Tại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến…
Chương 18
Tomboy Lạnh Lùng - Băng GiáTác giả: Hàn BăngTại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến… Tít tít tít…Tiếng chuông điện thoại cứ reo khắp phòng, Băng tỉnh dậy rất nhanh, lấy điện thoại xem. Chợt lông mày cô nhíu lại.-A lô-Băng Băng, anh đây! – Một giọng nói nam trầm trầm cất lên. Khi nghe thấy giọng nói này, ánh mắt cô sắc thêm vài phần. Giọng nói lạnh lẽo hơn trước gấp nhiều lần.-Ai?-Thật lạnh lùng nha~ Anh trai của em nè! Lục-Khiêm! - “Nực cười!” Băng thầm nghĩ. Đó là anh trai ruột của cô-Lục Khiêm.Hai anh em lăn lộn trong cuộc đời không có tình thương của ba mẹ, dĩ nhiên phải đùm bọc lấy nhau. Trong hoàn cảnh đó, Lục Khiêm như là thần, là thánh, là người thân duy nhất của cô. Cô ngày nào cũng như ngày đó, suốt ngày bám lấy Lục Khiêm, vâng vâng dạ dạ như thú cưng.Nhớ lại một lần, hắn lợi dụng cô, dụ cô vào chuồng ngựa cướp đống rơm, rạ để nằm cho ấm trong những ngày trời lạnh. Hại cô bị ngựa đá thâm tím hết mình mẩy, hôm sau gần như không động đậy được nữa. Trong khi đó hắn ta không làm gì cả, chỉ ngồi trên cây khế gần đó đung đưa chân nhìn cô, cười khúc khích.Không chỉ vậy, người “anh trai” này hết lần này đến lần khác vứt cô vào đống rác, ném cô vào bụi rậm, thả cô xuống hồ nước, treo cô lên trên cây,… làm trò vui. Tất cả mọi thứ gọi là tàn bạo với một đứa trẻ 4 tuổi. Hắn chưa bao giờ cho cô bất kì thứ gì, đồ ăn, nước uống, quần áo,… nhưng cô vẫn một lời theo hầu hắn. Bởi vì thế giới này, ngoại trừ người đàn ông này ra, cô không quen ai cả.Cho đến một hôm, có vẻ hắn không chịu được tôi nữa, nhốt cô vào một căn hầm tối tăm, trong một căn nhà bỏ hoang. May mắn là cô chưa chết. Từ lần đó, cô thề với lòng mình, sẽ không coi anh ta như một người anh!-Anh? Tôi không có.-Thôi mà, đừng giỡn nữa! Nè, quay về nhà đi em! – Quay về nhà? Cô thầm cười khinh bỉ. Hắn lại muốn lợi dụng cô như trước đây ư? Đáng tiếc, bây giờ cô không còn là đứa trẻ 4 tuổi ngây thơ nghe răm rắp lời của một thằng anh giả tạo đâu!-Tôi đang ở nhà.-Em có tin anh sẽ làm gì đó với em không? Em nên ngoan ngoãn nghe lời anh đi! – Có lẽ Lục Khiêm nên nhớ, không có gì có thể đe dọa được cô.-Anh đe dọa tôi?-Anh có thể làm rất nhiều thứ để em CHẾT một cách nhanh chóng. Nhưng nể tình anh em, anh sẽ cho em một con đường sống. Anh cần em làm vài việc. – Lục Khiêm nhấn mạnh chữ chết, âm điệu lạnh đi rất nhiều.-Việc gì? – Cho dù không muốn làm thuộc hạ cho hắn ta nhưng Băng cũng rất tò mò việc hắn muốn nhờ cô làm là gì. Hắn ta dư sức hủy cả một thành phố, vậy hà cớ gì phải nhờ cô? Hẳn là một việc hắn không thể làm được. Mà việc hắn không làm đc trước nay chỉ có trên đầu ngón tay hoặc không có. Vậy chắc hẳn là một chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới thế giới.-Anh muốn nhờ em… giết… Sát thủ Đứng đầu Thế Giới… Đệ Nhất-Kuro No Asashin.
