Tại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến…
Chương 11
Tomboy Lạnh Lùng - Băng GiáTác giả: Hàn BăngTại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến… Sau một lúc nài nỉ thì Băng Băng tỷ cô đây phải xách cái thân già đi đến cái chỗ gọi là Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cô định ko đi đâu cơ mà quên mất mấy ngày nay chưa sửa sang phòng ốc nên giờ nó luôi thôi luộm thuộm quá nên đành đi mua chút đồ.-Nè Băng, chúng ta đi mua quần áo trước nhé! - Nhi nhà ta phấn khởi, đầu xoay 180 độ lia mọi ngóc ngách trong cái Trung tâm siêu thị lớn nhất thành phố này.Băng ko nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Thế là Nhi kéo cô một phát lên tầng 3-nơi bán quần áo.-Ừm... bộ này hợp lắm nè! - Nhi chỉ chỉ chỏ chỏ đưa trước mặt cô một bộ đầm màu trắng lung linh, có đính những viên kim cương nhỏ ở thân váy làm bộ đầm trông vừa thanh lịch, tao nhã lại quý phái.-Làm gì? - Cô khó hiểu nhìn Nhi, bộ này thì mặc đi đâu? Dự tiệc à? Làm gì có! Đám cưới? Cô có cguaanr bị đám cưới hồi nào đâu!-Hì, chẳng lẽ mày quên, ngày mai là sinh nhật tao à???! Tao sẽ mở tiệc mời bà con làng xóm, đám đàn em đến dự! Là bạn thân tao, mày phải mặc thật lộng lẫy khi đến đó! - Nhi cười hớn hở. Không phải cô quên đâu, cô nhớ rõ là đằng khác. Năm nào đến sinh nhật là Nhi nó lại mở hẳn cái tiệc ồn ào suốt đêm. Băng cô đây là ko muốn nhớ lại nó chút nào.-Ừ - Mặc dù Băng ko muốn chút nào nhưng dù sao cũng là sinh nhật Nhi-nhỏ bạn thân nên đành tốn công chút vậy.-Thế mới được chứ! Vậy mày mặc bộ này cùng với chút trang sức và ít công trang điểm là đẹp lung linh như công chúa rồi! - Nhi nó lại kéo Băng lượn lẹo, chọn đủ bộ váy hết cho Băng rồi cho Nhi rồi lại trang sức, giày dép,... Đến khi mua hết đồ cũng đã là buổi tối.Băng Băng tay một ngón xách 2 túi sách, như vậy một bàn tay cô xách 10 túi sách, tay bên kia thừa đúng 1 ngón, vậy là 8 túi sách, tổng cộng là 18 cái túi sách. Sao khổ quá vậy trời?!Thế là nguyên buổi tối, Băng sửa sang lại phòng ốc, nhất là tủ quần áo đã chật níc, cái kệ giày ko còn một chỗ trống cùng cái bàn ngổn ngang son phấn dù cô ko dùng đến. Haizzz
Sau một lúc nài nỉ thì Băng Băng tỷ cô đây phải xách cái thân già đi đến cái chỗ gọi là Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cô định ko đi đâu cơ mà quên mất mấy ngày nay chưa sửa sang phòng ốc nên giờ nó luôi thôi luộm thuộm quá nên đành đi mua chút đồ.
-Nè Băng, chúng ta đi mua quần áo trước nhé! - Nhi nhà ta phấn khởi, đầu xoay 180 độ lia mọi ngóc ngách trong cái Trung tâm siêu thị lớn nhất thành phố này.
Băng ko nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Thế là Nhi kéo cô một phát lên tầng 3-nơi bán quần áo.
-Ừm... bộ này hợp lắm nè! - Nhi chỉ chỉ chỏ chỏ đưa trước mặt cô một bộ đầm màu trắng lung linh, có đính những viên kim cương nhỏ ở thân váy làm bộ đầm trông vừa thanh lịch, tao nhã lại quý phái.
-Làm gì? - Cô khó hiểu nhìn Nhi, bộ này thì mặc đi đâu? Dự tiệc à? Làm gì có! Đám cưới? Cô có cguaanr bị đám cưới hồi nào đâu!
