Tác giả:

Đến tận năm 17 tuổi Dư Dương mới biết hóa ra mình có một người anh, là anh sinh đôi ra đời sớm hơn cậu ba phút. Ba ngày trước sinh nhật thứ 17 mẹ cậu nói sẽ tặng cậu một buổi sinh nhật kinh hỉ, bây giờ kinh hỉ chẳng thấy chỉ có kinh hoàng. Tự dưng có một cái mặt giống hệt mình ló ra, cậu chưa xỉu quay đã là nể mặt lắm rồi. Thật ra cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Dương Hạo ông anh sinh đôi kia tóc dài gần bằng vai phủ qua tai, Dư Dương nhận xét là hoàn toàn có thể buộc lên được. “Dư Dương! Ngẩn ra đấy làm gì? Chào anh đi chứ.” Mẹ cậu đi ra khỏi bếp trừng mắt. Dư Dương nói không ra lời, nhíu nhíu mày quay về phòng, mẹ cậu ở ngoài cửa liền mắng “Cái thằng ranh này” . Ném túi sách lên ghế, nằm vật ra giường, ngực bức bối không biết vì sao. Đến giờ ăn cơm Dương Hạo vào gọi cậu, Dư Dương vẫn không thèm để ý tên đó, hơi cúi đầu nghiêng người lách qua người Dương Hạo mà đi ra. Lúc ăn cơm mẹ cậu tuyên bố Dương Hạo đã chuyển trường đến đây, về sau cũng sẽ cùng sống với bọn họ. “Dư Dương,…

Chương 11

Bán Diện TrangTác giả: Ánh Vô TàTruyện Đam MỹĐến tận năm 17 tuổi Dư Dương mới biết hóa ra mình có một người anh, là anh sinh đôi ra đời sớm hơn cậu ba phút. Ba ngày trước sinh nhật thứ 17 mẹ cậu nói sẽ tặng cậu một buổi sinh nhật kinh hỉ, bây giờ kinh hỉ chẳng thấy chỉ có kinh hoàng. Tự dưng có một cái mặt giống hệt mình ló ra, cậu chưa xỉu quay đã là nể mặt lắm rồi. Thật ra cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Dương Hạo ông anh sinh đôi kia tóc dài gần bằng vai phủ qua tai, Dư Dương nhận xét là hoàn toàn có thể buộc lên được. “Dư Dương! Ngẩn ra đấy làm gì? Chào anh đi chứ.” Mẹ cậu đi ra khỏi bếp trừng mắt. Dư Dương nói không ra lời, nhíu nhíu mày quay về phòng, mẹ cậu ở ngoài cửa liền mắng “Cái thằng ranh này” . Ném túi sách lên ghế, nằm vật ra giường, ngực bức bối không biết vì sao. Đến giờ ăn cơm Dương Hạo vào gọi cậu, Dư Dương vẫn không thèm để ý tên đó, hơi cúi đầu nghiêng người lách qua người Dương Hạo mà đi ra. Lúc ăn cơm mẹ cậu tuyên bố Dương Hạo đã chuyển trường đến đây, về sau cũng sẽ cùng sống với bọn họ. “Dư Dương,… Cuối cùng Dư Dương vẫn đeo khuyên tai, mặc dù Dương Hạo lúc ở trên xe buýt về nhà mới thấy, nhưng y dám chắc là Dư Dương đã đeo nó lên biểu diễn. Tâm tình rất vui vẻ, vì vậy y không để ý đến Liễu Liễu yên lặng suốt quãng đường.Ngày hôm sau là chủ nhất, Dư Dương cùng Dương Hạo lại bị Dư Lan Lan lôi từ trong chăn ra. Dư Dương ngồi xuống trước bàn ăn còn dụi mắt: “Mẹ, làm gì thế? Cuối tuần cũng không cho người ta ngủ.”“Con tối qua xem hoạt hình đến mấy giờ vậy?” Dư Lan Lan bắt bẻ hắn: “Hiếm khi ra tắm nắng, hai đứa theo mẹ dạo phố đi.”“A~ con không đi đâu.” Dư Dương đứng dậy định về phòng lại bị Dư Lan Lan túm lại.“Không được!”Đùa sao, nàng đã sớm muốn mang theo hai đứa con sinh đôi của mình đi trên phố khoe khoang đi, thật khó có được hôm mình không có việc gì lại bắt được bọn nó, sao có thể để lỡ được.Đi dạo phố có thể làm gì? Chẳng có gì ngoài mua quần mua áo mua giày, ăn uống, đi dạo các cửa hàng, cùng náo nhiệt với mọi người.Hai người Dư Dương không muốn quần áo cũng không muốn giày, dư Lan Lan đều tự mình mua, đi vòng hết cửa hàng độc quyền lại đến cửa hàng tổng hợp, ở tầng một khu điện tử lúc đi ngang qua hàng điện thoại di động, Dư Lan Lan hình như nhớ tới cái gì đó liền họi hai đứa con lại.“Các con cũng nên mua một cái di động rồi, tự chọn lấy một món đi, trước tiên phải nói, chỉ được lấy dưới 2000 thôi a.” Vung tay lên, chính mình cũng tự đi xem qua trong các tủ kính.“Tự nhiên cho mua di động để làm gì chứ? Dư Dương ngồi trên các ghế trước tủ kính, chẳng hăng hái gì cả. [Ta là thấy em Dương này hình như không có hứng với cái gì hết á o(>_

