Tôi thích cậu ấy. Tôi chắc chắn rằng tôi thích cậu ấy. Không giống như rất nhiều lần cảm nắng nhẹ trước đây, cậu ấy khác biệt... Cậu ấy được mệnh danh là hotboy của lớp, vô vàn nữ sinh ngưỡng mộ. Cậu ấy có thành tích học tập xuất sắc, là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người. Cậu ấy có gia cảnh giàu có, lại chẳng hề kiêu ngạo. Cậu ấy... là ngôi sao trên trời mà tôi chỉ dám nhìn, chứ không dám hái. Có đủ các tiêu chuẩn để trở thành một soái ca như vậy, bảo sao tôi không thích cậu ấy? Tôi cũng chỉ như những người ái mộ kia của cậu ấy thôi... Ngược lại, tôi lại mong cậu ấy không cần quá nổi bật như thế, để nụ cười ấm áp của cậu ấy chỉ dành cho tôi thôi, sự quan tâm của cậu ấy cũng là thuộc về tôi. Tôi không thích cậu ấy, chỉ vì cậu ấy là soái ca. Mơ tưởng hão huyền quá nhỉ? Tôi có là ai đâu mà có thể yêu cầu cậu ấy như thế? Tôi thích thế nào cũng đâu có liên quan đến cậu ấy? Ha ha... Crush một người nhiều đến thế, hóa ra lại đau lòng đến như vậy. Thích cậu ấy, không phải lỗi của tôi. Đó…
Chương 23: Trang nhật kí thứ 23: Một cái kết hụt cho cả hai chúng ta
Nhật Kí Dõi Theo Một NgườiTác giả: Kem TáoTôi thích cậu ấy. Tôi chắc chắn rằng tôi thích cậu ấy. Không giống như rất nhiều lần cảm nắng nhẹ trước đây, cậu ấy khác biệt... Cậu ấy được mệnh danh là hotboy của lớp, vô vàn nữ sinh ngưỡng mộ. Cậu ấy có thành tích học tập xuất sắc, là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người. Cậu ấy có gia cảnh giàu có, lại chẳng hề kiêu ngạo. Cậu ấy... là ngôi sao trên trời mà tôi chỉ dám nhìn, chứ không dám hái. Có đủ các tiêu chuẩn để trở thành một soái ca như vậy, bảo sao tôi không thích cậu ấy? Tôi cũng chỉ như những người ái mộ kia của cậu ấy thôi... Ngược lại, tôi lại mong cậu ấy không cần quá nổi bật như thế, để nụ cười ấm áp của cậu ấy chỉ dành cho tôi thôi, sự quan tâm của cậu ấy cũng là thuộc về tôi. Tôi không thích cậu ấy, chỉ vì cậu ấy là soái ca. Mơ tưởng hão huyền quá nhỉ? Tôi có là ai đâu mà có thể yêu cầu cậu ấy như thế? Tôi thích thế nào cũng đâu có liên quan đến cậu ấy? Ha ha... Crush một người nhiều đến thế, hóa ra lại đau lòng đến như vậy. Thích cậu ấy, không phải lỗi của tôi. Đó… Chuông báo vào lớp vang lên, và cậu ấy vẫn chưa đến.Có thể là cậu ấy đã ngủ quên mất, tôi tự nhủ với mình thế.Cô giáo khoan thai bước vào lớp, nhìn quanh lớp một vòng, nhẹ giọng nói:- Lan Vi hô cả lớp đi.Lan Vi là bạn lớp phó.Nỗi lo lắng của tôi càng dâng cao hơnSau khi cả lớp đã chào cô xong, ngồi xuống, cô mới nói:- Mới đầu năm, lớp mình lại mất đi một thành viên, các em ạ. Có một bạn đã chuyển trường.Cả lớp lập tức nhao nhao lên.Tôi sững sờ, không thể tin nổi vào tai mình. Hôm nay chỉ thiếu có mỗi cậu ấy, chẳng lẽ...Cô nói tiếp:- Các em cũng biết là ai rồi, phải không? Thiếu đi một thành viên, lại còn là lớp trưởng, lớp ta chắc hẳn sẽ cảm thấy hụt hẫng rất nhiều. Bản thân cô cũng rất buồn khi biết tin bạn ấy sẽ chuyển đi...Những lời nói sau đó của cô giáo, tôi không còn nghe rõ nữa. Tôi chỉ thấy tai mình ù đi, đầu óc chẳng thể suy nghĩ gì, hơi nước nhanh chóng đong đầy trên khóe mắt.Cho đến cuối cùng, cậu ấy vẫn chẳng thể biết tình cảm của tôi.