-Hì, chẳng lẽ mày quên, ngày mai là sinh nhật tao à???! Tao sẽ mở tiệc mời bà con làng xóm, đám đàn em đến dự! Là bạn thân tao, mày phải mặc thật lộng lẫy khi đến đó! - Nhi cười hớn hở. Không phải cô quên đâu, cô nhớ rõ là đằng khác. Năm nào đến sinh nhật là Nhi nó lại mở hẳn cái tiệc ồn ào suốt đêm. Băng cô đây là ko muốn nhớ lại nó chút nào.
-Ừ - Mặc dù Băng ko muốn chút nào nhưng dù sao cũng là sinh nhật Nhi-nhỏ bạn thân nên đành tốn công chút vậy.
-Thế mới được chứ! Vậy mày mặc bộ này cùng với chút trang sức và ít công trang điểm là đẹp lung linh như công chúa rồi! - Nhi nó lại kéo Băng lượn lẹo, chọn đủ bộ váy hết cho Băng rồi cho Nhi rồi lại trang sức, giày dép,... Đến khi mua hết đồ cũng đã là buổi tối.
Băng Băng tay một ngón xách 2 túi sách, như vậy một bàn tay cô xách 10 túi sách, tay bên kia thừa đúng 1 ngón, vậy là 8 túi sách, tổng cộng là 18 cái túi sách. Sao khổ quá vậy trời?!
Thế là nguyên buổi tối, Băng sửa sang lại phòng ốc, nhất là tủ quần áo đã chật níc, cái kệ giày ko còn một chỗ trống cùng cái bàn ngổn ngang son phấn dù cô ko dùng đến. Haizzz
Tomboy Lạnh Lùng - Băng GiáTác giả: Hàn BăngTại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến… Sau một lúc nài nỉ thì Băng Băng tỷ cô đây phải xách cái thân già đi đến cái chỗ gọi là Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cô định ko đi đâu cơ mà quên mất mấy ngày nay chưa sửa sang phòng ốc nên giờ nó luôi thôi luộm thuộm quá nên đành đi mua chút đồ.-Nè Băng, chúng ta đi mua quần áo trước nhé! - Nhi nhà ta phấn khởi, đầu xoay 180 độ lia mọi ngóc ngách trong cái Trung tâm siêu thị lớn nhất thành phố này.Băng ko nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Thế là Nhi kéo cô một phát lên tầng 3-nơi bán quần áo.-Ừm... bộ này hợp lắm nè! - Nhi chỉ chỉ chỏ chỏ đưa trước mặt cô một bộ đầm màu trắng lung linh, có đính những viên kim cương nhỏ ở thân váy làm bộ đầm trông vừa thanh lịch, tao nhã lại quý phái.-Làm gì? - Cô khó hiểu nhìn Nhi, bộ này thì mặc đi đâu? Dự tiệc à? Làm gì có! Đám cưới? Cô có cguaanr bị đám cưới hồi nào đâu!-Hì, chẳng lẽ mày quên, ngày mai là sinh nhật tao à???! Tao sẽ mở tiệc mời bà con làng xóm, đám đàn em đến dự! Là bạn thân tao, mày phải mặc thật lộng lẫy khi đến đó! - Nhi cười hớn hở. Không phải cô quên đâu, cô nhớ rõ là đằng khác. Năm nào đến sinh nhật là Nhi nó lại mở hẳn cái tiệc ồn ào suốt đêm. Băng cô đây là ko muốn nhớ lại nó chút nào.-Ừ - Mặc dù Băng ko muốn chút nào nhưng dù sao cũng là sinh nhật Nhi-nhỏ bạn thân nên đành tốn công chút vậy.-Thế mới được chứ! Vậy mày mặc bộ này cùng với chút trang sức và ít công trang điểm là đẹp lung linh như công chúa rồi! - Nhi nó lại kéo Băng lượn lẹo, chọn đủ bộ váy hết cho Băng rồi cho Nhi rồi lại trang sức, giày dép,... Đến khi mua hết đồ cũng đã là buổi tối.Băng Băng tay một ngón xách 2 túi sách, như vậy một bàn tay cô xách 10 túi sách, tay bên kia thừa đúng 1 ngón, vậy là 8 túi sách, tổng cộng là 18 cái túi sách. Sao khổ quá vậy trời?!Thế là nguyên buổi tối, Băng sửa sang lại phòng ốc, nhất là tủ quần áo đã chật níc, cái kệ giày ko còn một chỗ trống cùng cái bàn ngổn ngang son phấn dù cô ko dùng đến. Haizzz