Giới thiệu nhân vật:- Thiên Tuyết Di: 18/06/2000 , là 1 cô bé nghịch ngợm, thích những thứ mới mẻ, tò mò, là Tiểu Thư duy nhất của tập đoàn Dương Thiên, ngoại hình rất chi là bắt mắt, tính cách thì còn tùy, đối xử tốt với những người coi trọng mình, còn lại thì coi như là rác rưởi - Vương Tuấn Khải: 21/09/1999, thủ lĩnh TFBOYS, ngoại hình thì khỏi nói, hoàn mỹ từ trên xuống dưới, sở hữu giọng nói ấm áp - Vương Nguyên: 08/11/2000 , tính cách đáng yêu, hoạt bát, có tài ăn nói, thành viên TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ: 28/11/2000, em út TFBOYS, giỏi vũ đạo, có nhiều tài lẻ, trầm lặng _____________________ VÀO TRUYỆN____________________________________ Các bạn tưởng Tuyết Di là một cô bé ngây thơ trong sáng sao??? Nằm mơ đi!!! - Vâng! Con đang trên máy bay! Vâng! Con hứa sẽ ngoan! - Di Di ngồi yên vị trên máy bay, nghe điện thoại của ba cô Nghe xong, cô tắt máy, miệng lẩm bẩm:" Cái gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn chứ? Rõ ràng là muốn đẩy mình đi cho rảnh nợ thì có!!!" Chuyện nói ra khá dài…
Chương 7: Vị khách oan gia ngõ hẹp
Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version)Tác giả: Dương Thiên Trúc LinhGiới thiệu nhân vật:- Thiên Tuyết Di: 18/06/2000 , là 1 cô bé nghịch ngợm, thích những thứ mới mẻ, tò mò, là Tiểu Thư duy nhất của tập đoàn Dương Thiên, ngoại hình rất chi là bắt mắt, tính cách thì còn tùy, đối xử tốt với những người coi trọng mình, còn lại thì coi như là rác rưởi - Vương Tuấn Khải: 21/09/1999, thủ lĩnh TFBOYS, ngoại hình thì khỏi nói, hoàn mỹ từ trên xuống dưới, sở hữu giọng nói ấm áp - Vương Nguyên: 08/11/2000 , tính cách đáng yêu, hoạt bát, có tài ăn nói, thành viên TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ: 28/11/2000, em út TFBOYS, giỏi vũ đạo, có nhiều tài lẻ, trầm lặng _____________________ VÀO TRUYỆN____________________________________ Các bạn tưởng Tuyết Di là một cô bé ngây thơ trong sáng sao??? Nằm mơ đi!!! - Vâng! Con đang trên máy bay! Vâng! Con hứa sẽ ngoan! - Di Di ngồi yên vị trên máy bay, nghe điện thoại của ba cô Nghe xong, cô tắt máy, miệng lẩm bẩm:" Cái gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn chứ? Rõ ràng là muốn đẩy mình đi cho rảnh nợ thì có!!!" Chuyện nói ra khá dài… Sáng hôm nay, TFBOYS phải đến công ty tập luyện để chuẩn bị cho một show lưu diễn ở Bắc Kinh- Hôm nay ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát nữa sẽ về - Tiểu Khải dặn dò rồi cùng TFBOYS đến công ty- HẢ? Ờ... - Di Di vẫn còn lơ mơ, mắt nhắm mắt ngủKhoảng 7h30 cô mới dậy, làm VSCN rồi xuống bếp- Chà! Hôm nay có gì ăn không nhỉ? Để chuẩn bị đi học chứ? - cô ngái ngủ - mà hình như hôm nay là chủ nhật mà?Kính Coong!!!- Ai đấy! Đợi xíu! - cô chạy ra mở cửa- Xin chào, tôi có thể giúp ... - vừa mở cửa ra đã thấy người không mong đợi - lại là anh, sao oan gia ngõ hẹp quá vậy?- Thì sao? Ai thèm chơi với nhóc! Tôi đến đây để làm bài tập nhóm với Tiểu Khải thôi - Ngọc Quý hât mặt lên rồi ngang nhiên bước vào- Anh... - cô cũng bó tay, đành phải cho hắn vào vậy- Tiểu Khải chừng nào về vậy? - Ngọc Quý hỏi- Không biết- Nói rõ ràng xem nào- ... - Cô định im lặng nhưng chợt nghĩ ra gì đó - anh biết nhà thờ chứ?