Thiệu Ly được bà Thiệu nhặt từ bệnh viện thành phố S đem về nuôi. Bà Thiệu thời còn trẻ thủ tiết, không tái giá hai mấy năm trời. Về sau, con gái con rể gặp tai nạn xe cộ qua đời, thành ra chỉ còn hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau. Bà cụ tốt bụng, mùa đông năm ấy thấy đứa trẻ bị vứt bỏ trong nhà vệ sinh của bệnh viện, mặt mũi da dẻ tím bầm vì gió lạnh, tiếng khóc yếu ớt chẳng hơn gì tiếng mèo, nghĩ mình giờ chẳng có con cái, còn mỗi đứa cháu gái tên Thiệu Phỉ, bèn thương tình nhặt Thiệu Ly về. Ba bà cháu vui vẻ sống nương tựa vào nhau, thoáng chốc đã hơn mười năm. Khi Thiệu Ly sắp tốt nghiệp trung học, bà Thiệu lại đột nhiên ngã bệnh, không gượng dậy được nữa. Trước khi lâm chung, bà cụ nhất quyết không chịu tốn tiền đi bệnh viện. Tối hôm bà qua đời, lôi dưới gối ra một cuốn sổ tiết kiệm, đặt vào tay Thiệu Ly, cầm tay hai cháu, dặn dò: “A Ly, bà không còn gì để nói với cháu, nhớ tự chăm lo cho bản thân, thay bà chăm sóc tốt Phỉ Phỉ.” Nói xong những lời này, bà cụ trút hơi thở cuối…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...