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn là một kẻ vô hình trong mắt cậu ấy.Giá như tôi tự tin hơn, giá như tôi đã thổ lộ, thì mọi chuyện có đi đến nước này không?Ít nhất, trong kí ức của cậu ấy, tôi sẽ là một người từng thích cậu ấy rất nhiều.Còn hiện tại, trong kí ức của cậu ấy, thậm chí không có một dấu ấn nào là của tôi.Thà rằng tôi thổ lộ, rồi bị từ chối, còn hơn là cậu ấy vĩnh viễn không thể biết được tôi thích cậu ấy nhiều đến chừng nào.Để rồi cuối cùng, chúng tôi bỏ lỡ nhau.Để rồi cuối cùng, cái kết cho một câu chuyện đơn phương, lại hụt hẫng đến thế.Nếu bạn thích một người, hãy dũng cảm nói cho người ấy biết. Đừng chần chừ hay do dự, vì có thể ngày mai, bạn sẽ chẳng còn cơ hội để nói lời yêu dù bạn muốn đi chăng nữa...Đừng tốn thời gian để suy nghĩ quá nhiều, so với việc tiếp tục vô hình, bạn có 50% tỏ tình thành công và 50% bị người ấy chán ghét. Nhưng dù thế nào, bạn sẽ vẫn được nhớ đến.Còn tôi, giờ đã không còn cơ hội để thổ lộ với cậu ấy nữa rồi.
Chuông báo vào lớp vang lên, và cậu ấy vẫn chưa đến.
Có thể là cậu ấy đã ngủ quên mất, tôi tự nhủ với mình thế.
Cô giáo khoan thai bước vào lớp, nhìn quanh lớp một vòng, nhẹ giọng nói:
- Lan Vi hô cả lớp đi.
Lan Vi là bạn lớp phó.
Nỗi lo lắng của tôi càng dâng cao hơn
Sau khi cả lớp đã chào cô xong, ngồi xuống, cô mới nói:
- Mới đầu năm, lớp mình lại mất đi một thành viên, các em ạ. Có một bạn đã chuyển trường.
Cả lớp lập tức nhao nhao lên.
Tôi sững sờ, không thể tin nổi vào tai mình. Hôm nay chỉ thiếu có mỗi cậu ấy, chẳng lẽ...
Cô nói tiếp:
- Các em cũng biết là ai rồi, phải không? Thiếu đi một thành viên, lại còn là lớp trưởng, lớp ta chắc hẳn sẽ cảm thấy hụt hẫng rất nhiều. Bản thân cô cũng rất buồn khi biết tin bạn ấy sẽ chuyển đi...
Những lời nói sau đó của cô giáo, tôi không còn nghe rõ nữa. Tôi chỉ thấy tai mình ù đi, đầu óc chẳng thể suy nghĩ gì, hơi nước nhanh chóng đong đầy trên khóe mắt.
Cho đến cuối cùng, cậu ấy vẫn chẳng thể biết tình cảm của tôi.
Cho đến cuối cùng, tôi vẫn là một kẻ vô hình trong mắt cậu ấy.
Giá như tôi tự tin hơn, giá như tôi đã thổ lộ, thì mọi chuyện có đi đến nước này không?
Ít nhất, trong kí ức của cậu ấy, tôi sẽ là một người từng thích cậu ấy rất nhiều.
Còn hiện tại, trong kí ức của cậu ấy, thậm chí không có một dấu ấn nào là của tôi.
Thà rằng tôi thổ lộ, rồi bị từ chối, còn hơn là cậu ấy vĩnh viễn không thể biết được tôi thích cậu ấy nhiều đến chừng nào.
Để rồi cuối cùng, chúng tôi bỏ lỡ nhau.
Để rồi cuối cùng, cái kết cho một câu chuyện đơn phương, lại hụt hẫng đến thế.
Nếu bạn thích một người, hãy dũng cảm nói cho người ấy biết. Đừng chần chừ hay do dự, vì có thể ngày mai, bạn sẽ chẳng còn cơ hội để nói lời yêu dù bạn muốn đi chăng nữa...
Đừng tốn thời gian để suy nghĩ quá nhiều, so với việc tiếp tục vô hình, bạn có 50% tỏ tình thành công và 50% bị người ấy chán ghét. Nhưng dù thế nào, bạn sẽ vẫn được nhớ đến.
Còn tôi, giờ đã không còn cơ hội để thổ lộ với cậu ấy nữa rồi.
