-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng…
Chương 25: Biển yêu
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… “Thiên thần của anh này, em có nhớ anh đã nói gì lúc em đi biển cùng gia đình không?”. Anh hỏi khi lại gần ôm lấy tôi. Tôi nặn não ra, ráng nhớ lại, lúc trước khi về nước, tôi đi chơi biển cùng gia đình, anh đã nói gì ta. “Ưm, anh nói rằng, anh cũng muốn được đi biển với em”. Anh lắc đầu “Anh còn nói gì nữa không?”. “Để em nhớ, hình như anh nói là, anh sẽ...ném em xuống biển...” “Đúng vậy, và giờ anh làm điều đó đây!”. Nói rồi, anh nhấc tôi lên và ném tôi đùng một cái ra xa. Tôi bơi chả vững, liền chới với ngôi dậy, cũng là lúc anh bơi đến, đỡ tôi lên rồi cười khoái chí. “Đồ ác ôn!” và tôi lập tức bị khóa môi khi thốt ra câu đó.Sau khi thưởng thức giây phút chơi đùa dưới nước, chúng tôi chuyển sang dạo biển. Anh là thợ chụp hình, nên không quên mang theo chiếc máy cơ của mình, ghi lại cho tôi rất nhiều hình ảnh đẹp. Đi được vài bước là anh kéo tôi lại sát anh, vòng tay qua eo tôi rồi đặt lên môi tôi nụ hôn dưới ánh mắt trời. Như kiểu đánh dấu độc quyền cho mọi người biết vậy đó. Chiều tà, chúng tôi ngồi trên một tảng đá lớn, dựa đầu vào vai anh cùng đón những tia nắng cuối cùng. Ngắm hoàng hôn một lúc, tôi mới phát hiện ra rằng, nãy đến giờ, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đỏ mặt, bảo sao anh nhìn em lạ vậy, bộ mặt em dính gì à. Anh cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng muốn đốn cả trái tim tôi, rồi xoa cái tóc mái của tôi mà anh ưa thích, bảo “Em còn đẹp hơn cảnh trước mắt nữa!”. Chết tiệt, tuy đã bên nhau khá lâu rồi nhưng khi nghe những lời ngọt ngào đó của anh tôi lại không kìm được nhịp tim của mình. Đúng vậy, anh ta là chúa mật ngọt của thế giới tôi.
“Thiên thần của anh này, em có nhớ anh đã nói gì lúc em đi biển cùng gia đình không?”. Anh hỏi khi lại gần ôm lấy tôi. Tôi nặn não ra, ráng nhớ lại, lúc trước khi về nước, tôi đi chơi biển cùng gia đình, anh đã nói gì ta. “Ưm, anh nói rằng, anh cũng muốn được đi biển với em”. Anh lắc đầu “Anh còn nói gì nữa không?”. “Để em nhớ, hình như anh nói là, anh sẽ...ném em xuống biển...” “Đúng vậy, và giờ anh làm điều đó đây!”. Nói rồi, anh nhấc tôi lên và ném tôi đùng một cái ra xa. Tôi bơi chả vững, liền chới với ngôi dậy, cũng là lúc anh bơi đến, đỡ tôi lên rồi cười khoái chí. “Đồ ác ôn!” và tôi lập tức bị khóa môi khi thốt ra câu đó.
Sau khi thưởng thức giây phút chơi đùa dưới nước, chúng tôi chuyển sang dạo biển. Anh là thợ chụp hình, nên không quên mang theo chiếc máy cơ của mình, ghi lại cho tôi rất nhiều hình ảnh đẹp. Đi được vài bước là anh kéo tôi lại sát anh, vòng tay qua eo tôi rồi đặt lên môi tôi nụ hôn dưới ánh mắt trời. Như kiểu đánh dấu độc quyền cho mọi người biết vậy đó. Chiều tà, chúng tôi ngồi trên một tảng đá lớn, dựa đầu vào vai anh cùng đón những tia nắng cuối cùng. Ngắm hoàng hôn một lúc, tôi mới phát hiện ra rằng, nãy đến giờ, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đỏ mặt, bảo sao anh nhìn em lạ vậy, bộ mặt em dính gì à. Anh cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng muốn đốn cả trái tim tôi, rồi xoa cái tóc mái của tôi mà anh ưa thích, bảo “Em còn đẹp hơn cảnh trước mắt nữa!”. Chết tiệt, tuy đã bên nhau khá lâu rồi nhưng khi nghe những lời ngọt ngào đó của anh tôi lại không kìm được nhịp tim của mình. Đúng vậy, anh ta là chúa mật ngọt của thế giới tôi.
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… “Thiên thần của anh này, em có nhớ anh đã nói gì lúc em đi biển cùng gia đình không?”. Anh hỏi khi lại gần ôm lấy tôi. Tôi nặn não ra, ráng nhớ lại, lúc trước khi về nước, tôi đi chơi biển cùng gia đình, anh đã nói gì ta. “Ưm, anh nói rằng, anh cũng muốn được đi biển với em”. Anh lắc đầu “Anh còn nói gì nữa không?”. “Để em nhớ, hình như anh nói là, anh sẽ...ném em xuống biển...” “Đúng vậy, và giờ anh làm điều đó đây!”. Nói rồi, anh nhấc tôi lên và ném tôi đùng một cái ra xa. Tôi bơi chả vững, liền chới với ngôi dậy, cũng là lúc anh bơi đến, đỡ tôi lên rồi cười khoái chí. “Đồ ác ôn!” và tôi lập tức bị khóa môi khi thốt ra câu đó.Sau khi thưởng thức giây phút chơi đùa dưới nước, chúng tôi chuyển sang dạo biển. Anh là thợ chụp hình, nên không quên mang theo chiếc máy cơ của mình, ghi lại cho tôi rất nhiều hình ảnh đẹp. Đi được vài bước là anh kéo tôi lại sát anh, vòng tay qua eo tôi rồi đặt lên môi tôi nụ hôn dưới ánh mắt trời. Như kiểu đánh dấu độc quyền cho mọi người biết vậy đó. Chiều tà, chúng tôi ngồi trên một tảng đá lớn, dựa đầu vào vai anh cùng đón những tia nắng cuối cùng. Ngắm hoàng hôn một lúc, tôi mới phát hiện ra rằng, nãy đến giờ, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đỏ mặt, bảo sao anh nhìn em lạ vậy, bộ mặt em dính gì à. Anh cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng muốn đốn cả trái tim tôi, rồi xoa cái tóc mái của tôi mà anh ưa thích, bảo “Em còn đẹp hơn cảnh trước mắt nữa!”. Chết tiệt, tuy đã bên nhau khá lâu rồi nhưng khi nghe những lời ngọt ngào đó của anh tôi lại không kìm được nhịp tim của mình. Đúng vậy, anh ta là chúa mật ngọt của thế giới tôi.