Tác giả:

Thiên hạ rộng lớn được chia làm bốn: Ân quốc bá chủ phương bắc lạnh giá, Trường Hạp quốc thống trị phía nam ấm áp, Kim quốc cai quản vùng đất trung tâm giàu có. Phía đông xa xôi, Nghi quốc trị vì vùng biển bao la đầy huyền bí. Cả bốn quốc gia đều không có giao lưu nhiều. Mỗi nước một phong tục, một văn hoá, con người cũng có nét riêng biệt. Ân quốc trọng lễ nghi, thờ phụng rồng thần uyên thâm. Trường Hạp quốc coi trọng đạo nghĩa, linh thú là cáo chín đuôi tinh ranh. Kim quốc trọng vật chất, linh vật Hoả Thiềm. Nghi quốc dùng võ trị quốc, luật lệ nghiêm khắc thờ phượng hoàng. Phượng Tâm, vị vua thứ tám mươi của Nghi quốc, đế hiệu Vệ Linh, là minh quân trăm năm có một, đã từng bước đưa Nghi quốc vào thời kỳ yên ấm phồn thịnh, bền vững suốt ba trăm năm. Vệ Linh lập Phượng quân gần mười năm nhưng không có con trưởng nối dõi. Theo lời Quốc Sư lập đàn cầu tự hơn ba mươi ngày, chỉ tuyên Phượng quân thị tẩm. Vào ngày cuối cùng, trời giáng điềm lành, một quầng sáng xuất hiện, soi sáng khắp…

