Tác giả:

Đến tận năm 17 tuổi Dư Dương mới biết hóa ra mình có một người anh, là anh sinh đôi ra đời sớm hơn cậu ba phút. Ba ngày trước sinh nhật thứ 17 mẹ cậu nói sẽ tặng cậu một buổi sinh nhật kinh hỉ, bây giờ kinh hỉ chẳng thấy chỉ có kinh hoàng. Tự dưng có một cái mặt giống hệt mình ló ra, cậu chưa xỉu quay đã là nể mặt lắm rồi. Thật ra cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Dương Hạo ông anh sinh đôi kia tóc dài gần bằng vai phủ qua tai, Dư Dương nhận xét là hoàn toàn có thể buộc lên được. “Dư Dương! Ngẩn ra đấy làm gì? Chào anh đi chứ.” Mẹ cậu đi ra khỏi bếp trừng mắt. Dư Dương nói không ra lời, nhíu nhíu mày quay về phòng, mẹ cậu ở ngoài cửa liền mắng “Cái thằng ranh này” . Ném túi sách lên ghế, nằm vật ra giường, ngực bức bối không biết vì sao. Đến giờ ăn cơm Dương Hạo vào gọi cậu, Dư Dương vẫn không thèm để ý tên đó, hơi cúi đầu nghiêng người lách qua người Dương Hạo mà đi ra. Lúc ăn cơm mẹ cậu tuyên bố Dương Hạo đã chuyển trường đến đây, về sau cũng sẽ cùng sống với bọn họ. “Dư Dương,…

Chương 17

Bán Diện TrangTác giả: Ánh Vô TàTruyện Đam MỹĐến tận năm 17 tuổi Dư Dương mới biết hóa ra mình có một người anh, là anh sinh đôi ra đời sớm hơn cậu ba phút. Ba ngày trước sinh nhật thứ 17 mẹ cậu nói sẽ tặng cậu một buổi sinh nhật kinh hỉ, bây giờ kinh hỉ chẳng thấy chỉ có kinh hoàng. Tự dưng có một cái mặt giống hệt mình ló ra, cậu chưa xỉu quay đã là nể mặt lắm rồi. Thật ra cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Dương Hạo ông anh sinh đôi kia tóc dài gần bằng vai phủ qua tai, Dư Dương nhận xét là hoàn toàn có thể buộc lên được. “Dư Dương! Ngẩn ra đấy làm gì? Chào anh đi chứ.” Mẹ cậu đi ra khỏi bếp trừng mắt. Dư Dương nói không ra lời, nhíu nhíu mày quay về phòng, mẹ cậu ở ngoài cửa liền mắng “Cái thằng ranh này” . Ném túi sách lên ghế, nằm vật ra giường, ngực bức bối không biết vì sao. Đến giờ ăn cơm Dương Hạo vào gọi cậu, Dư Dương vẫn không thèm để ý tên đó, hơi cúi đầu nghiêng người lách qua người Dương Hạo mà đi ra. Lúc ăn cơm mẹ cậu tuyên bố Dương Hạo đã chuyển trường đến đây, về sau cũng sẽ cùng sống với bọn họ. “Dư Dương,… Sau kì thi cuối cùng trước khi nghỉ đông, Dương Hạo và Dư Dương mỗi người đều nhận phiếu xếp hạng của mình, thầy chủ nhiệm gọi hai đứa đến văn phòng nói chuyện, không ngoài việc hỏi xem hai đứa muốn thi trường nào.Dư Dương vẫn nói muốn thi đại học Thâm Quyến, bộ dáng kiên định làm cho Dương Hạo hầu như phải nghi ngờ trường Thâm Quyến có tình nhân của thằng bé [=))]. Đáp án của Dương Hạo vẫn thế, học cùng trường với Dư Dương. Thầy giáo đẩy đẩy kính nói, “Vẫn còn thời gian mà, các em cứ nghĩ kĩ đi.” Đưa một tập tài liệu ra, chân thành nói, “Đây là thông tin của một số trường, các em xem một chút, chọn ra trường thích hợp nhất nhé.”Dương Hạo nhận lấy nói cảm ơn.Bắt đầu nghỉ đông Dương Hạo lại về công ty của Phương Kình, chuyên ngành của cậu cơ bản cũng quyết định rồi, quản lí doanh nghiệp hoặc kinh tế học gì đó. Cậu nhớ đến Dư Dương, không biết nó định thi chuyên ngành gì, thằng nhóc này lúc nào cũng như không đặc biệt thích cái gì, không biết khen nó trời sinh đạm bạc hay là mắng nó không chút tiến bộ thì tốt hơn.Nhưng lại làm cho người ta hâm mộ. Ít nhất là Dương Hạo phải hâm mộ.Dư Dương thỉnh thoảng cũng đến cửa hàng Dư Lan Lan giúp đỡ, còn hầu hết thời gian ở nhà đọc sách hoặc tập đàn, Dương Hạo lúc nghỉ ngơi sẽ nhắn tin cho Dư Dương, em thật là sướng a. Tin nhắn nào cũng là năm chữ này. Dư Dương có lúc mặc kệ cậu ta, đôi khi nhắn lại, đơn giản hai chữ “đáng đời”, mang theo ý vui sướng khi người khác gặp họa. [hai anh em nhà này hết biết =))]Trầm Tịch không đi làm nữa, hai lần Dư Dương nhắn tin cho cậu ta nhưng không có hồi âm. Mạc Hề vẫn ở đó, đã thăng chức làm cửa hàng trưởng, tính tình dường như nội liễm lại nhiều, Dư Dương đã cảm thấy không quen.Sắp đến cuối năm Dư Lan Lan tự dưng nói với Dư Dương mẹ phải đi qua Thụy Sĩ với Trình Phượng, Liễu Liễu không về đón năm mới, mẹ nó nhớ con bay qua đó gặp rồi, muốn Dư Lan Lan và Trình Phượng đi cùng.Dư Lan Lan chắp tay vẻ mặt có lỗi nói với Dư Dương: “Dương Dương qua chỗ ba đón năm mới được không?”Dư Dương nghi ngờ nhìn mẹ: “Không phải mẹ cố ý chứ?”“Sao có thể chứ!” Dư Lan Lan lườm cậu: “Nếu kịp làm hộ chiếu cho con thì mẹ cũng mang con đi. Dù sao con với Liễu Liễu đã lâu không gặp cũng nên liên lạc một chút, nếu…”“Được rồi được rồi.” Dư Dương ngắt lời mẹ: “Con đi, dù sao Dương Hạo cũng ở đó.” [không có anh còn lâu em mới đi >3

