Tác giả:

-” Ồ, lại con bé bị nguyền rủa đó kìa “ một giọng nói chua ngoa từ đám người đang tụm năm tụm ba. -” Ấy chết, nó nhìn sang bên này kìa “ lại một tiếng nữa. -” Ôi, cẩn thận không nó ám chết bây giờ? “ Một tiếng nữa. Trời,sao mà nói nhiều thế nhỉ. Mà thôi kệ. Tôi thầm nghĩ. Dù sao cũng là chuyện thường ngày. Người như mình đáng lẽ là không được ló mặt ra ngoài. Tôi cúi gằm mặt xuống đất, mà tiếp tục đi. Nếu có thể thì tôi ước không phải ra khỏi nhà. Nhà luôn là nơi yên bình nhất mà. Nếu không phải Ingrid và Cuddle đòi ăn, cùng cái bụng đói và đến hạn trả sách thì tôi sẽ không vác xác ra cái khu chợ tấp nập đông đúc này đâu. Đi đến thư viện nhỏ bé xập xệ, ôi, cánh cửa như sắp rơi ra vậy, cứ cót ca cót két. Những cuốn sách trong này toàn sách cũ, ở những khu đô thị lớn gửi về, nên cũng khá phong phú, nhưng chả ai chăm sóc vì vậy mọi thứ đều phủ đầy bụi. Nhanh nhẹn lấy bừa quyển sách dày cộp mà tên thì kì quặc lắm luôn “ Đề cương về phép lạ và độc dược”, còn có một quyển “Sách thần chú căn…

Chương 2

Đứa Trẻ Bị Nguyền RủaTác giả: ?????Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên Không-” Ồ, lại con bé bị nguyền rủa đó kìa “ một giọng nói chua ngoa từ đám người đang tụm năm tụm ba. -” Ấy chết, nó nhìn sang bên này kìa “ lại một tiếng nữa. -” Ôi, cẩn thận không nó ám chết bây giờ? “ Một tiếng nữa. Trời,sao mà nói nhiều thế nhỉ. Mà thôi kệ. Tôi thầm nghĩ. Dù sao cũng là chuyện thường ngày. Người như mình đáng lẽ là không được ló mặt ra ngoài. Tôi cúi gằm mặt xuống đất, mà tiếp tục đi. Nếu có thể thì tôi ước không phải ra khỏi nhà. Nhà luôn là nơi yên bình nhất mà. Nếu không phải Ingrid và Cuddle đòi ăn, cùng cái bụng đói và đến hạn trả sách thì tôi sẽ không vác xác ra cái khu chợ tấp nập đông đúc này đâu. Đi đến thư viện nhỏ bé xập xệ, ôi, cánh cửa như sắp rơi ra vậy, cứ cót ca cót két. Những cuốn sách trong này toàn sách cũ, ở những khu đô thị lớn gửi về, nên cũng khá phong phú, nhưng chả ai chăm sóc vì vậy mọi thứ đều phủ đầy bụi. Nhanh nhẹn lấy bừa quyển sách dày cộp mà tên thì kì quặc lắm luôn “ Đề cương về phép lạ và độc dược”, còn có một quyển “Sách thần chú căn… -” Nhưng mà.... “-” Mày còn không mau ra khỏi cửa hàng của tao, cầm đống tiền này của mày về, mày muốn nguyền rủa luôn cái cửa hàng của tao đúng không?. “ Bác ta đứng dậy, cầm theo con dao mổ lợn, tôi sợ quá, vơ hết tiền lại nhét vào túi, rồi vội vàng cầm mấy túi thịt chạy ra khỏi cửa hàng.Đi qua cái cửa hàng sữa, tôi lại nhớ đến Ingrid, cô nàng lâu lắm rồi chưa uống sữa. Lại nặng nề đi vào.Chủ cửa hàng là một bác gái đã góa chồng sau thế chiến II. Tôi cảm giác bác ấy là người quý tôi nhất cái khu nhỏ bé này.Bác ấy có thân hình khá đầy đặn, gương mặt phúc hậu, nhìn tôi mỉm cười. À và bác ấy mù màu. Tôi nghĩ đây là lý do mà bác ấy không như những người khác“Ô cháu gái, cháu lại đến, nào, hôm nay cháu cần gì?”“Cho cháu 5 chai sữa, hm.... và bơ nữa ạ!” Dù sao thì cũng thừa tiền. Tôi thầm cảm ơn ông bác bán thịt. Cho dù tôi cũng chả thích sữa lắm, nhưng Ingrid thì mê mẩn.“Của cháu đây.”Bác ấy là người duy nhất tôi dám ngẩng đầu lên cười. Chắc do bác ý mù màu. Tôi cầm tiền đưa cho bác nhưng bác ấy lại đẩy ra.“Thôi cháu cứ cầm về đi, bác không nhận đâu. Mới..... cháu mấy tuổi nhỉ?.”“Cháu 10 tuổi”“À ừ 10 tuổi, bé vậy mà đã phải tự lập rồi!”"Nhưng mà... cháu cứ nhận của bác mãi, cháu ngại.....” tôi nói giọng thỏ thẻ.“Ngại gì mà ngại, ngày xưa ông bà ngoại cháu giúp bác nhiều mà, cháu cứ nhận đi, có gì khó khăn qua đây bác giúp” bác vẫn kiên trì nói tiếp.“Dạ vâng ạ, cháu cám ơn bác” thôi đành vậy, cám ơn bác từ đáy lòng:

