Oe...oe... oe... Tiếng trẻ con khóc lớn làm vang vọng cả hành lang bệnh viện phụ sản. "Con à! Nín đi... làm ơn đừng khóc nữa..." Một người phụ nữ tuổi tầm 20 đang cố gắng dỗ dành đứa con chưa đầy 2 tháng tuổi của mình. Chót dại dính phải tình một đêm với người đàn ông xa lạ mà giờ đây cuộc đời người phụ nữ này lâm vào khốn đốn... Người phụ nữ đưa mắt nhìn xung quanh. Cả khu hành lang vắng tanh không bóng người, có lẽ giờ này y tá cùng bác sĩ và các bệnh nhân đang nghĩ ngơi vì giờ đã là giữa trưa, trời nóng và nắng nên chẳng ai giám ra ngoài hành lang đầy nắng này đứng. Oe... oe... oe... Đâu đó trong một phòng bệnh vang lên tiếng trẻ con khóc. Người phụ nữ bế con mình vừa đi vừa lần mò theo tiếng khóc kia. Chị đứng tần ngần ngoài phòng bệnh một hồi rồi cuối cùng quyết định... đẩy cửa bước vào. Bên trong một không gian vô cùng yên ắng. Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh, chẳng có ai ngoài đứa bé đang nằm trong nôi kia. Chị đứng nhìn đứa bé gái kia rồi nhìn lại con mình. Tâm chị khẽ nhói…
Chương 10: Bó hồng không chủ!
Cuối Con Đường!Tác giả: Cừu BôngOe...oe... oe... Tiếng trẻ con khóc lớn làm vang vọng cả hành lang bệnh viện phụ sản. "Con à! Nín đi... làm ơn đừng khóc nữa..." Một người phụ nữ tuổi tầm 20 đang cố gắng dỗ dành đứa con chưa đầy 2 tháng tuổi của mình. Chót dại dính phải tình một đêm với người đàn ông xa lạ mà giờ đây cuộc đời người phụ nữ này lâm vào khốn đốn... Người phụ nữ đưa mắt nhìn xung quanh. Cả khu hành lang vắng tanh không bóng người, có lẽ giờ này y tá cùng bác sĩ và các bệnh nhân đang nghĩ ngơi vì giờ đã là giữa trưa, trời nóng và nắng nên chẳng ai giám ra ngoài hành lang đầy nắng này đứng. Oe... oe... oe... Đâu đó trong một phòng bệnh vang lên tiếng trẻ con khóc. Người phụ nữ bế con mình vừa đi vừa lần mò theo tiếng khóc kia. Chị đứng tần ngần ngoài phòng bệnh một hồi rồi cuối cùng quyết định... đẩy cửa bước vào. Bên trong một không gian vô cùng yên ắng. Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh, chẳng có ai ngoài đứa bé đang nằm trong nôi kia. Chị đứng nhìn đứa bé gái kia rồi nhìn lại con mình. Tâm chị khẽ nhói… Hôm nay không như mọi ngày, Trần Duy không đến đón cô đi học, nên cô đành đi bộ đến trường. Đang lang thang trên đường thì cô lại gặp tên vô lại đáng ghét, cô hận không thể băm vằm hắn ra. Trong khi cô dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh, thì anh lại nhìn cô bằng sự vui mừng..."Đến trường không, tôi cho đi nhờ?" Lời nói trân thành là thế, nhưng Jun lại nhận lại sự lạnh lùng và cái lườm hơn cả hôm trước từ Hân Y"Không cần!" Dứt lời ai đó đi thẳng. Ai kia ở lại, nóng cả mặt vì bị cho một trái bơ to tướng, nếu gặp đám nữ sinh nào đó Jun chưa kịp nói gì bọn họ đã ào ào cả lên rồi chứ không như ai đó... nạnh nùng quá thể...Vào lớp rồi cô lại gặp phải chuyện không ngờ, một bó hồng to bự chảng đang chễnh chệ trên bàn cô. "Lớp trưởng, của ai vậy?" Hân Y quay qua Hương Khê vừa cầm bó hồng vừa hỏi"Nghe nói của anh chàng nào đó gửi tặng Hân Hân, hình như anh ta học 12a6." Trả