Cuối cùng Dư Dương vẫn đeo khuyên tai, mặc dù Dương Hạo lúc ở trên xe buýt về nhà mới thấy, nhưng y dám chắc là Dư Dương đã đeo nó lên biểu diễn. Tâm tình rất vui vẻ, vì vậy y không để ý đến Liễu Liễu yên lặng suốt quãng đường.

Ngày hôm sau là chủ nhất, Dư Dương cùng Dương Hạo lại bị Dư Lan Lan lôi từ trong chăn ra. Dư Dương ngồi xuống trước bàn ăn còn dụi mắt: “Mẹ, làm gì thế? Cuối tuần cũng không cho người ta ngủ.”

“Con tối qua xem hoạt hình đến mấy giờ vậy?” Dư Lan Lan bắt bẻ hắn: “Hiếm khi ra tắm nắng, hai đứa theo mẹ dạo phố đi.”

“A~ con không đi đâu.” Dư Dương đứng dậy định về phòng lại bị Dư Lan Lan túm lại.

“Không được!”

Đùa sao, nàng đã sớm muốn mang theo hai đứa con sinh đôi của mình đi trên phố khoe khoang đi, thật khó có được hôm mình không có việc gì lại bắt được bọn nó, sao có thể để lỡ được.

Đi dạo phố có thể làm gì? Chẳng có gì ngoài mua quần mua áo mua giày, ăn uống, đi dạo các cửa hàng, cùng náo nhiệt với mọi người.

Hai người Dư Dương không muốn quần áo cũng không muốn giày, dư Lan Lan đều tự mình mua, đi vòng hết cửa hàng độc quyền lại đến cửa hàng tổng hợp, ở tầng một khu điện tử lúc đi ngang qua hàng điện thoại di động, Dư Lan Lan hình như nhớ tới cái gì đó liền họi hai đứa con lại.

“Các con cũng nên mua một cái di động rồi, tự chọn lấy một món đi, trước tiên phải nói, chỉ được lấy dưới 2000 thôi a.” Vung tay lên, chính mình cũng tự đi xem qua trong các tủ kính.