Tít tít tít…
Tiếng chuông điện thoại cứ reo khắp phòng, Băng tỉnh dậy rất nhanh, lấy điện thoại xem. Chợt lông mày cô nhíu lại.
-A lô
-Băng Băng, anh đây! – Một giọng nói nam trầm trầm cất lên. Khi nghe thấy giọng nói này, ánh mắt cô sắc thêm vài phần. Giọng nói lạnh lẽo hơn trước gấp nhiều lần.
-Ai?
-Thật lạnh lùng nha~ Anh trai của em nè! Lục-Khiêm! - “Nực cười!” Băng thầm nghĩ. Đó là anh trai ruột của cô-Lục Khiêm.
Hai anh em lăn lộn trong cuộc đời không có tình thương của ba mẹ, dĩ nhiên phải đùm bọc lấy nhau. Trong hoàn cảnh đó, Lục Khiêm như là thần, là thánh, là người thân duy nhất của cô. Cô ngày nào cũng như ngày đó, suốt ngày bám lấy Lục Khiêm, vâng vâng dạ dạ như thú cưng.
Nhớ lại một lần, hắn lợi dụng cô, dụ cô vào chuồng ngựa cướp đống rơm, rạ để nằm cho ấm trong những ngày trời lạnh. Hại cô bị ngựa đá thâm tím hết mình mẩy, hôm sau gần như không động đậy được nữa. Trong khi đó hắn ta không làm gì cả, chỉ ngồi trên cây khế gần đó đung đưa chân nhìn cô, cười khúc khích.
Không chỉ vậy, người “anh trai” này hết lần này đến lần khác vứt cô vào đống rác, ném cô vào bụi rậm, thả cô xuống hồ nước, treo cô lên trên cây,… làm trò vui. Tất cả mọi thứ gọi là tàn bạo với một đứa trẻ 4 tuổi. Hắn chưa bao giờ cho cô bất kì thứ gì, đồ ăn, nước uống, quần áo,… nhưng cô vẫn một lời theo hầu hắn. Bởi vì thế giới này, ngoại trừ người đàn ông này ra, cô không quen ai cả.
Cho đến một hôm, có vẻ hắn không chịu được tôi nữa, nhốt cô vào một căn hầm tối tăm, trong một căn nhà bỏ hoang. May mắn là cô chưa chết. Từ lần đó, cô thề với lòng mình, sẽ không coi anh ta như một người anh!
-Anh? Tôi không có.
-Thôi mà, đừng giỡn nữa! Nè, quay về nhà đi em! – Quay về nhà? Cô thầm cười khinh bỉ. Hắn lại muốn lợi dụng cô như trước đây ư? Đáng tiếc, bây giờ cô không còn là đứa trẻ 4 tuổi ngây thơ nghe răm rắp lời của một thằng anh giả tạo đâu!
-Tôi đang ở nhà.
-Em có tin anh sẽ làm gì đó với em không? Em nên ngoan ngoãn nghe lời anh đi! – Có lẽ Lục Khiêm nên nhớ, không có gì có thể đe dọa được cô.
-Anh đe dọa tôi?
-Anh có thể làm rất nhiều thứ để em CHẾT một cách nhanh chóng. Nhưng nể tình anh em, anh sẽ cho em một con đường sống. Anh cần em làm vài việc. – Lục Khiêm nhấn mạnh chữ chết, âm điệu lạnh đi rất nhiều.
-Việc gì? – Cho dù không muốn làm thuộc hạ cho hắn ta nhưng Băng cũng rất tò mò việc hắn muốn nhờ cô làm là gì. Hắn ta dư sức hủy cả một thành phố, vậy hà cớ gì phải nhờ cô? Hẳn là một việc hắn không thể làm được. Mà việc hắn không làm đc trước nay chỉ có trên đầu ngón tay hoặc không có. Vậy chắc hẳn là một chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới thế giới.
-Anh muốn nhờ em… giết… Sát thủ Đứng đầu Thế Giới… Đệ Nhất-Kuro No Asashin.