-” Nhưng mà.... “

-” Mày còn không mau ra khỏi cửa hàng của tao, cầm đống tiền này của mày về, mày muốn nguyền rủa luôn cái cửa hàng của tao đúng không?. “ Bác ta đứng dậy, cầm theo con dao mổ lợn, tôi sợ quá, vơ hết tiền lại nhét vào túi, rồi vội vàng cầm mấy túi thịt chạy ra khỏi cửa hàng.

Đi qua cái cửa hàng sữa, tôi lại nhớ đến Ingrid, cô nàng lâu lắm rồi chưa uống sữa. Lại nặng nề đi vào.

Chủ cửa hàng là một bác gái đã góa chồng sau thế chiến II. Tôi cảm giác bác ấy là người quý tôi nhất cái khu nhỏ bé này.

Bác ấy có thân hình khá đầy đặn, gương mặt phúc hậu, nhìn tôi mỉm cười. À và bác ấy mù màu. Tôi nghĩ đây là lý do mà bác ấy không như những người khác

“Ô cháu gái, cháu lại đến, nào, hôm nay cháu cần gì?”

“Cho cháu 5 chai sữa, hm.... và bơ nữa ạ!” Dù sao thì cũng thừa tiền. Tôi thầm cảm ơn ông bác bán thịt. Cho dù tôi cũng chả thích sữa lắm, nhưng Ingrid thì mê mẩn.

“Của cháu đây.”

Bác ấy là người duy nhất tôi dám ngẩng đầu lên cười. Chắc do bác ý mù màu. Tôi cầm tiền đưa cho bác nhưng bác ấy lại đẩy ra.

“Thôi cháu cứ cầm về đi, bác không nhận đâu. Mới..... cháu mấy tuổi nhỉ?.”

“Cháu 10 tuổi”

“À ừ 10 tuổi, bé vậy mà đã phải tự lập rồi!”

"Nhưng mà... cháu cứ nhận của bác mãi, cháu ngại.....” tôi nói giọng thỏ thẻ.

“Ngại gì mà ngại, ngày xưa ông bà ngoại cháu giúp bác nhiều mà, cháu cứ nhận đi, có gì khó khăn qua đây bác giúp” bác vẫn kiên trì nói tiếp.

