7h30 máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh. Cô thở phào, cơ thể căng cứng giờ mới được thả lỏng, cái chứng sợ độ cao này mãi vẫn không cải thiện được. Liếc nhìn nhỏ nằm bên cạnh, coi bộ cũng mệt mỏi không kém, đang uốn éo giãn cơ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, những người đi ngang qua chỗ hai cô đều liếc ánh mắt nhìn, có lẻ họ cảm thấy kì quái, ngồi máy bay thôi mà có cần khoa trương vậy không? một đứa thì mặt mày tái nhợt còn một đứa thì uể oải giống như vừa mới ra trận về. Cô đẩy đẩy vai Thiên Nghi - Nè, hình tượng, hình tượng họ nhìn kìa. - Kệ, họ biết mình là ai đâu mà. Mỏi quá đi, cậu lo cho mình kìa, nhìn mặt cậu tái mét, mình mà không biết còn tưởng cậu bị trúng gió nữa đó. Thiên Nghi vừa ngáp vừa nói, không có một tí thục nữ con nhà giàu gì cả. - Phản ứng tự nhiên mà, không sao tí nữa là bình thường lại thôi. Cô cười cười đáp. - Để mình xem.Nhìn cậu thế này tí nữa sẽ dọa thầy đó. Thiên Nghi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt cô cho có tí huyết sắc. - Được rồi mà, tí nữa là hết…
Chương 28
Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)Tác giả: colau7h30 máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh. Cô thở phào, cơ thể căng cứng giờ mới được thả lỏng, cái chứng sợ độ cao này mãi vẫn không cải thiện được. Liếc nhìn nhỏ nằm bên cạnh, coi bộ cũng mệt mỏi không kém, đang uốn éo giãn cơ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, những người đi ngang qua chỗ hai cô đều liếc ánh mắt nhìn, có lẻ họ cảm thấy kì quái, ngồi máy bay thôi mà có cần khoa trương vậy không? một đứa thì mặt mày tái nhợt còn một đứa thì uể oải giống như vừa mới ra trận về. Cô đẩy đẩy vai Thiên Nghi - Nè, hình tượng, hình tượng họ nhìn kìa. - Kệ, họ biết mình là ai đâu mà. Mỏi quá đi, cậu lo cho mình kìa, nhìn mặt cậu tái mét, mình mà không biết còn tưởng cậu bị trúng gió nữa đó. Thiên Nghi vừa ngáp vừa nói, không có một tí thục nữ con nhà giàu gì cả. - Phản ứng tự nhiên mà, không sao tí nữa là bình thường lại thôi. Cô cười cười đáp. - Để mình xem.Nhìn cậu thế này tí nữa sẽ dọa thầy đó. Thiên Nghi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt cô cho có tí huyết sắc. - Được rồi mà, tí nữa là hết… Cô có chút không biết phải làm sao khi mở tủ lạnh, cố gắng nhìn thử trong đống đồ này có cái gì khác để có thể nấu được không, nhưng thật khiến cô dỡ khóc, dỡ cười đến cả một cọng rau c*̃ng không có, từ ngăn trên tới ngăn dưới toàn bộ là snack và các món ăn vặt đã qua chế biến, thấy cô đứng im cứ dáng mắt vào tủ lạnh, Vương Nguyên tiến lại gần nhìn, lúc nhìn thấy cậu mới biết vẻ mặt c*̉a cô là do đâu. Cậu ngượng ngùn nói.- Ai da.., em quên mất, tại bố mẹ lâu lâu mới lên đây nên tủ lạnh trở thành không gian riêng c*̉a em.- Bình thường em ăn những thứ này trừ cơm sao. Gia Hân nhìn đống đồ ăn vặt trong tủ lạnh nhìn cậu hỏi.- Ak, không…., tại em c*̃ng ít có về đây lắm. Vương Nguyên gãi gãi đầu nói.- Nhưng cậu mà về đây thì đúng là thế. Thiên Tỉ không lấy gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy tủ lạnh c*̉a cậu.