Nhật Kí Dõi Theo Một NgườiTác giả: Kem TáoTôi thích cậu ấy. Tôi chắc chắn rằng tôi thích cậu ấy. Không giống như rất nhiều lần cảm nắng nhẹ trước đây, cậu ấy khác biệt... Cậu ấy được mệnh danh là hotboy của lớp, vô vàn nữ sinh ngưỡng mộ. Cậu ấy có thành tích học tập xuất sắc, là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người. Cậu ấy có gia cảnh giàu có, lại chẳng hề kiêu ngạo. Cậu ấy... là ngôi sao trên trời mà tôi chỉ dám nhìn, chứ không dám hái. Có đủ các tiêu chuẩn để trở thành một soái ca như vậy, bảo sao tôi không thích cậu ấy? Tôi cũng chỉ như những người ái mộ kia của cậu ấy thôi... Ngược lại, tôi lại mong cậu ấy không cần quá nổi bật như thế, để nụ cười ấm áp của cậu ấy chỉ dành cho tôi thôi, sự quan tâm của cậu ấy cũng là thuộc về tôi. Tôi không thích cậu ấy, chỉ vì cậu ấy là soái ca. Mơ tưởng hão huyền quá nhỉ? Tôi có là ai đâu mà có thể yêu cầu cậu ấy như thế? Tôi thích thế nào cũng đâu có liên quan đến cậu ấy? Ha ha... Crush một người nhiều đến thế, hóa ra lại đau lòng đến như vậy. Thích cậu ấy, không phải lỗi của tôi. Đó… Chuông báo vào lớp vang lên, và cậu ấy vẫn chưa đến.Có thể là cậu ấy đã ngủ quên mất, tôi tự nhủ với mình thế.Cô giáo khoan thai bước vào lớp, nhìn quanh lớp một vòng, nhẹ giọng nói:- Lan Vi hô cả lớp đi.Lan Vi là bạn lớp phó.Nỗi lo lắng của tôi càng dâng cao hơnSau khi cả lớp đã chào cô xong, ngồi xuống, cô mới nói:- Mới đầu năm, lớp mình lại mất đi một thành viên, các em ạ. Có một bạn đã chuyển trường.Cả lớp lập tức nhao nhao lên.Tôi sững sờ, không thể tin nổi vào tai mình. Hôm nay chỉ thiếu có mỗi cậu ấy, chẳng lẽ...Cô nói tiếp:- Các em cũng biết là ai rồi, phải không? Thiếu đi một thành viên, lại còn là lớp trưởng, lớp ta chắc hẳn sẽ cảm thấy hụt hẫng rất nhiều. Bản thân cô cũng rất buồn khi biết tin bạn ấy sẽ chuyển đi...Những lời nói sau đó của cô giáo, tôi không còn nghe rõ nữa. Tôi chỉ thấy tai mình ù đi, đầu óc chẳng thể suy nghĩ gì, hơi nước nhanh chóng đong đầy trên khóe mắt.Cho đến cuối cùng, cậu ấy vẫn chẳng thể biết tình cảm của tôi.Cho đến cuối cùng, tôi vẫn là một kẻ vô hình trong mắt cậu ấy.Giá như tôi tự tin hơn, giá như tôi đã thổ lộ, thì mọi chuyện có đi đến nước này không?Ít nhất, trong kí ức của cậu ấy, tôi sẽ là một người từng thích cậu ấy rất nhiều.Còn hiện tại, trong kí ức của cậu ấy, thậm chí không có một dấu ấn nào là của tôi.Thà rằng tôi thổ lộ, rồi bị từ chối, còn hơn là cậu ấy vĩnh viễn không thể biết được tôi thích cậu ấy nhiều đến chừng nào.Để rồi cuối cùng, chúng tôi bỏ lỡ nhau.Để rồi cuối cùng, cái kết cho một câu chuyện đơn phương, lại hụt hẫng đến thế.Nếu bạn thích một người, hãy dũng cảm nói cho người ấy biết. Đừng chần chừ hay do dự, vì có thể ngày mai, bạn sẽ chẳng còn cơ hội để nói lời yêu dù bạn muốn đi chăng nữa...Đừng tốn thời gian để suy nghĩ quá nhiều, so với việc tiếp tục vô hình, bạn có 50% tỏ tình thành công và 50% bị người ấy chán ghét. Nhưng dù thế nào, bạn sẽ vẫn được nhớ đến.Còn tôi, giờ đã không còn cơ hội để thổ lộ với cậu ấy nữa rồi.