nữa nên nó quyết định chọn phương án thứ nhất. Nó định nói vô đt nhưng gượm đã! Nhà bố mẹ... chả phải là ở Mỹ sao!-Nhanh lên! - Bố nó hét.-Con... chọn cái thứ hai nhưng với điều kiện... - Nó cố gắng nói.-Nói! - Bố nó nói đúng một chữ.-Cho con ở đây 1 tháng rồi con sẽ tự đi. Nhưng con đến nc nào thì do con chọn. - Nó nói.-Ừ! Sau 1 tháng bố sẽ cho ng ra xem. Nếu ko thấy con ở sân bay thì con xác định đi là vừa - Sau câu nói đó thì tắt "rụp".-Cậu... chỉ còn 1 tháng ở đây sao?! - Một giọng nói nữ tính ở dưới chân cầu thang phát ra. Nó nhìn lại thì...-Linh!