Quyển 2 - Chương 71: Kinh thành

Phượng HoàngTác giả: Lạc Lạc TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngThiên hạ rộng lớn được chia làm bốn: Ân quốc bá chủ phương bắc lạnh giá, Trường Hạp quốc thống trị phía nam ấm áp, Kim quốc cai quản vùng đất trung tâm giàu có. Phía đông xa xôi, Nghi quốc trị vì vùng biển bao la đầy huyền bí. Cả bốn quốc gia đều không có giao lưu nhiều. Mỗi nước một phong tục, một văn hoá, con người cũng có nét riêng biệt. Ân quốc trọng lễ nghi, thờ phụng rồng thần uyên thâm. Trường Hạp quốc coi trọng đạo nghĩa, linh thú là cáo chín đuôi tinh ranh. Kim quốc trọng vật chất, linh vật Hoả Thiềm. Nghi quốc dùng võ trị quốc, luật lệ nghiêm khắc thờ phượng hoàng. Phượng Tâm, vị vua thứ tám mươi của Nghi quốc, đế hiệu Vệ Linh, là minh quân trăm năm có một, đã từng bước đưa Nghi quốc vào thời kỳ yên ấm phồn thịnh, bền vững suốt ba trăm năm. Vệ Linh lập Phượng quân gần mười năm nhưng không có con trưởng nối dõi. Theo lời Quốc Sư lập đàn cầu tự hơn ba mươi ngày, chỉ tuyên Phượng quân thị tẩm. Vào ngày cuối cùng, trời giáng điềm lành, một quầng sáng xuất hiện, soi sáng khắp… Ta về kinh thành vẫn ở trong Thiên Viên các, buồn chán nằm trên giường dưỡng bệnh. Thiên nhi ngày ngày đến chỗ ta, ê a đọc sách, nói những chuyện mới lạ trong cung hay cùng Lục Nga đấu kiếm. Ta không thể cử động được nên chỉ dùng miệng hướng dẫn những bộ pháp sai của nó.Kính Thiên hàng ngày thay Lục Nga đọc thư tín trong Hoả Hương gửi đến, ngày nào cũng có. Dù phiền phức nhưng ta vui. Bọn họ như đứng trước mặt, luyên thuyên những điều vô nghĩa, cùng ta bàn bạc những chuyện trọng đại hay đơn giản là bàn xem bữa tối nên ăn cái gì khiến ta quên đi mình đang ở đâu. Nhưng khi đêm xuống, cái lạnh xen với mùi huân hương luôn nhắc nhở ta vẫn đang ở Kinh thành, Hoả Hương cách ta xa lắm. Dù ngực Kính Thiên ấm áp nhưng trong tim vẫn có một khoảng trống vô hồn.****Bệnh tình dưỡng tốt lên, Phượng Âm vẫn không cho ta về Hoả Hương mà hạ thánh chỉ để Vịnh Khanh tạm tiếp quản Thuỷ Tịnh quân đồng thời giao cho ta việc giữ việc trấn thủ kinh thành, giữ gìn trị an, rèn luyện binh sĩ. Nàng không yêu cầu ta giao ra hổ phù của Thuỷ Tịnh quân, còn đưa thêm hổ phù của quân hoàng gia, quân đội Nghi quốc hoàn toàn chịu sự chi phối của ta.Lưu Hoà bỏ Vịnh Khanh ở lại Hoả Hương, một mình theo ta về kinh thành, sống trong Thiên Viên các. Ta không đành lòng nhìn phu thê nàng chia cắt nên cách ba tháng đều để Lưu Hoà quay về Hoả Hương ở một tháng, tiện bề thu vén tình cảm với Vịnh Khanh.Chuyện xây cảng ở Hoả Hương, Phượng Âm cho Hạ Cẩm đến giúp, lại để Phượng Ngoã ở Vân Thành chịu trách nhiệm nhưng việc điều hành Thuỷ Tịnh quân vẫn phải thông qua ta. Vịnh Khanh hằng ngày đều viết thư báo cáo tình hình huấn luyện và xây thành.Công việc ở Hoả Hương vẫn tiếp tục chỉ khác ở chỗ thân ta ở trong kinh thành mà thôi.Thành trì hoàn thành, Hoả Hương dỡ bỏ lệnh chuẩn bị chiến tranh, đất đai lương thực, công khoá trả lại cho dân chúng, ăn mày các nơi được chia đất xây nhà, lấy Hoả Hương làm nơi định cư.Hoả Hương một lần nữa mở rộng diện tích ra gấp ba, dân số trong thành cũng tăng gấp hai, quân số của Thuỷ Tịnh quân tăng lên hai trăm năm mươi vạn. Thực sự trở thành quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ.Ta ra lệnh cho Vịnh Khanh và Điệp Nhã bắt đầu cho một vài thuyền sang Ân quốc và Kim quốc giao thương, chủ yếu là thử nghiệm mà thôi. Tử Ân bên kia cũng đã nhận lệnh quay về, ta để Khả Vinh đi đón nàng. Ta định đích thân đi nhưng Phượng Âm ra thánh chỉ không để ta rời kinh thành. Nơi đây lại không phải Hoả Hương, ta không thể kháng chỉ. Để Khả Vinh đi đón Tử Ân có thể dò xét tình cảm của hai người, nếu thật sự có duyên chí ít cũng nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm, trưởng bối có phản đối thì cũng đã muộn rồi.Kính Thiên dù ở Thiên Viên các nhưng vẫn liên lạc với Sa Hà, cùng nàng bàn chuyện trong Hoả Hương. Một mặt phải đối phó với Phong Nghị ở hậu cung, thu xếp cung tỳ người hầu trong Thiên Viên các, đồng thời giúp ta củng cố thế lực trong triều. Mặc dù không thể mạnh bằng Phong gia nhưng ít nhất có việc xảy ra cũng có người thay ta nói chuyện, không phải đuối lý trước đám văn nhân lắm lời kia. Hắn so với ta còn bận rộn hơn, muốn nói chuyện cũng phải đợi tới đêm khuya, khi hắn đã đọc thư tín gửi tới xong.Tướng quân ta rất nhàm chán.

Ta về kinh thành vẫn ở trong Thiên Viên các, buồn chán nằm trên giường dưỡng bệnh. Thiên nhi ngày ngày đến chỗ ta, ê a đọc sách, nói những chuyện mới lạ trong cung hay cùng Lục Nga đấu kiếm. Ta không thể cử động được nên chỉ dùng miệng hướng dẫn những bộ pháp sai của nó.

Kính Thiên hàng ngày thay Lục Nga đọc thư tín trong Hoả Hương gửi đến, ngày nào cũng có. Dù phiền phức nhưng ta vui. Bọn họ như đứng trước mặt, luyên thuyên những điều vô nghĩa, cùng ta bàn bạc những chuyện trọng đại hay đơn giản là bàn xem bữa tối nên ăn cái gì khiến ta quên đi mình đang ở đâu. Nhưng khi đêm xuống, cái lạnh xen với mùi huân hương luôn nhắc nhở ta vẫn đang ở Kinh thành, Hoả Hương cách ta xa lắm. Dù ngực Kính Thiên ấm áp nhưng trong tim vẫn có một khoảng trống vô hồn.

****

Bệnh tình dưỡng tốt lên, Phượng Âm vẫn không cho ta về Hoả Hương mà hạ thánh chỉ để Vịnh Khanh tạm tiếp quản Thuỷ Tịnh quân đồng thời giao cho ta việc giữ việc trấn thủ kinh thành, giữ gìn trị an, rèn luyện binh sĩ. Nàng không yêu cầu ta giao ra hổ phù của Thuỷ Tịnh quân, còn đưa thêm hổ phù của quân hoàng gia, quân đội Nghi quốc hoàn toàn chịu sự chi phối của ta.