- Cậu nói đỡ cho tớ một chút không được sao?. Vương Nguyên đá chân Thiên Tỉ nói.- Ăn cái này không tốt cho cơ thể em đâu. Vương Nguyên cười trừ, đó là nhứng món vô c*̀ng, vô c*̀ng quan trọng cứu nguy trong lúc cậu đói hay buồn, thế nên dù biết không tốt nhưng vẫn không thể bỏ.- Vậy giờ phải làm sao? Lại quay về với việc chọn món gì ak. Vương Nguyên khó xử nói.- Như thế này đi, lúc đi tới đây chị có thấy cách đây một đoạn ngắn có siêu thị mini nhỏ, để chị sang đó mua ít đồ vậy. Gia Hân nói.- Hay mình gọi đồ về nhà ăn đi chị, như thế em thấy phiền chị quá, có cảm giác như 2 đứa em mới là khách ah. - Phiền gì chị tự nguyện mà, coi như bữa cơm này là quà gặp mặt tụi em vậy. - Vậy thôi, để Thiên Tỉ c*̀ng với chị nha, chứ em đi chắc là không giúp gì được chị, em mấy chuyện này tệ lắm, thịt heo với thịt bò em còn không phân biệt được mà. - Thiên Tỉ cậu đi với chị nhá. Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ nói.- Uk. Thiên Tỉ gật đầu.- Không cần, em mà đi với chị không khéo tới đó chưa kịp mua gì, chị ngất vì đau tim mất, vẫn là để chị tự đi thì hơn. Gia Hân lắc đầu nói, đùa ak, tới những chỗ đông người như thế mà dẫn cậu theo có mà đi nộp mạng thì có.- Chị không biết đâu, Thiên Tỉ có tài hóa trang lắm đó, không bị phát hiện đâu, tụi em từng thử một lần rồi. Vương Nguyên nói.- Lần đó là tụi em may mắn thôi, lần này không đảm bảo được, những chuyện có tính rủi ro này chị không làm đâu. Gia Hân quả quyết - Vậy theo ý chị vậy. Vương Nguyên áy náy nói.- Uk, c*̃ng gần đây mà, có xa xôi gì đâu.- Đại ca mà biết mình tiếp đãi bạn anh ấy như thế này có bóp chết 2 đứa mình không nhỉ- Chắc có.- Hai đứa làm gì nghiêm trọng hóa vấn đề thế, là chị tự nguyện mà, Nhìn hai cậu liếc mắc qua lại, cô mắc cười nói.- Thôi chị đi đây.***- Chị.Đang loay hoay với món rau trên bếp, chợt Vương Nguyên gọi cô một tiếng, cô bất giác quay đầu, một tiếng ‘tách’ vang lên.- Em làm gì thế.Cô ngạc nhiên không biết cậu chụp hình cô làm cái gì.- Em phải chụp một tấm, với mấy món ăn này nữa gửi qua cho Đại ca, cho anh ấy tức chơi. Vương Nguyên nghịch ngợm nói.- Uk, đảm bảo anh ấy sẽ tức chết. Thiên Tỉ c*̃ng tán đồng với ý Vương Nguyên.- Đúng, đúng, ai bảo anh ấy không có phút hưởng. Mà có khi nào anh ấy nhìn thấy sẽ giận 2 đứa mình không? Đã không đưa chị đi chơi được mà còn bắt chị nấu cơm không nhỉ? Anh ấy mà về đây là tớ với cậu tiêu đời. Vương Nguyên có chút chột dạ nói.- Trước khi anh ấy giận tớ và cậu thì ảnh đã bị ghen tị chiếm hết lý trí rồi hơn nữa không có khả năng giờ anh ấy có thể ra ngoài được. Thiên Tỉ bình tĩnh nói.- Uk há! Anh ấy sẽ ghen tị chết mất lấy đâu ra suy nghĩ giận bọn mình nữa. Vương Nguyên gật gù tán thành.Hai cậu có vẻ thích troll Đại ca c*̉a mình quá nhỉ? có cơ hội là sẽ không bỏ qua, Gia Hân nhìn Vương Nguyên, Thiên Tỉ kẻ qua người lại, tôi xứng anh họa, hớn hở, vui vẻ khi có ý nghĩ chọc tức được ai đó mà cô lắc đầu cười “Tiểu Khải em ăn ở như thế nào mà bị 2 đứa em c*̉a mình đối xử như thế hả?”