- Hửm? Biết, mà chi vậy? - Ngọc Quý thắc mắc- Lên đó mà hỏi chúa đấy, tôi không rãnh để trả lời những câu hỏi này đâu - Cô nhếch môi rồi lên lầu- Ê ... c...cái......Mở điện thoại lên, cô nhận được thông báo- Tiểu thư, cô mau xuống nhà đi, em của cô tới rồi đó - BÀ quản gia riêng của cô nhắn- Oaa!!! Thật sao? - cô mừng rỡ chạy xuống tới nhà- Gì mà hớt hãi vậy? - Ngọc Quý hỏi- Em tôi, là em tôi đó- Ủa? Tôi nhớ nhóc là đứa con duy nhât màDi Di không bận tâm, vừa mở cửa đã thấy Karry chạy vào* Karry: Vật nuôi của Thiên Tuyết Di, là một chú chó dòng quý tộc, giống cái, màu trắng phau- Karry, nhớ mày quá đi mất - Cô ẩm Karry lên, con chó mừng rỡ l**m mặt cô- Tưởng nuôi con chó đó sẽ được bình yên sao?- Ý anh là sao? - cô băn khoăn- Nhóc nên nhớ Tiểu Khải là người ghét dơ giấy, đó là lý do cậu ta chẳng bao giờ đụng đến động vật- Ồ!!!!!!! - cô ồ một tiếng - không sao, tôi sẽ có cách, chỉ cần anh giữ giúp tôi bí mật là được- Việc gì tôi phải giúp? Cứ để thế cũng sẽ có chuyện hay coi thôi - anh nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ- Vậy sao? Tôi không nghĩ thế, anh thử không giúp đi - Cô cười nhẹ rồi thả Karry xuốngKarry chạy đến cắn chân anh một cái, sau đó còn leo lên người, đái ỉa này nọ- AAAA!!!!- Karry, tốt lắm. Tiếp tục đi, đừng làm chị thất vọng - Cô cười đến nổi không thấy trời xanh là gì- Rồi rồi, tôi không nói - Ngọc Quý cuối cùng cũng chịu thua- Rút lui - Di Di ra lệnh, Karry lập tức quay về - Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy- Di Di mở cửa - Vương Nguyên ở ngoài hét vọng vào- Karry, lên phòng chị - cô dặn Karry rồi ra ngoài mở cửaBên ngoài...- Cậu bị ngớ à? Chuông có sao không bấm? Hét chi cho tốn giọng! - Thiên Tỉ lắc đầu- Ờ nhỉ! Hôm nay đầu óc tớ có vấn đề thì phải ? - Vương Nguyên ngơ ngác- Thì rõ ràng là em chưa uống thuốc mà! - Tiểu Khải đùa- Vào đi - cô chạy ra mở cửaBốn người bước vào đã thấy con người kia bị hành xác đến thê thảm- Hội trưởng, anh sao vậy? - Vương Nguyên thăc mắc- À, không có gì, bị hổ gặm thôi - Ngọc Quý cườiVừa nghe dứt câu ba người liền quay sang Di Di đầy kinh ngạc- Gì thế? Em không có làm - cô cười vô ( số ) tội" Thật chứ? Anh không nghĩ thế?"" Cậu thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tớ đấy"" Đúng là bang trưởng có khác, xem ra ban phó phải học hỏi rồi"" Đâu phải nhóc làm, mà là chó nhóc làm đấy"
Sáng hôm nay, TFBOYS phải đến công ty tập luyện để chuẩn bị cho một show lưu diễn ở Bắc Kinh- Hôm nay ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát nữa sẽ về - Tiểu Khải dặn dò rồi cùng TFBOYS đến công ty
- HẢ? Ờ... - Di Di vẫn còn lơ mơ, mắt nhắm mắt ngủ
Khoảng 7h30 cô mới dậy, làm VSCN rồi xuống bếp
- Chà! Hôm nay có gì ăn không nhỉ? Để chuẩn bị đi học chứ? - cô ngái ngủ - mà hình như hôm nay là chủ nhật mà?
Kính Coong!!!
- Ai đấy! Đợi xíu! - cô chạy ra mở cửa
- Xin chào, tôi có thể giúp ... - vừa mở cửa ra đã thấy người không mong đợi - lại là anh, sao oan gia ngõ hẹp quá vậy?
- Thì sao? Ai thèm chơi với nhóc! Tôi đến đây để làm bài tập nhóm với Tiểu Khải thôi - Ngọc Quý hât mặt lên rồi ngang nhiên bước vào
- Anh... - cô cũng bó tay, đành phải cho hắn vào vậy
- Tiểu Khải chừng nào về vậy? - Ngọc Quý hỏi
- Không biết
- Nói rõ ràng xem nào
- ... - Cô định im lặng nhưng chợt nghĩ ra gì đó - anh biết nhà thờ chứ?
- Hửm? Biết, mà chi vậy? - Ngọc Quý thắc mắc
- Lên đó mà hỏi chúa đấy, tôi không rãnh để trả lời những câu hỏi này đâu - Cô nhếch môi rồi lên lầu
- Ê ... c...cái...
.