lời Hân Y xong Hương Khê lại quay lên tiếp tục làm bài. Hân Y chán nản nhét bó hồng vào học bàn. Chàng trai đó không lẽ không biết cô hiện tại là bạn gái của hotboys Trần Duy sau? Cái tin đó đã được lang rộng khắp khối 12 chỉ sau 2 tiếng khi cô đồng ý rồi cơ mà? Muốn đập chậu cướp hoa à? Không dễ đâu... Ngồi vào bàn, phóng tầm mắt ra phía cửa sổ, cô lại lơ đảng nhớ đến tên vô lại đáng ghét nào đó. Dạo này đầu óc cô sau sau ấy, hở ra một tí là tâm trí lại hiện diện khuôn mặt của tên đáng ghét đó, muốn xóa bỏ thì càng hiện hữu nhiều hơn, muốn cho vào ngăn kéo đóng lại thì lại bung ra, thật là mệt mỏi. À... phải rồi, bây giờ cô sẽ đi tìm Duy, tìm Duy thì tâm trạng cô sẽ thoải mái hơn. Nhất định lúc đó người cô nghĩ tới sẽ là bạn trai cô chứ không còn là tên đáng ghét kia nữa...Đến được lớp 12a2 thì lại hay hôm nay Trần Duy không đi học, chán nản quay trở lại lớp thì cũng được hay tên đáng ghét nào đó cũng không đi học. Nhưng mà lúc nãy cô mới gặp hắn ta cơ mà? Thôi không quan tâm, hắn có chết cô cũng không thèm để tâm làm gì cho mệt...
Hôm nay không như mọi ngày, Trần Duy không đến đón cô đi học, nên cô đành đi bộ đến trường. Đang lang thang trên đường thì cô lại gặp tên vô lại đáng ghét, cô hận không thể băm vằm hắn ra. Trong khi cô dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh, thì anh lại nhìn cô bằng sự vui mừng...
"Đến trường không, tôi cho đi nhờ?" Lời nói trân thành là thế, nhưng Jun lại nhận lại sự lạnh lùng và cái lườm hơn cả hôm trước từ Hân Y
"Không cần!" Dứt lời ai đó đi thẳng. Ai kia ở lại, nóng cả mặt vì bị cho một trái bơ to tướng, nếu gặp đám nữ sinh nào đó Jun chưa kịp nói gì bọn họ đã ào ào cả lên rồi chứ không như ai đó... nạnh nùng quá thể...
Vào lớp rồi cô lại gặp phải chuyện không ngờ, một bó hồng to bự chảng đang chễnh chệ trên bàn cô.
"Lớp trưởng, của ai vậy?" Hân Y quay qua Hương Khê vừa cầm bó hồng vừa hỏi
"Nghe nói của anh chàng nào đó gửi tặng Hân Hân, hình như anh ta học 12a6." Trả lời Hân Y xong Hương Khê lại quay lên tiếp tục làm bài.
Hân Y chán nản nhét bó hồng vào học bàn. Chàng trai đó không lẽ không biết cô hiện tại là bạn gái của hotboys Trần Duy sau? Cái tin đó đã được lang rộng khắp khối 12 chỉ sau 2 tiếng khi cô đồng ý rồi cơ mà? Muốn đập chậu cướp hoa à? Không dễ đâu...
Ngồi vào bàn, phóng tầm mắt ra phía cửa sổ, cô lại lơ đảng nhớ đến tên vô lại đáng ghét nào đó. Dạo này đầu óc cô sau sau ấy, hở ra một tí là tâm trí lại hiện diện khuôn mặt của tên đáng ghét đó, muốn xóa bỏ thì càng hiện hữu nhiều hơn, muốn cho vào ngăn kéo đóng lại thì lại bung ra, thật là mệt mỏi. À... phải rồi, bây giờ cô sẽ đi tìm Duy, tìm Duy thì tâm trạng cô sẽ thoải mái hơn. Nhất định lúc đó người cô nghĩ tới sẽ là bạn trai cô chứ không còn là tên đáng ghét kia nữa...
Đến được lớp 12a2 thì lại hay hôm nay Trần Duy không đi học, chán nản quay trở lại lớp thì cũng được hay tên đáng ghét nào đó cũng không đi học. Nhưng mà lúc nãy cô mới gặp hắn ta cơ mà? Thôi không quan tâm, hắn có chết cô cũng không thèm để tâm làm gì cho mệt...