“Tự nhiên cho mua di động để làm gì chứ? Dư Dương ngồi trên các ghế trước tủ kính, chẳng hăng hái gì cả. [Ta là thấy em Dương này hình như không có hứng với cái gì hết á o(>_

Bán Diện TrangTác giả: Ánh Vô TàTruyện Đam MỹĐến tận năm 17 tuổi Dư Dương mới biết hóa ra mình có một người anh, là anh sinh đôi ra đời sớm hơn cậu ba phút. Ba ngày trước sinh nhật thứ 17 mẹ cậu nói sẽ tặng cậu một buổi sinh nhật kinh hỉ, bây giờ kinh hỉ chẳng thấy chỉ có kinh hoàng. Tự dưng có một cái mặt giống hệt mình ló ra, cậu chưa xỉu quay đã là nể mặt lắm rồi. Thật ra cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Dương Hạo ông anh sinh đôi kia tóc dài gần bằng vai phủ qua tai, Dư Dương nhận xét là hoàn toàn có thể buộc lên được. “Dư Dương! Ngẩn ra đấy làm gì? Chào anh đi chứ.” Mẹ cậu đi ra khỏi bếp trừng mắt. Dư Dương nói không ra lời, nhíu nhíu mày quay về phòng, mẹ cậu ở ngoài cửa liền mắng “Cái thằng ranh này” . Ném túi sách lên ghế, nằm vật ra giường, ngực bức bối không biết vì sao. Đến giờ ăn cơm Dương Hạo vào gọi cậu, Dư Dương vẫn không thèm để ý tên đó, hơi cúi đầu nghiêng người lách qua người Dương Hạo mà đi ra. Lúc ăn cơm mẹ cậu tuyên bố Dương Hạo đã chuyển trường đến đây, về sau cũng sẽ cùng sống với bọn họ. “Dư Dương,… Cuối cùng Dư Dương vẫn đeo khuyên tai, mặc dù Dương Hạo lúc ở trên xe buýt về nhà mới thấy, nhưng y dám chắc là Dư Dương đã đeo nó lên biểu diễn. Tâm tình rất vui vẻ, vì vậy y không để ý đến Liễu Liễu yên lặng suốt quãng đường.Ngày hôm sau là chủ nhất, Dư Dương cùng Dương Hạo lại bị Dư Lan Lan lôi từ trong chăn ra. Dư Dương ngồi xuống trước bàn ăn còn dụi mắt: “Mẹ, làm gì thế? Cuối tuần cũng không cho người ta ngủ.”“Con tối qua xem hoạt hình đến mấy giờ vậy?” Dư Lan Lan bắt bẻ hắn: “Hiếm khi ra tắm nắng, hai đứa theo mẹ dạo phố đi.”“A~ con không đi đâu.” Dư Dương đứng dậy định về phòng lại bị Dư Lan Lan túm lại.“Không được!”Đùa sao, nàng đã sớm muốn mang theo hai đứa con sinh đôi của mình đi trên phố khoe khoang đi, thật khó có được hôm mình không có việc gì lại bắt được bọn nó, sao có thể để lỡ được.Đi dạo phố có thể làm gì? Chẳng có gì ngoài mua quần mua áo mua giày, ăn uống, đi dạo các cửa hàng, cùng náo nhiệt với mọi người.Hai người Dư Dương không muốn quần áo cũng không muốn giày, dư Lan Lan đều tự mình mua, đi vòng hết cửa hàng độc quyền lại đến cửa hàng tổng hợp, ở tầng một khu điện tử lúc đi ngang qua hàng điện thoại di động, Dư Lan Lan hình như nhớ tới cái gì đó liền họi hai đứa con lại.“Các con cũng nên mua một cái di động rồi, tự chọn lấy một món đi, trước tiên phải nói, chỉ được lấy dưới 2000 thôi a.” Vung tay lên, chính mình cũng tự đi xem qua trong các tủ kính.“Tự nhiên cho mua di động để làm gì chứ? Dư Dương ngồi trên các ghế trước tủ kính, chẳng hăng hái gì cả. [Ta là thấy em Dương này hình như không có hứng với cái gì hết á o(>_

Chương 11