.
.
Mở điện thoại lên, cô nhận được thông báo
- Tiểu thư, cô mau xuống nhà đi, em của cô tới rồi đó - BÀ quản gia riêng của cô nhắn
- Oaa!!! Thật sao? - cô mừng rỡ chạy xuống tới nhà
- Gì mà hớt hãi vậy? - Ngọc Quý hỏi
- Em tôi, là em tôi đó
- Ủa? Tôi nhớ nhóc là đứa con duy nhât mà
Di Di không bận tâm, vừa mở cửa đã thấy Karry chạy vào
* Karry: Vật nuôi của Thiên Tuyết Di, là một chú chó dòng quý tộc, giống cái, màu trắng phau
- Karry, nhớ mày quá đi mất - Cô ẩm Karry lên, con chó mừng rỡ l**m mặt cô
- Tưởng nuôi con chó đó sẽ được bình yên sao?
- Ý anh là sao? - cô băn khoăn
- Nhóc nên nhớ Tiểu Khải là người ghét dơ giấy, đó là lý do cậu ta chẳng bao giờ đụng đến động vật
- Ồ!!!!!!! - cô ồ một tiếng - không sao, tôi sẽ có cách, chỉ cần anh giữ giúp tôi bí mật là được
- Việc gì tôi phải giúp? Cứ để thế cũng sẽ có chuyện hay coi thôi - anh nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ
- Vậy sao? Tôi không nghĩ thế, anh thử không giúp đi - Cô cười nhẹ rồi thả Karry xuống
Karry chạy đến cắn chân anh một cái, sau đó còn leo lên người, đái ỉa này nọ
- AAAA!!!!
- Karry, tốt lắm. Tiếp tục đi, đừng làm chị thất vọng - Cô cười đến nổi không thấy trời xanh là gì
- Rồi rồi, tôi không nói - Ngọc Quý cuối cùng cũng chịu thua
- Rút lui - Di Di ra lệnh, Karry lập tức quay về - Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy
- Di Di mở cửa - Vương Nguyên ở ngoài hét vọng vào
- Karry, lên phòng chị - cô dặn Karry rồi ra ngoài mở cửa
Bên ngoài...
- Cậu bị ngớ à? Chuông có sao không bấm? Hét chi cho tốn giọng! - Thiên Tỉ lắc đầu
- Ờ nhỉ! Hôm nay đầu óc tớ có vấn đề thì phải ? - Vương Nguyên ngơ ngác
- Thì rõ ràng là em chưa uống thuốc mà! - Tiểu Khải đùa
- Vào đi - cô chạy ra mở cửa
Bốn người bước vào đã thấy con người kia bị hành xác đến thê thảm
- Hội trưởng, anh sao vậy? - Vương Nguyên thăc mắc
- À, không có gì, bị hổ gặm thôi - Ngọc Quý cười
Vừa nghe dứt câu ba người liền quay sang Di Di đầy kinh ngạc
- Gì thế? Em không có làm - cô cười vô ( số ) tội
" Thật chứ? Anh không nghĩ thế?"
" Cậu thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tớ đấy"
" Đúng là bang trưởng có khác, xem ra ban phó phải học hỏi rồi"
" Đâu phải nhóc làm, mà là chó nhóc làm đấy"
Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version)Tác giả: Dương Thiên Trúc LinhGiới thiệu nhân vật:- Thiên Tuyết Di: 18/06/2000 , là 1 cô bé nghịch ngợm, thích những thứ mới mẻ, tò mò, là Tiểu Thư duy nhất của tập đoàn Dương Thiên, ngoại hình rất chi là bắt mắt, tính cách thì còn tùy, đối xử tốt với những người coi trọng mình, còn lại thì coi như là rác rưởi - Vương Tuấn Khải: 21/09/1999, thủ lĩnh TFBOYS, ngoại hình thì khỏi nói, hoàn mỹ từ trên xuống dưới, sở hữu giọng nói ấm áp - Vương Nguyên: 08/11/2000 , tính cách đáng yêu, hoạt bát, có tài ăn nói, thành viên TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ: 28/11/2000, em út TFBOYS, giỏi vũ đạo, có nhiều tài lẻ, trầm lặng _____________________ VÀO TRUYỆN____________________________________ Các bạn tưởng Tuyết Di là một cô bé ngây thơ trong sáng sao??? Nằm mơ đi!!! - Vâng! Con đang trên máy bay! Vâng! Con hứa sẽ ngoan! - Di Di ngồi yên vị trên máy bay, nghe điện thoại của ba cô Nghe xong, cô tắt máy, miệng lẩm bẩm:" Cái gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn chứ? Rõ ràng là muốn đẩy mình đi cho rảnh nợ thì có!!!" Chuyện nói ra khá dài… Sáng hôm nay, TFBOYS phải đến công ty tập luyện để chuẩn bị cho một show lưu diễn ở Bắc Kinh- Hôm nay ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát nữa sẽ về - Tiểu Khải dặn dò rồi cùng TFBOYS đến công ty- HẢ? Ờ... - Di Di vẫn còn lơ mơ, mắt nhắm mắt ngủKhoảng 7h30 cô mới dậy, làm VSCN rồi xuống bếp- Chà! Hôm nay có gì ăn không nhỉ? Để chuẩn bị đi học chứ? - cô ngái ngủ - mà hình như hôm nay là chủ nhật mà?Kính Coong!!!