Lưu Hoà bỏ Vịnh Khanh ở lại Hoả Hương, một mình theo ta về kinh thành, sống trong Thiên Viên các. Ta không đành lòng nhìn phu thê nàng chia cắt nên cách ba tháng đều để Lưu Hoà quay về Hoả Hương ở một tháng, tiện bề thu vén tình cảm với Vịnh Khanh.

Chuyện xây cảng ở Hoả Hương, Phượng Âm cho Hạ Cẩm đến giúp, lại để Phượng Ngoã ở Vân Thành chịu trách nhiệm nhưng việc điều hành Thuỷ Tịnh quân vẫn phải thông qua ta. Vịnh Khanh hằng ngày đều viết thư báo cáo tình hình huấn luyện và xây thành.

Công việc ở Hoả Hương vẫn tiếp tục chỉ khác ở chỗ thân ta ở trong kinh thành mà thôi.

Thành trì hoàn thành, Hoả Hương dỡ bỏ lệnh chuẩn bị chiến tranh, đất đai lương thực, công khoá trả lại cho dân chúng, ăn mày các nơi được chia đất xây nhà, lấy Hoả Hương làm nơi định cư.

Hoả Hương một lần nữa mở rộng diện tích ra gấp ba, dân số trong thành cũng tăng gấp hai, quân số của Thuỷ Tịnh quân tăng lên hai trăm năm mươi vạn. Thực sự trở thành quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ.

Ta ra lệnh cho Vịnh Khanh và Điệp Nhã bắt đầu cho một vài thuyền sang Ân quốc và Kim quốc giao thương, chủ yếu là thử nghiệm mà thôi. Tử Ân bên kia cũng đã nhận lệnh quay về, ta để Khả Vinh đi đón nàng. Ta định đích thân đi nhưng Phượng Âm ra thánh chỉ không để ta rời kinh thành. Nơi đây lại không phải Hoả Hương, ta không thể kháng chỉ. Để Khả Vinh đi đón Tử Ân có thể dò xét tình cảm của hai người, nếu thật sự có duyên chí ít cũng nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm, trưởng bối có phản đối thì cũng đã muộn rồi.

Kính Thiên dù ở Thiên Viên các nhưng vẫn liên lạc với Sa Hà, cùng nàng bàn chuyện trong Hoả Hương. Một mặt phải đối phó với Phong Nghị ở hậu cung, thu xếp cung tỳ người hầu trong Thiên Viên các, đồng thời giúp ta củng cố thế lực trong triều. Mặc dù không thể mạnh bằng Phong gia nhưng ít nhất có việc xảy ra cũng có người thay ta nói chuyện, không phải đuối lý trước đám văn nhân lắm lời kia. Hắn so với ta còn bận rộn hơn, muốn nói chuyện cũng phải đợi tới đêm khuya, khi hắn đã đọc thư tín gửi tới xong.

Tướng quân ta rất nhàm chán.

