Tác giả:

-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng…

Chương 47: Hoa anh đao

Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Chúng tôi tiếp tục chuyến đi Nhật Bản. Lần này sẽ là vườn hoa anh đào đẹp nhất đất nước này. Những cây anh đào cao to hiên ngang tỏa ra vẻ đẹp thuần khiết, bình yên của chúng. Cứ mỗi cơn gió thoảng qua, muôn vàn cánh hoa hồng mảnh mai theo gió bay đi, tạo nên một khung cảnh lãng mạn xao xuyến lòng biết bao người. Chúng tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào vẻ đẹp đó. Bé Green thích lắm, cậu nhóc nhà anh chạy vòng vòng giơ tay hứng lấy những cánh hoa rơi rơi. Tính trẻ con trong tôi trỗi dậy, tôi chạy ra cùng cậu bé, đùa giỡn chạy đuối theo, rồi cả hai ngồi sà xuống vừa thở vừa cười. Tôi nghe có tiếng máy ảnh vang lên. Nhìn sang tiếng vang ấy, hóa ra là anh dùng máy cơ của mình để ghi lại hình ảnh vừa rồi. Tôi chạy lên xem anh có dìm mình không thì nhận thấy, tấm ảnh tôi với bé Green đang cười đùa với nhau, cùng với li ti những cánh hoa rơi trong thật đẹp. Anh bảo tôi ra đó chơi nữa đi, anh chụp hình cho. Tôi tin tưởng vào tài năng của thợ chụp hình như anh.

Chúng tôi tiếp tục chuyến đi Nhật Bản. Lần này sẽ là vườn hoa anh đào đẹp nhất đất nước này. Những cây anh đào cao to hiên ngang tỏa ra vẻ đẹp thuần khiết, bình yên của chúng. Cứ mỗi cơn gió thoảng qua, muôn vàn cánh hoa hồng mảnh mai theo gió bay đi, tạo nên một khung cảnh lãng mạn xao xuyến lòng biết bao người. Chúng tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào vẻ đẹp đó. Bé Green thích lắm, cậu nhóc nhà anh chạy vòng vòng giơ tay hứng lấy những cánh hoa rơi rơi. Tính trẻ con trong tôi trỗi dậy, tôi chạy ra cùng cậu bé, đùa giỡn chạy đuối theo, rồi cả hai ngồi sà xuống vừa thở vừa cười. Tôi nghe có tiếng máy ảnh vang lên. Nhìn sang tiếng vang ấy, hóa ra là anh dùng máy cơ của mình để ghi lại hình ảnh vừa rồi. Tôi chạy lên xem anh có dìm mình không thì nhận thấy, tấm ảnh tôi với bé Green đang cười đùa với nhau, cùng với li ti những cánh hoa rơi trong thật đẹp. Anh bảo tôi ra đó chơi nữa đi, anh chụp hình cho. Tôi tin tưởng vào tài năng của thợ chụp hình như anh.

Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Chúng tôi tiếp tục chuyến đi Nhật Bản. Lần này sẽ là vườn hoa anh đào đẹp nhất đất nước này. Những cây anh đào cao to hiên ngang tỏa ra vẻ đẹp thuần khiết, bình yên của chúng. Cứ mỗi cơn gió thoảng qua, muôn vàn cánh hoa hồng mảnh mai theo gió bay đi, tạo nên một khung cảnh lãng mạn xao xuyến lòng biết bao người. Chúng tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào vẻ đẹp đó. Bé Green thích lắm, cậu nhóc nhà anh chạy vòng vòng giơ tay hứng lấy những cánh hoa rơi rơi. Tính trẻ con trong tôi trỗi dậy, tôi chạy ra cùng cậu bé, đùa giỡn chạy đuối theo, rồi cả hai ngồi sà xuống vừa thở vừa cười. Tôi nghe có tiếng máy ảnh vang lên. Nhìn sang tiếng vang ấy, hóa ra là anh dùng máy cơ của mình để ghi lại hình ảnh vừa rồi. Tôi chạy lên xem anh có dìm mình không thì nhận thấy, tấm ảnh tôi với bé Green đang cười đùa với nhau, cùng với li ti những cánh hoa rơi trong thật đẹp. Anh bảo tôi ra đó chơi nữa đi, anh chụp hình cho. Tôi tin tưởng vào tài năng của thợ chụp hình như anh.

Chương 47: Hoa anh đao