“Dạ vâng ạ, cháu cám ơn bác” thôi đành vậy, cám ơn bác từ đáy lòng:

Đứa Trẻ Bị Nguyền RủaTác giả: ?????Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên Không-” Ồ, lại con bé bị nguyền rủa đó kìa “ một giọng nói chua ngoa từ đám người đang tụm năm tụm ba. -” Ấy chết, nó nhìn sang bên này kìa “ lại một tiếng nữa. -” Ôi, cẩn thận không nó ám chết bây giờ? “ Một tiếng nữa. Trời,sao mà nói nhiều thế nhỉ. Mà thôi kệ. Tôi thầm nghĩ. Dù sao cũng là chuyện thường ngày. Người như mình đáng lẽ là không được ló mặt ra ngoài. Tôi cúi gằm mặt xuống đất, mà tiếp tục đi. Nếu có thể thì tôi ước không phải ra khỏi nhà. Nhà luôn là nơi yên bình nhất mà. Nếu không phải Ingrid và Cuddle đòi ăn, cùng cái bụng đói và đến hạn trả sách thì tôi sẽ không vác xác ra cái khu chợ tấp nập đông đúc này đâu. Đi đến thư viện nhỏ bé xập xệ, ôi, cánh cửa như sắp rơi ra vậy, cứ cót ca cót két. Những cuốn sách trong này toàn sách cũ, ở những khu đô thị lớn gửi về, nên cũng khá phong phú, nhưng chả ai chăm sóc vì vậy mọi thứ đều phủ đầy bụi. Nhanh nhẹn lấy bừa quyển sách dày cộp mà tên thì kì quặc lắm luôn “ Đề cương về phép lạ và độc dược”, còn có một quyển “Sách thần chú căn… -” Nhưng mà.... “-” Mày còn không mau ra khỏi cửa hàng của tao, cầm đống tiền này của mày về, mày muốn nguyền rủa luôn cái cửa hàng của tao đúng không?. “ Bác ta đứng dậy, cầm theo con dao mổ lợn, tôi sợ quá, vơ hết tiền lại nhét vào túi, rồi vội vàng cầm mấy túi thịt chạy ra khỏi cửa hàng.Đi qua cái cửa hàng sữa, tôi lại nhớ đến Ingrid, cô nàng lâu lắm rồi chưa uống sữa. Lại nặng nề đi vào.Chủ cửa hàng là một bác gái đã góa chồng sau thế chiến II. Tôi cảm giác bác ấy là người quý tôi nhất cái khu nhỏ bé này.Bác ấy có thân hình khá đầy đặn, gương mặt phúc hậu, nhìn tôi mỉm cười. À và bác ấy mù màu. Tôi nghĩ đây là lý do mà bác ấy không như những người khác“Ô cháu gái, cháu lại đến, nào, hôm nay cháu cần gì?”“Cho cháu 5 chai sữa, hm.... và bơ nữa ạ!” Dù sao thì cũng thừa tiền. Tôi thầm cảm ơn ông bác bán thịt. Cho dù tôi cũng chả thích sữa lắm, nhưng Ingrid thì mê mẩn.“Của cháu đây.”Bác ấy là người duy nhất tôi dám ngẩng đầu lên cười. Chắc do bác ý mù màu. Tôi cầm tiền đưa cho bác nhưng bác ấy lại đẩy ra.“Thôi cháu cứ cầm về đi, bác không nhận đâu. Mới..... cháu mấy tuổi nhỉ?.”“Cháu 10 tuổi”“À ừ 10 tuổi, bé vậy mà đã phải tự lập rồi!”"Nhưng mà... cháu cứ nhận của bác mãi, cháu ngại.....” tôi nói giọng thỏ thẻ.“Ngại gì mà ngại, ngày xưa ông bà ngoại cháu giúp bác nhiều mà, cháu cứ nhận đi, có gì khó khăn qua đây bác giúp” bác vẫn kiên trì nói tiếp.“Dạ vâng ạ, cháu cám ơn bác” thôi đành vậy, cám ơn bác từ đáy lòng:

Chương 2