- Ai đấy! Đợi xíu! - cô chạy ra mở cửa- Xin chào, tôi có thể giúp ... - vừa mở cửa ra đã thấy người không mong đợi - lại là anh, sao oan gia ngõ hẹp quá vậy?- Thì sao? Ai thèm chơi với nhóc! Tôi đến đây để làm bài tập nhóm với Tiểu Khải thôi - Ngọc Quý hât mặt lên rồi ngang nhiên bước vào- Anh... - cô cũng bó tay, đành phải cho hắn vào vậy- Tiểu Khải chừng nào về vậy? - Ngọc Quý hỏi- Không biết- Nói rõ ràng xem nào- ... - Cô định im lặng nhưng chợt nghĩ ra gì đó - anh biết nhà thờ chứ?- Hửm? Biết, mà chi vậy? - Ngọc Quý thắc mắc- Lên đó mà hỏi chúa đấy, tôi không rãnh để trả lời những câu hỏi này đâu - Cô nhếch môi rồi lên lầu- Ê ... c...cái......Mở điện thoại lên, cô nhận được thông báo- Tiểu thư, cô mau xuống nhà đi, em của cô tới rồi đó - BÀ quản gia riêng của cô nhắn- Oaa!!! Thật sao? - cô mừng rỡ chạy xuống tới nhà- Gì mà hớt hãi vậy? - Ngọc Quý hỏi- Em tôi, là em tôi đó- Ủa? Tôi nhớ nhóc là đứa con duy nhât màDi Di không bận tâm, vừa mở cửa đã thấy Karry chạy vào* Karry: Vật nuôi của Thiên Tuyết Di, là một chú chó dòng quý tộc, giống cái, màu trắng phau- Karry, nhớ mày quá đi mất - Cô ẩm Karry lên, con chó mừng rỡ l**m mặt cô- Tưởng nuôi con chó đó sẽ được bình yên sao?- Ý anh là sao? - cô băn khoăn- Nhóc nên nhớ Tiểu Khải là người ghét dơ giấy, đó là lý do cậu ta chẳng bao giờ đụng đến động vật- Ồ!!!!!!! - cô ồ một tiếng - không sao, tôi sẽ có cách, chỉ cần anh giữ giúp tôi bí mật là được- Việc gì tôi phải giúp? Cứ để thế cũng sẽ có chuyện hay coi thôi - anh nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ- Vậy sao? Tôi không nghĩ thế, anh thử không giúp đi - Cô cười nhẹ rồi thả Karry xuốngKarry chạy đến cắn chân anh một cái, sau đó còn leo lên người, đái ỉa này nọ- AAAA!!!!- Karry, tốt lắm. Tiếp tục đi, đừng làm chị thất vọng - Cô cười đến nổi không thấy trời xanh là gì- Rồi rồi, tôi không nói - Ngọc Quý cuối cùng cũng chịu thua- Rút lui - Di Di ra lệnh, Karry lập tức quay về - Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy- Di Di mở cửa - Vương Nguyên ở ngoài hét vọng vào- Karry, lên phòng chị - cô dặn Karry rồi ra ngoài mở cửaBên ngoài...- Cậu bị ngớ à? Chuông có sao không bấm? Hét chi cho tốn giọng! - Thiên Tỉ lắc đầu- Ờ nhỉ! Hôm nay đầu óc tớ có vấn đề thì phải ? - Vương Nguyên ngơ ngác- Thì rõ ràng là em chưa uống thuốc mà! - Tiểu Khải đùa- Vào đi - cô chạy ra mở cửaBốn người bước vào đã thấy con người kia bị hành xác đến thê thảm- Hội trưởng, anh sao vậy? - Vương Nguyên thăc mắc- À, không có gì, bị hổ gặm thôi - Ngọc Quý cườiVừa nghe dứt câu ba người liền quay sang Di Di đầy kinh ngạc- Gì thế? Em không có làm - cô cười vô ( số ) tội" Thật chứ? Anh không nghĩ thế?"" Cậu thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tớ đấy"" Đúng là bang trưởng có khác, xem ra ban phó phải học hỏi rồi"" Đâu phải nhóc làm, mà là chó nhóc làm đấy"