Phượng HoàngTác giả: Lạc Lạc TửTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngThiên hạ rộng lớn được chia làm bốn: Ân quốc bá chủ phương bắc lạnh giá, Trường Hạp quốc thống trị phía nam ấm áp, Kim quốc cai quản vùng đất trung tâm giàu có. Phía đông xa xôi, Nghi quốc trị vì vùng biển bao la đầy huyền bí. Cả bốn quốc gia đều không có giao lưu nhiều. Mỗi nước một phong tục, một văn hoá, con người cũng có nét riêng biệt. Ân quốc trọng lễ nghi, thờ phụng rồng thần uyên thâm. Trường Hạp quốc coi trọng đạo nghĩa, linh thú là cáo chín đuôi tinh ranh. Kim quốc trọng vật chất, linh vật Hoả Thiềm. Nghi quốc dùng võ trị quốc, luật lệ nghiêm khắc thờ phượng hoàng. Phượng Tâm, vị vua thứ tám mươi của Nghi quốc, đế hiệu Vệ Linh, là minh quân trăm năm có một, đã từng bước đưa Nghi quốc vào thời kỳ yên ấm phồn thịnh, bền vững suốt ba trăm năm. Vệ Linh lập Phượng quân gần mười năm nhưng không có con trưởng nối dõi. Theo lời Quốc Sư lập đàn cầu tự hơn ba mươi ngày, chỉ tuyên Phượng quân thị tẩm. Vào ngày cuối cùng, trời giáng điềm lành, một quầng sáng xuất hiện, soi sáng khắp… Ta về kinh thành vẫn ở trong Thiên Viên các, buồn chán nằm trên giường dưỡng bệnh. Thiên nhi ngày ngày đến chỗ ta, ê a đọc sách, nói những chuyện mới lạ trong cung hay cùng Lục Nga đấu kiếm. Ta không thể cử động được nên chỉ dùng miệng hướng dẫn những bộ pháp sai của nó.Kính Thiên hàng ngày thay Lục Nga đọc thư tín trong Hoả Hương gửi đến, ngày nào cũng có. Dù phiền phức nhưng ta vui. Bọn họ như đứng trước mặt, luyên thuyên những điều vô nghĩa, cùng ta bàn bạc những chuyện trọng đại hay đơn giản là bàn xem bữa tối nên ăn cái gì khiến ta quên đi mình đang ở đâu. Nhưng khi đêm xuống, cái lạnh xen với mùi huân hương luôn nhắc nhở ta vẫn đang ở Kinh thành, Hoả Hương cách ta xa lắm. Dù ngực Kính Thiên ấm áp nhưng trong tim vẫn có một khoảng trống vô hồn.****Bệnh tình dưỡng tốt lên, Phượng Âm vẫn không cho ta về Hoả Hương mà hạ thánh chỉ để Vịnh Khanh tạm tiếp quản Thuỷ Tịnh quân đồng thời giao cho ta việc giữ việc trấn thủ kinh thành, giữ gìn trị an, rèn luyện binh sĩ. Nàng không yêu cầu ta giao ra hổ phù của Thuỷ Tịnh quân, còn đưa thêm hổ phù của quân hoàng gia, quân đội Nghi quốc hoàn toàn chịu sự chi phối của ta.Lưu Hoà bỏ Vịnh Khanh ở lại Hoả Hương, một mình theo ta về kinh thành, sống trong Thiên Viên các. Ta không đành lòng nhìn phu thê nàng chia cắt nên cách ba tháng đều để Lưu Hoà quay về Hoả Hương ở một tháng, tiện bề thu vén tình cảm với Vịnh Khanh.Chuyện xây cảng ở Hoả Hương, Phượng Âm cho Hạ Cẩm đến giúp, lại để Phượng Ngoã ở Vân Thành chịu trách nhiệm nhưng việc điều hành Thuỷ Tịnh quân vẫn phải thông qua ta. Vịnh Khanh hằng ngày đều viết thư báo cáo tình hình huấn luyện và xây thành.Công việc ở Hoả Hương vẫn tiếp tục chỉ khác ở chỗ thân ta ở trong kinh thành mà thôi.Thành trì hoàn thành, Hoả Hương dỡ bỏ lệnh chuẩn bị chiến tranh, đất đai lương thực, công khoá trả lại cho dân chúng, ăn mày các nơi được chia đất xây nhà, lấy Hoả Hương làm nơi định cư.Hoả Hương một lần nữa mở rộng diện tích ra gấp ba, dân số trong thành cũng tăng gấp hai, quân số của Thuỷ Tịnh quân tăng lên hai trăm năm mươi vạn. Thực sự trở thành quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ.Ta ra lệnh cho Vịnh Khanh và Điệp Nhã bắt đầu cho một vài thuyền sang Ân quốc và Kim quốc giao thương, chủ yếu là thử nghiệm mà thôi. Tử Ân bên kia cũng đã nhận lệnh quay về, ta để Khả Vinh đi đón nàng. Ta định đích thân đi nhưng Phượng Âm ra thánh chỉ không để ta rời kinh thành. Nơi đây lại không phải Hoả Hương, ta không thể kháng chỉ. Để Khả Vinh đi đón Tử Ân có thể dò xét tình cảm của hai người, nếu thật sự có duyên chí ít cũng nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm, trưởng bối có phản đối thì cũng đã muộn rồi.Kính Thiên dù ở Thiên Viên các nhưng vẫn liên lạc với Sa Hà, cùng nàng bàn chuyện trong Hoả Hương. Một mặt phải đối phó với Phong Nghị ở hậu cung, thu xếp cung tỳ người hầu trong Thiên Viên các, đồng thời giúp ta củng cố thế lực trong triều. Mặc dù không thể mạnh bằng Phong gia nhưng ít nhất có việc xảy ra cũng có người thay ta nói chuyện, không phải đuối lý trước đám văn nhân lắm lời kia. Hắn so với ta còn bận rộn hơn, muốn nói chuyện cũng phải đợi tới đêm khuya, khi hắn đã đọc thư tín gửi tới xong.Tướng quân ta rất nhàm chán.

Quyển 2 - Chương 71: Kinh thành