Cô có chút không biết phải làm sao khi mở tủ lạnh, cố gắng nhìn thử trong đống đồ này có cái gì khác để có thể nấu được không, nhưng thật khiến cô dỡ khóc, dỡ cười đến cả một cọng rau c*̃ng không có, từ ngăn trên tới ngăn dưới toàn bộ là snack và các món ăn vặt đã qua chế biến, thấy cô đứng im cứ dáng mắt vào tủ lạnh, Vương Nguyên tiến lại gần nhìn, lúc nhìn thấy cậu mới biết vẻ mặt c*̉a cô là do đâu. Cậu ngượng ngùn nói.
- Ai da.., em quên mất, tại bố mẹ lâu lâu mới lên đây nên tủ lạnh trở thành không gian riêng c*̉a em.
- Bình thường em ăn những thứ này trừ cơm sao. Gia Hân nhìn đống đồ ăn vặt trong tủ lạnh nhìn cậu hỏi.
- Ak, không…., tại em c*̃ng ít có về đây lắm. Vương Nguyên gãi gãi đầu nói.
- Nhưng cậu mà về đây thì đúng là thế. Thiên Tỉ không lấy gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy tủ lạnh c*̉a cậu.
- Cậu nói đỡ cho tớ một chút không được sao?. Vương Nguyên đá chân Thiên Tỉ nói.
- Ăn cái này không tốt cho cơ thể em đâu.
Vương Nguyên cười trừ, đó là nhứng món vô c*̀ng, vô c*̀ng quan trọng cứu nguy trong lúc cậu đói hay buồn, thế nên dù biết không tốt nhưng vẫn không thể bỏ.
- Vậy giờ phải làm sao? Lại quay về với việc chọn món gì ak. Vương Nguyên khó xử nói.
- Như thế này đi, lúc đi tới đây chị có thấy cách đây một đoạn ngắn có siêu thị mini nhỏ, để chị sang đó mua ít đồ vậy. Gia Hân nói.
- Hay mình gọi đồ về nhà ăn đi chị, như thế em thấy phiền chị quá, có cảm giác như 2 đứa em mới là khách ah.
- Phiền gì chị tự nguyện mà, coi như bữa cơm này là quà gặp mặt tụi em vậy.
- Vậy thôi, để Thiên Tỉ c*̀ng với chị nha, chứ em đi chắc là không giúp gì được chị, em mấy chuyện này tệ lắm, thịt heo với thịt bò em còn không phân biệt được mà.
- Thiên Tỉ cậu đi với chị nhá. Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ nói.
- Uk. Thiên Tỉ gật đầu.
- Không cần, em mà đi với chị không khéo tới đó chưa kịp mua gì, chị ngất vì đau tim mất, vẫn là để chị tự đi thì hơn.
Gia Hân lắc đầu nói, đùa ak, tới những chỗ đông người như thế mà dẫn cậu theo có mà đi nộp mạng thì có.
- Chị không biết đâu, Thiên Tỉ có tài hóa trang lắm đó, không bị phát hiện đâu, tụi em từng thử một lần rồi. Vương Nguyên nói.
- Lần đó là tụi em may mắn thôi, lần này không đảm bảo được, những chuyện có tính rủi ro này chị không làm đâu. Gia Hân quả quyết
- Vậy theo ý chị vậy. Vương Nguyên áy náy nói.
- Uk, c*̃ng gần đây mà, có xa xôi gì đâu.
- Đại ca mà biết mình tiếp đãi bạn anh ấy như thế này có bóp chết 2 đứa mình không nhỉ
- Chắc có.
- Hai đứa làm gì nghiêm trọng hóa vấn đề thế, là chị tự nguyện mà, Nhìn hai cậu liếc mắc qua lại, cô mắc cười nói.
- Thôi chị đi đây.
***
- Chị.
Đang loay hoay với món rau trên bếp, chợt Vương Nguyên gọi cô một tiếng, cô bất giác quay đầu, một tiếng ‘tách’ vang lên.
- Em làm gì thế.Cô ngạc nhiên không biết cậu chụp hình cô làm cái gì.
- Em phải chụp một tấm, với mấy món ăn này nữa gửi qua cho Đại ca, cho anh ấy tức chơi. Vương Nguyên nghịch ngợm nói.
