" Choang!! " Tiếng vỡ chói tai phát ra từ căn phòng nhỏ phía cuối hành lang. Trong căn phòng đó, hình ảnh 1 cô gái với mái tóc rối bù xù, đôi bàn tay run run đang bò từng bước trên nền nhà nhặt từng viên thuốc trắng bỏ vào miệng khiến không ít người trong gia đình này phải quặn lòng. Nguyễn Lê Bảo Ngọc ( BN) cô chính là cô gái khổ sở kia. Vì căn bệnh quái ác đó mà bao nhiêu ước mơ của cô phải vứt bỏ. Đi chu du thiên hạ ư?? Đến với xứ sở kim chi mà cô từng mơ ư?? Bây giờ tất cả đối với cô đều là những thứ xa xỉ. Cô đã từng vui sướng, hào hứng đi học tiếng Hàn để chuẩn bị đến với thiên đường của riêng mình nhưng có vẻ như ông trời không thương cô, trước ngày chuyến bay khởi hành cô phải nhập viện. Bác sĩ nói đó là 1 căn bệnh lạ, triệu chứng thì khá giống bệnh tim đấy nhưng chính xác là bệnh gì thì cũng chưa rõ, chỉ biết rằng có thể cô sẽ phải uống loại thuốc hộ trợ gì gì đó cả đời. Haha, cái hoàn cảnh nhà cô lo cho cô đi Hàn đã quá khó khăn rồi bây giờ lại thêm tiền thuốc thang cả chục…
Chương 4: Bé Su không Sờ Quẹc đâu !!
Khi Ta Có NhauTác giả: Nguyễn Hoàng Thùy Trang" Choang!! " Tiếng vỡ chói tai phát ra từ căn phòng nhỏ phía cuối hành lang. Trong căn phòng đó, hình ảnh 1 cô gái với mái tóc rối bù xù, đôi bàn tay run run đang bò từng bước trên nền nhà nhặt từng viên thuốc trắng bỏ vào miệng khiến không ít người trong gia đình này phải quặn lòng. Nguyễn Lê Bảo Ngọc ( BN) cô chính là cô gái khổ sở kia. Vì căn bệnh quái ác đó mà bao nhiêu ước mơ của cô phải vứt bỏ. Đi chu du thiên hạ ư?? Đến với xứ sở kim chi mà cô từng mơ ư?? Bây giờ tất cả đối với cô đều là những thứ xa xỉ. Cô đã từng vui sướng, hào hứng đi học tiếng Hàn để chuẩn bị đến với thiên đường của riêng mình nhưng có vẻ như ông trời không thương cô, trước ngày chuyến bay khởi hành cô phải nhập viện. Bác sĩ nói đó là 1 căn bệnh lạ, triệu chứng thì khá giống bệnh tim đấy nhưng chính xác là bệnh gì thì cũng chưa rõ, chỉ biết rằng có thể cô sẽ phải uống loại thuốc hộ trợ gì gì đó cả đời. Haha, cái hoàn cảnh nhà cô lo cho cô đi Hàn đã quá khó khăn rồi bây giờ lại thêm tiền thuốc thang cả chục… Thời gian cứ thế mà trôi nhanh như chó chạy qua đồng để rồi hôm nay cô phải chuẩn bị đồ lên Hà Nội, sống ở căn hộ riêng. Nói là căn hộ cho oai thôi chứ thực cmn tế thì nhỏ xíu à, 2 phòng ngủ kèm phòng vệ sinh, 1 phòng bếp, 1 phòng khách là hết rồi. Cũng chẳng cần nhiều đâu, vì cô chỉ ở đây những lúc quay phim thôi còn không thì về ở với nhị vị phụ huynh cho tình cảm gia đình nó đi lên chứ!Dọn đồ xong xuôi, ăn uống cực qua loa đại khái, cô bò lên giường bật ti vi, mắt c*m v** màn hình điện thoại ( au: bộ thừa điện hả bà?)“ Có báo nói về bộ phim mình chuẩn bị casting?? “Nghĩ xong cô bấm vào luôn. Đọc chăm chú lắm, đến cái đoạn “ đoàn phim sẽ thực hiện những cảnh quay lãng mạn ở cả Việt Nam và Hàn Quốc “ á, cô phởn cực độ luôn. Là sang đất nước cô từng mơ đó, là Hàn Quốc, Hàn Quốc đó! Trời ạ, cô điên lên vì sung sướng mất thôi. Ý chí hiện tại của cô cao lắm, chọc thủng mái nhà luôn rồi kìa!Chợp mắt được 1 lúc, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mất mọe nó cái giấc ngủ đáng giá ngàn vàng cô hét lên không cần biết người đó là ai, nam hay nữ, già hay trẻ:BN:DỞ NGƯỜI À? HAY DÂY THẦN KINH CHẠM VÀO NHAU RỒI? BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ CÒN GỌI HẢ??????Đầu dây bên kia là 1 cái giọng chanh chua chẳng kém cạnh:HB: CON BÉT PHỜ REN CỦA MÀY ĐÂYYYYY.... LÀM GÌ MÀ GẮT LÊN NHƯ CON KHÙNG THẾ HẢAA???Cô đặt tay lên đầu ngao ngán, sao cô có thể chơi với con nhỏ Hải Băng điên dở này mấy năm rồi cơ chứ. Phải nói là héo khô lời, oxi hóa lời.BN: Nói mau, có chuyện gì?HB: Thì gọi chúc mày casting suôn sẻ thôi. Tại tao sợ mai dậy không kịp để chúc mày! - Hâm dở cơ mờ cưng nắm
Thời gian cứ thế mà trôi nhanh như chó chạy qua đồng để rồi hôm nay cô phải chuẩn bị đồ lên Hà Nội, sống ở căn hộ riêng. Nói là căn hộ cho oai thôi chứ thực cmn tế thì nhỏ xíu à, 2 phòng ngủ kèm phòng vệ sinh, 1 phòng bếp, 1 phòng khách là hết rồi. Cũng chẳng cần nhiều đâu, vì cô chