Tác giả:

LÂM phủ - Thiếu gia, Tử Hiên tiểu thư đến rồi Lâm Cát ngồi trên ghế, nhâm nhi ngụm trà, nhếch mép cười - Cho vào - Dạ thiếu gia Tên người làm ra ngoài, Tử Hiên chậm rãi bước vào, trong lòng thấy cực kì dơ bẩn khi đặt chân đến đây, vừa nhìn thấy Tử Hiên,Lâm Cát đứng dậy đi vòng vòng quanh cô, rồi đứng trước mặt nhìn thẳng vào cô - Tử Hiên đại tiểu thư, tôi chờ cô lâu rồi đó, ko sao cô đã đến đây thì coi như chấp nhận điều kiện của ta rồi, chờ lâu cũng ko sao hahahahaha Nụ cười hoang dại của Lâm Cát vang khắp cả phòng, Tử Hiên nhìn hắn chỉ với nữa con mắt, nhẹ nhàng nói - Đê tiện Lâm Cát nghe cô chửi,mặt ko gì là nổi giận, từ tốn nói - Ta đã nói rồi, chỉ cần cô hầu hạ ta đêm nay ta sẽ trừ 7 phần nợ của thằng em trai yêu quý của cô, còn ko xa sẽ siết phủ HÀ gia các người, cô đã đến đây coi như cô đồng ý, nếu giờ cô ko muốn ta ko ép, chờ ngày mai ta đến siết phủ là được Tử nhắm mắt, răng cắn vào môi đến nỗi bật máu, 2 hàng nước nước mắt lăn dài, từng lớp y phục rớt xuống đất.

Chương 40

Dư Vị Trà TâmTác giả: hoa xương rồngLÂM phủ - Thiếu gia, Tử Hiên tiểu thư đến rồi Lâm Cát ngồi trên ghế, nhâm nhi ngụm trà, nhếch mép cười - Cho vào - Dạ thiếu gia Tên người làm ra ngoài, Tử Hiên chậm rãi bước vào, trong lòng thấy cực kì dơ bẩn khi đặt chân đến đây, vừa nhìn thấy Tử Hiên,Lâm Cát đứng dậy đi vòng vòng quanh cô, rồi đứng trước mặt nhìn thẳng vào cô - Tử Hiên đại tiểu thư, tôi chờ cô lâu rồi đó, ko sao cô đã đến đây thì coi như chấp nhận điều kiện của ta rồi, chờ lâu cũng ko sao hahahahaha Nụ cười hoang dại của Lâm Cát vang khắp cả phòng, Tử Hiên nhìn hắn chỉ với nữa con mắt, nhẹ nhàng nói - Đê tiện Lâm Cát nghe cô chửi,mặt ko gì là nổi giận, từ tốn nói - Ta đã nói rồi, chỉ cần cô hầu hạ ta đêm nay ta sẽ trừ 7 phần nợ của thằng em trai yêu quý của cô, còn ko xa sẽ siết phủ HÀ gia các người, cô đã đến đây coi như cô đồng ý, nếu giờ cô ko muốn ta ko ép, chờ ngày mai ta đến siết phủ là được Tử nhắm mắt, răng cắn vào môi đến nỗi bật máu, 2 hàng nước nước mắt lăn dài, từng lớp y phục rớt xuống đất. Sáng sớm tất cả làm việc rất nhiệt tình nên số lương thực đã phát xong hết, công việc hoàn thành trước dự kiến, tất cả nhanh chóng lên đường về phủ,ngồi trong xe ngựa Tiêu Hàn nhìn chăm chăm chú thỏ với đôi mắt vô cùng không thiện cảm- Nàng ôm nó suốt như vậy y như ôm tình nhân vậy-Vậy saoCô cố nhịn cười để không phát ra thành tiếng trước câu nói vu vơ đầy con nít của Tiêu Hàn, đột nhiên xe ngựa dừng lại, Mạnh Tứ vén màn xe ngựa-Vương phi, tới nơi người nói rồi-Tới nơi?, nàng định làm gì vậy-Thì bỏ trốn với tình nhânNghe câu trả lời chàng đầy hoang mang, nhưng cũng nhanh chóng bước xuống xe theo cô, đi theo cô thì Tiêu Hàn thấy đây là nơi cạnh con đường đầy cỏ hoa đây mà, đứng sau cô khoảng 5 6 bước thì thấy cô thả chú thỏ đi, Tiêu Hàn bước đến bên cô thắc mắc- Sao lại thả nó, nàng thích nó lắm mà-Vết thương của nó đã lành nhiều rồi nhờ thuốc chàng đó, đến lúc nó phải về nhà rồiCô nhìn chàng trả lời, thấy cô có vẻ thoáng buồn, Tiêu Hàn nhìn cô đầy mưu đồ- Thấy nàng buồn vậy ta cũng không đành lòng, hay là suốt trên đường về nàng ôm ta như thỏ trắng đó đi cho đỡ buồn há- Chuyện này..khó quá bỏ qua háNói xong cô quay người đi ra xe ngựa còn Tiêu Hàn đi theo cứ lải nhải bên tai đề nghị lúc nãy, nhìn họ thật là hạnh phúc