- Uk, đảm bảo anh ấy sẽ tức chết. Thiên Tỉ c*̃ng tán đồng với ý Vương Nguyên.
- Đúng, đúng, ai bảo anh ấy không có phút hưởng. Mà có khi nào anh ấy nhìn thấy sẽ giận 2 đứa mình không? Đã không đưa chị đi chơi được mà còn bắt chị nấu cơm không nhỉ? Anh ấy mà về đây là tớ với cậu tiêu đời. Vương Nguyên có chút chột dạ nói.
- Trước khi anh ấy giận tớ và cậu thì ảnh đã bị ghen tị chiếm hết lý trí rồi hơn nữa không có khả năng giờ anh ấy có thể ra ngoài được. Thiên Tỉ bình tĩnh nói.
- Uk há! Anh ấy sẽ ghen tị chết mất lấy đâu ra suy nghĩ giận bọn mình nữa. Vương Nguyên gật gù tán thành.
Hai cậu có vẻ thích troll Đại ca c*̉a mình quá nhỉ? có cơ hội là sẽ không bỏ qua, Gia Hân nhìn Vương Nguyên, Thiên Tỉ kẻ qua người lại, tôi xứng anh họa, hớn hở, vui vẻ khi có ý nghĩ chọc tức được ai đó mà cô lắc đầu cười “Tiểu Khải em ăn ở như thế nào mà bị 2 đứa em c*̉a mình đối xử như thế hả?”
Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)Tác giả: colau7h30 máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh. Cô thở phào, cơ thể căng cứng giờ mới được thả lỏng, cái chứng sợ độ cao này mãi vẫn không cải thiện được. Liếc nhìn nhỏ nằm bên cạnh, coi bộ cũng mệt mỏi không kém, đang uốn éo giãn cơ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, những người đi ngang qua chỗ hai cô đều liếc ánh mắt nhìn, có lẻ họ cảm thấy kì quái, ngồi máy bay thôi mà có cần khoa trương vậy không? một đứa thì mặt mày tái nhợt còn một đứa thì uể oải giống như vừa mới ra trận về. Cô đẩy đẩy vai Thiên Nghi - Nè, hình tượng, hình tượng họ nhìn kìa. - Kệ, họ biết mình là ai đâu mà. Mỏi quá đi, cậu lo cho mình kìa, nhìn mặt cậu tái mét, mình mà không biết còn tưởng cậu bị trúng gió nữa đó. Thiên Nghi vừa ngáp vừa nói, không có một tí thục nữ con nhà giàu gì cả. - Phản ứng tự nhiên mà, không sao tí nữa là bình thường lại thôi. Cô cười cười đáp. - Để mình xem.Nhìn cậu thế này tí nữa sẽ dọa thầy đó. Thiên Nghi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt cô cho có tí huyết sắc. - Được rồi mà, tí nữa là hết… Cô có chút không biết phải làm sao khi mở tủ lạnh, cố gắng nhìn thử trong đống đồ này có cái gì khác để có thể nấu được không, nhưng thật khiến cô dỡ khóc, dỡ cười đến cả một cọng rau c*̃ng không có, từ ngăn trên tới ngăn dưới toàn bộ là snack và các món ăn vặt đã qua chế biến, thấy cô đứng im cứ dáng mắt vào tủ lạnh, Vương Nguyên tiến lại gần nhìn, lúc nhìn thấy cậu mới biết vẻ mặt c*̉a cô là do đâu. Cậu ngượng ngùn nói.- Ai da.., em quên mất, tại bố mẹ lâu lâu mới lên đây nên tủ lạnh trở thành không gian riêng c*̉a em.- Bình thường em ăn những thứ này trừ cơm sao. Gia Hân nhìn đống đồ ăn vặt trong tủ lạnh nhìn cậu hỏi.- Ak, không…., tại em c*̃ng ít có về đây lắm. Vương Nguyên gãi gãi đầu nói.- Nhưng cậu mà về đây thì đúng là thế. Thiên Tỉ không lấy gì là ngạc nhiên khi nhìn thấy tủ lạnh c*̉a cậu.- Cậu nói đỡ cho tớ một chút không được sao?. Vương Nguyên đá chân Thiên Tỉ nói.- Ăn cái này không tốt cho cơ thể em đâu. Vương Nguyên cười trừ, đó là nhứng món vô c*̀ng, vô c*̀ng quan trọng cứu nguy trong lúc cậu đói hay buồn, thế nên dù biết không tốt nhưng vẫn không thể bỏ.- Vậy giờ phải làm sao? Lại quay về với việc chọn món gì ak. Vương Nguyên khó xử nói.- Như thế này đi, lúc đi tới đây chị có thấy cách đây một đoạn ngắn có siêu thị mini nhỏ, để chị sang đó mua ít đồ vậy. Gia Hân nói.- Hay mình gọi đồ về nhà ăn đi chị, như thế em thấy phiền chị quá, có cảm giác như 2 đứa em mới là khách ah. - Phiền gì chị tự nguyện mà, coi như bữa cơm này là quà gặp mặt tụi em vậy. - Vậy thôi, để Thiên Tỉ c*̀ng với chị nha, chứ em đi chắc là không giúp gì được chị, em mấy chuyện này tệ lắm, thịt heo với thịt bò em còn không phân biệt được mà. - Thiên Tỉ cậu đi với chị nhá. Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ nói.- Uk. Thiên Tỉ gật đầu.- Không cần, em mà đi với chị không khéo tới đó chưa kịp mua gì, chị ngất vì đau tim mất, vẫn là để chị tự đi thì hơn. Gia Hân lắc đầu nói, đùa ak, tới những chỗ đông người như thế mà dẫn cậu theo có mà đi nộp mạng thì có.- Chị không biết đâu, Thiên Tỉ có tài hóa trang lắm đó, không bị phát hiện đâu, tụi em từng thử một lần rồi. Vương Nguyên nói.- Lần đó là tụi em may mắn thôi, lần này không đảm bảo được, những chuyện có tính rủi ro này chị không làm đâu. Gia Hân quả quyết - Vậy theo ý chị vậy. Vương Nguyên áy náy nói.- Uk, c*̃ng gần đây mà, có xa xôi gì đâu.- Đại ca mà biết mình tiếp đãi bạn anh ấy như thế này có bóp chết 2 đứa mình không nhỉ- Chắc có.- Hai đứa làm gì nghiêm trọng hóa vấn đề thế, là chị tự nguyện mà, Nhìn hai cậu liếc mắc qua lại, cô mắc cười nói.- Thôi chị đi đây.***- Chị.Đang loay hoay với món rau trên bếp, chợt Vương Nguyên gọi cô một tiếng, cô bất giác quay đầu, một tiếng ‘tách’ vang lên.- Em làm gì thế.Cô ngạc nhiên không biết cậu chụp hình cô làm cái gì.- Em phải chụp một tấm, với mấy món ăn này nữa gửi qua cho Đại ca, cho anh ấy tức chơi. Vương Nguyên nghịch ngợm nói.- Uk, đảm bảo anh ấy sẽ tức chết. Thiên Tỉ c*̃ng tán đồng với ý Vương Nguyên.- Đúng, đúng, ai bảo anh ấy không có phút hưởng. Mà có khi nào anh ấy nhìn thấy sẽ giận 2 đứa mình không? Đã không đưa chị đi chơi được mà còn bắt chị nấu cơm không nhỉ? Anh ấy mà về đây là tớ với cậu tiêu đời. Vương Nguyên có chút chột dạ nói.- Trước khi anh ấy giận tớ và cậu thì ảnh đã bị ghen tị chiếm hết lý trí rồi hơn nữa không có khả năng giờ anh ấy có thể ra ngoài được. Thiên Tỉ bình tĩnh nói.- Uk há! Anh ấy sẽ ghen tị chết mất lấy đâu ra suy nghĩ giận bọn mình nữa. Vương Nguyên gật gù tán thành.Hai cậu có vẻ thích troll Đại ca c*̉a mình quá nhỉ? có cơ hội là sẽ không bỏ qua, Gia Hân nhìn Vương Nguyên, Thiên Tỉ kẻ qua người lại, tôi xứng anh họa, hớn hở, vui vẻ khi có ý nghĩ chọc tức được ai đó mà cô lắc đầu cười “Tiểu Khải em ăn ở như thế nào mà bị 2 đứa em c*̉a mình đối xử như thế hả?”