Cuối Con Đường!Tác giả: Cừu BôngOe...oe... oe... Tiếng trẻ con khóc lớn làm vang vọng cả hành lang bệnh viện phụ sản. "Con à! Nín đi... làm ơn đừng khóc nữa..." Một người phụ nữ tuổi tầm 20 đang cố gắng dỗ dành đứa con chưa đầy 2 tháng tuổi của mình. Chót dại dính phải tình một đêm với người đàn ông xa lạ mà giờ đây cuộc đời người phụ nữ này lâm vào khốn đốn... Người phụ nữ đưa mắt nhìn xung quanh. Cả khu hành lang vắng tanh không bóng người, có lẽ giờ này y tá cùng bác sĩ và các bệnh nhân đang nghĩ ngơi vì giờ đã là giữa trưa, trời nóng và nắng nên chẳng ai giám ra ngoài hành lang đầy nắng này đứng. Oe... oe... oe... Đâu đó trong một phòng bệnh vang lên tiếng trẻ con khóc. Người phụ nữ bế con mình vừa đi vừa lần mò theo tiếng khóc kia. Chị đứng tần ngần ngoài phòng bệnh một hồi rồi cuối cùng quyết định... đẩy cửa bước vào. Bên trong một không gian vô cùng yên ắng. Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh, chẳng có ai ngoài đứa bé đang nằm trong nôi kia. Chị đứng nhìn đứa bé gái kia rồi nhìn lại con mình. Tâm chị khẽ nhói… Hôm nay không như mọi ngày, Trần Duy không đến đón cô đi học, nên cô đành đi bộ đến trường. Đang lang thang trên đường thì cô lại gặp tên vô lại đáng ghét, cô hận không thể băm vằm hắn ra. Trong khi cô dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh, thì anh lại nhìn cô bằng sự vui mừng..."Đến trường không, tôi cho đi nhờ?" Lời nói trân thành là thế, nhưng Jun lại nhận lại sự lạnh lùng và cái lườm hơn cả hôm trước từ Hân Y"Không cần!" Dứt lời ai đó đi thẳng. Ai kia ở lại, nóng cả mặt vì bị cho một trái bơ to tướng, nếu gặp đám nữ sinh nào đó Jun chưa kịp nói gì bọn họ đã ào ào cả lên rồi chứ không như ai đó... nạnh nùng quá thể...Vào lớp rồi cô lại gặp phải chuyện không ngờ, một bó hồng to bự chảng đang chễnh chệ trên bàn cô. "Lớp trưởng, của ai vậy?" Hân Y quay qua Hương Khê vừa cầm bó hồng vừa hỏi"Nghe nói của anh chàng nào đó gửi tặng Hân Hân, hình như anh ta học 12a6." Trả lời Hân Y xong Hương Khê lại quay lên tiếp tục làm bài. Hân Y chán nản nhét bó hồng vào học bàn. Chàng trai đó không lẽ không biết cô hiện tại là bạn gái của hotboys Trần Duy sau? Cái tin đó đã được lang rộng khắp khối 12 chỉ sau 2 tiếng khi cô đồng ý rồi cơ mà? Muốn đập chậu cướp hoa à? Không dễ đâu... Ngồi vào bàn, phóng tầm mắt ra phía cửa sổ, cô lại lơ đảng nhớ đến tên vô lại đáng ghét nào đó. Dạo này đầu óc cô sau sau ấy, hở ra một tí là tâm trí lại hiện diện khuôn mặt của tên đáng ghét đó, muốn xóa bỏ thì càng hiện hữu nhiều hơn, muốn cho vào ngăn kéo đóng lại thì lại bung ra, thật là mệt mỏi. À... phải rồi, bây giờ cô sẽ đi tìm Duy, tìm Duy thì tâm trạng cô sẽ thoải mái hơn. Nhất định lúc đó người cô nghĩ tới sẽ là bạn trai cô chứ không còn là tên đáng ghét kia nữa...Đến được lớp 12a2 thì lại hay hôm nay Trần Duy không đi học, chán nản quay trở lại lớp thì cũng được hay tên đáng ghét nào đó cũng không đi học. Nhưng mà lúc nãy cô mới gặp hắn ta cơ mà? Thôi không quan tâm, hắn có chết cô cũng không thèm để tâm làm gì cho mệt...