Sáng sớm tất cả làm việc rất nhiệt tình nên số lương thực đã phát xong hết, công việc hoàn thành trước dự kiến, tất cả nhanh chóng lên đường về phủ,ngồi trong xe ngựa Tiêu Hàn nhìn chăm chăm chú thỏ với đôi mắt vô cùng không thiện cảm

- Nàng ôm nó suốt như vậy y như ôm tình nhân vậy

-Vậy sao

Cô cố nhịn cười để không phát ra thành tiếng trước câu nói vu vơ đầy con nít của Tiêu Hàn, đột nhiên xe ngựa dừng lại, Mạnh Tứ vén màn xe ngựa

-Vương phi, tới nơi người nói rồi

-Tới nơi?, nàng định làm gì vậy

-Thì bỏ trốn với tình nhân

Nghe câu trả lời chàng đầy hoang mang, nhưng cũng nhanh chóng bước xuống xe theo cô, đi theo cô thì Tiêu Hàn thấy đây là nơi cạnh con đường đầy cỏ hoa đây mà, đứng sau cô khoảng 5 6 bước thì thấy cô thả chú thỏ đi, Tiêu Hàn bước đến bên cô thắc mắc

- Sao lại thả nó, nàng thích nó lắm mà

-Vết thương của nó đã lành nhiều rồi nhờ thuốc chàng đó, đến lúc nó phải về nhà rồi

Cô nhìn chàng trả lời, thấy cô có vẻ thoáng buồn, Tiêu Hàn nhìn cô đầy mưu đồ

- Thấy nàng buồn vậy ta cũng không đành lòng, hay là suốt trên đường về nàng ôm ta như thỏ trắng đó đi cho đỡ buồn há

- Chuyện này..khó quá bỏ qua há

Nói xong cô quay người đi ra xe ngựa còn Tiêu Hàn đi theo cứ lải nhải bên tai đề nghị lúc nãy, nhìn họ thật là hạnh phúc

Dư Vị Trà TâmTác giả: hoa xương rồngLÂM phủ - Thiếu gia, Tử Hiên tiểu thư đến rồi Lâm Cát ngồi trên ghế, nhâm nhi ngụm trà, nhếch mép cười - Cho vào - Dạ thiếu gia Tên người làm ra ngoài, Tử Hiên chậm rãi bước vào, trong lòng thấy cực kì dơ bẩn khi đặt chân đến đây, vừa nhìn thấy Tử Hiên,Lâm Cát đứng dậy đi vòng vòng quanh cô, rồi đứng trước mặt nhìn thẳng vào cô - Tử Hiên đại tiểu thư, tôi chờ cô lâu rồi đó, ko sao cô đã đến đây thì coi như chấp nhận điều kiện của ta rồi, chờ lâu cũng ko sao hahahahaha Nụ cười hoang dại của Lâm Cát vang khắp cả phòng, Tử Hiên nhìn hắn chỉ với nữa con mắt, nhẹ nhàng nói - Đê tiện Lâm Cát nghe cô chửi,mặt ko gì là nổi giận, từ tốn nói - Ta đã nói rồi, chỉ cần cô hầu hạ ta đêm nay ta sẽ trừ 7 phần nợ của thằng em trai yêu quý của cô, còn ko xa sẽ siết phủ HÀ gia các người, cô đã đến đây coi như cô đồng ý, nếu giờ cô ko muốn ta ko ép, chờ ngày mai ta đến siết phủ là được Tử nhắm mắt, răng cắn vào môi đến nỗi bật máu, 2 hàng nước nước mắt lăn dài, từng lớp y phục rớt xuống đất. Sáng sớm tất cả làm việc rất nhiệt tình nên số lương thực đã phát xong hết, công việc hoàn thành trước dự kiến, tất cả nhanh chóng lên đường về phủ,ngồi trong xe ngựa Tiêu Hàn nhìn chăm chăm chú thỏ với đôi mắt vô cùng không thiện cảm- Nàng ôm nó suốt như vậy y như ôm tình nhân vậy-Vậy saoCô cố nhịn cười để không phát ra thành tiếng trước câu nói vu vơ đầy con nít của Tiêu Hàn, đột nhiên xe ngựa dừng lại, Mạnh Tứ vén màn xe ngựa-Vương phi, tới nơi người nói rồi-Tới nơi?, nàng định làm gì vậy-Thì bỏ trốn với tình nhânNghe câu trả lời chàng đầy hoang mang, nhưng cũng nhanh chóng bước xuống xe theo cô, đi theo cô thì Tiêu Hàn thấy đây là nơi cạnh con đường đầy cỏ hoa đây mà, đứng sau cô khoảng 5 6 bước thì thấy cô thả chú thỏ đi, Tiêu Hàn bước đến bên cô thắc mắc- Sao lại thả nó, nàng thích nó lắm mà-Vết thương của nó đã lành nhiều rồi nhờ thuốc chàng đó, đến lúc nó phải về nhà rồiCô nhìn chàng trả lời, thấy cô có vẻ thoáng buồn, Tiêu Hàn nhìn cô đầy mưu đồ- Thấy nàng buồn vậy ta cũng không đành lòng, hay là suốt trên đường về nàng ôm ta như thỏ trắng đó đi cho đỡ buồn há- Chuyện này..khó quá bỏ qua háNói xong cô quay người đi ra xe ngựa còn Tiêu Hàn đi theo cứ lải nhải bên tai đề nghị lúc nãy, nhìn họ thật là hạnh phúc

Chương 40