Sau kì thi cuối cùng trước khi nghỉ đông, Dương Hạo và Dư Dương mỗi người đều nhận phiếu xếp hạng của mình, thầy chủ nhiệm gọi hai đứa đến văn phòng nói chuyện, không ngoài việc hỏi xem hai đứa muốn thi trường nào.

Dư Dương vẫn nói muốn thi đại học Thâm Quyến, bộ dáng kiên định làm cho Dương Hạo hầu như phải nghi ngờ trường Thâm Quyến có tình nhân của thằng bé [=))]. Đáp án của Dương Hạo vẫn thế, học cùng trường với Dư Dương. Thầy giáo đẩy đẩy kính nói, “Vẫn còn thời gian mà, các em cứ nghĩ kĩ đi.” Đưa một tập tài liệu ra, chân thành nói, “Đây là thông tin của một số trường, các em xem một chút, chọn ra trường thích hợp nhất nhé.”

Dương Hạo nhận lấy nói cảm ơn.

Bắt đầu nghỉ đông Dương Hạo lại về công ty của Phương Kình, chuyên ngành của cậu cơ bản cũng quyết định rồi, quản lí doanh nghiệp hoặc kinh tế học gì đó. Cậu nhớ đến Dư Dương, không biết nó định thi chuyên ngành gì, thằng nhóc này lúc nào cũng như không đặc biệt thích cái gì, không biết khen nó trời sinh đạm bạc hay là mắng nó không chút tiến bộ thì tốt hơn.

Nhưng lại làm cho người ta hâm mộ. Ít nhất là Dương Hạo phải hâm mộ.

Dư Dương thỉnh thoảng cũng đến cửa hàng Dư Lan Lan giúp đỡ, còn hầu hết thời gian ở nhà đọc sách hoặc tập đàn, Dương Hạo lúc nghỉ ngơi sẽ nhắn tin cho Dư Dương, em thật là sướng a. Tin nhắn nào cũng là năm chữ này. Dư Dương có lúc mặc kệ cậu ta, đôi khi nhắn lại, đơn giản hai chữ “đáng đời”, mang theo ý vui sướng khi người khác gặp họa. [hai anh em nhà này hết biết =))]

Trầm Tịch không đi làm nữa, hai lần Dư Dương nhắn tin cho cậu ta nhưng không có hồi âm. Mạc Hề vẫn ở đó, đã thăng chức làm cửa hàng trưởng, tính tình dường như nội liễm lại nhiều, Dư Dương đã cảm thấy không quen.

Sắp đến cuối năm Dư Lan Lan tự dưng nói với Dư Dương mẹ phải đi qua Thụy Sĩ với Trình Phượng, Liễu Liễu không về đón năm mới, mẹ nó nhớ con bay qua đó gặp rồi, muốn Dư Lan Lan và Trình Phượng đi cùng.

Dư Lan Lan chắp tay vẻ mặt có lỗi nói với Dư Dương: “Dương Dương qua chỗ ba đón năm mới được không?”

Dư Dương nghi ngờ nhìn mẹ: “Không phải mẹ cố ý chứ?”