Tomboy Lạnh Lùng - Băng GiáTác giả: Hàn BăngTại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến… Tít tít tít…Tiếng chuông điện thoại cứ reo khắp phòng, Băng tỉnh dậy rất nhanh, lấy điện thoại xem. Chợt lông mày cô nhíu lại.-A lô-Băng Băng, anh đây! – Một giọng nói nam trầm trầm cất lên. Khi nghe thấy giọng nói này, ánh mắt cô sắc thêm vài phần. Giọng nói lạnh lẽo hơn trước gấp nhiều lần.-Ai?-Thật lạnh lùng nha~ Anh trai của em nè! Lục-Khiêm! - “Nực cười!” Băng thầm nghĩ. Đó là anh trai ruột của cô-Lục Khiêm.Hai anh em lăn lộn trong cuộc đời không có tình thương của ba mẹ, dĩ nhiên phải đùm bọc lấy nhau. Trong hoàn cảnh đó, Lục Khiêm như là thần, là thánh, là người thân duy nhất của cô. Cô ngày nào cũng như ngày đó, suốt ngày bám lấy Lục Khiêm, vâng vâng dạ dạ như thú cưng.Nhớ lại một lần, hắn lợi dụng cô, dụ cô vào chuồng ngựa cướp đống rơm, rạ để nằm cho ấm trong những ngày trời lạnh. Hại cô bị ngựa đá thâm tím hết mình mẩy, hôm sau gần như không động đậy được nữa. Trong khi đó hắn ta không làm gì cả, chỉ ngồi trên cây khế gần đó đung đưa chân nhìn cô, cười khúc khích.Không chỉ vậy, người “anh trai” này hết lần này đến lần khác vứt cô vào đống rác, ném cô vào bụi rậm, thả cô xuống hồ nước, treo cô lên trên cây,… làm trò vui. Tất cả mọi thứ gọi là tàn bạo với một đứa trẻ 4 tuổi. Hắn chưa bao giờ cho cô bất kì thứ gì, đồ ăn, nước uống, quần áo,… nhưng cô vẫn một lời theo hầu hắn. Bởi vì thế giới này, ngoại trừ người đàn ông này ra, cô không quen ai cả.Cho đến một hôm, có vẻ hắn không chịu được tôi nữa, nhốt cô vào một căn hầm tối tăm, trong một căn nhà bỏ hoang. May mắn là cô chưa chết. Từ lần đó, cô thề với lòng mình, sẽ không coi anh ta như một người anh!-Anh? Tôi không có.-Thôi mà, đừng giỡn nữa! Nè, quay về nhà đi em! – Quay về nhà? Cô thầm cười khinh bỉ. Hắn lại muốn lợi dụng cô như trước đây ư? Đáng tiếc, bây giờ cô không còn là đứa trẻ 4 tuổi ngây thơ nghe răm rắp lời của một thằng anh giả tạo đâu!-Tôi đang ở nhà.-Em có tin anh sẽ làm gì đó với em không? Em nên ngoan ngoãn nghe lời anh đi! – Có lẽ Lục Khiêm nên nhớ, không có gì có thể đe dọa được cô.-Anh đe dọa tôi?-Anh có thể làm rất nhiều thứ để em CHẾT một cách nhanh chóng. Nhưng nể tình anh em, anh sẽ cho em một con đường sống. Anh cần em làm vài việc. – Lục Khiêm nhấn mạnh chữ chết, âm điệu lạnh đi rất nhiều.-Việc gì? – Cho dù không muốn làm thuộc hạ cho hắn ta nhưng Băng cũng rất tò mò việc hắn muốn nhờ cô làm là gì. Hắn ta dư sức hủy cả một thành phố, vậy hà cớ gì phải nhờ cô? Hẳn là một việc hắn không thể làm được. Mà việc hắn không làm đc trước nay chỉ có trên đầu ngón tay hoặc không có. Vậy chắc hẳn là một chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới thế giới.-Anh muốn nhờ em… giết… Sát thủ Đứng đầu Thế Giới… Đệ Nhất-Kuro No Asashin.