“Sao có thể chứ!” Dư Lan Lan lườm cậu: “Nếu kịp làm hộ chiếu cho con thì mẹ cũng mang con đi. Dù sao con với Liễu Liễu đã lâu không gặp cũng nên liên lạc một chút, nếu…”

“Được rồi được rồi.” Dư Dương ngắt lời mẹ: “Con đi, dù sao Dương Hạo cũng ở đó.” [không có anh còn lâu em mới đi >3

Bán Diện TrangTác giả: Ánh Vô TàTruyện Đam MỹĐến tận năm 17 tuổi Dư Dương mới biết hóa ra mình có một người anh, là anh sinh đôi ra đời sớm hơn cậu ba phút. Ba ngày trước sinh nhật thứ 17 mẹ cậu nói sẽ tặng cậu một buổi sinh nhật kinh hỉ, bây giờ kinh hỉ chẳng thấy chỉ có kinh hoàng. Tự dưng có một cái mặt giống hệt mình ló ra, cậu chưa xỉu quay đã là nể mặt lắm rồi. Thật ra cũng không phải giống nhau hoàn toàn, Dương Hạo ông anh sinh đôi kia tóc dài gần bằng vai phủ qua tai, Dư Dương nhận xét là hoàn toàn có thể buộc lên được. “Dư Dương! Ngẩn ra đấy làm gì? Chào anh đi chứ.” Mẹ cậu đi ra khỏi bếp trừng mắt. Dư Dương nói không ra lời, nhíu nhíu mày quay về phòng, mẹ cậu ở ngoài cửa liền mắng “Cái thằng ranh này” . Ném túi sách lên ghế, nằm vật ra giường, ngực bức bối không biết vì sao. Đến giờ ăn cơm Dương Hạo vào gọi cậu, Dư Dương vẫn không thèm để ý tên đó, hơi cúi đầu nghiêng người lách qua người Dương Hạo mà đi ra. Lúc ăn cơm mẹ cậu tuyên bố Dương Hạo đã chuyển trường đến đây, về sau cũng sẽ cùng sống với bọn họ. “Dư Dương,… Sau kì thi cuối cùng trước khi nghỉ đông, Dương Hạo và Dư Dương mỗi người đều nhận phiếu xếp hạng của mình, thầy chủ nhiệm gọi hai đứa đến văn phòng nói chuyện, không ngoài việc hỏi xem hai đứa muốn thi trường nào.Dư Dương vẫn nói muốn thi đại học Thâm Quyến, bộ dáng kiên định làm cho Dương Hạo hầu như phải nghi ngờ trường Thâm Quyến có tình nhân của thằng bé [=))]. Đáp án của Dương Hạo vẫn thế, học cùng trường với Dư Dương. Thầy giáo đẩy đẩy kính nói, “Vẫn còn thời gian mà, các em cứ nghĩ kĩ đi.” Đưa một tập tài liệu ra, chân thành nói, “Đây là thông tin của một số trường, các em xem một chút, chọn ra trường thích hợp nhất nhé.”Dương Hạo nhận lấy nói cảm ơn.Bắt đầu nghỉ đông Dương Hạo lại về công ty của Phương Kình, chuyên ngành của cậu cơ bản cũng quyết định rồi, quản lí doanh nghiệp hoặc kinh tế học gì đó. Cậu nhớ đến Dư Dương, không biết nó định thi chuyên ngành gì, thằng nhóc này lúc nào cũng như không đặc biệt thích cái gì, không biết khen nó trời sinh đạm bạc hay là mắng nó không chút tiến bộ thì tốt hơn.Nhưng lại làm cho người ta hâm mộ. Ít nhất là Dương Hạo phải hâm mộ.Dư Dương thỉnh thoảng cũng đến cửa hàng Dư Lan Lan giúp đỡ, còn hầu hết thời gian ở nhà đọc sách hoặc tập đàn, Dương Hạo lúc nghỉ ngơi sẽ nhắn tin cho Dư Dương, em thật là sướng a. Tin nhắn nào cũng là năm chữ này. Dư Dương có lúc mặc kệ cậu ta, đôi khi nhắn lại, đơn giản hai chữ “đáng đời”, mang theo ý vui sướng khi người khác gặp họa. [hai anh em nhà này hết biết =))]Trầm Tịch không đi làm nữa, hai lần Dư Dương nhắn tin cho cậu ta nhưng không có hồi âm. Mạc Hề vẫn ở đó, đã thăng chức làm cửa hàng trưởng, tính tình dường như nội liễm lại nhiều, Dư Dương đã cảm thấy không quen.Sắp đến cuối năm Dư Lan Lan tự dưng nói với Dư Dương mẹ phải đi qua Thụy Sĩ với Trình Phượng, Liễu Liễu không về đón năm mới, mẹ nó nhớ con bay qua đó gặp rồi, muốn Dư Lan Lan và Trình Phượng đi cùng.Dư Lan Lan chắp tay vẻ mặt có lỗi nói với Dư Dương: “Dương Dương qua chỗ ba đón năm mới được không?”Dư Dương nghi ngờ nhìn mẹ: “Không phải mẹ cố ý chứ?”“Sao có thể chứ!” Dư Lan Lan lườm cậu: “Nếu kịp làm hộ chiếu cho con thì mẹ cũng mang con đi. Dù sao con với Liễu Liễu đã lâu không gặp cũng nên liên lạc một chút, nếu…”“Được rồi được rồi.” Dư Dương ngắt lời mẹ: “Con đi, dù sao Dương Hạo cũng ở đó.” [không có anh còn lâu em mới đi >3

Chương 17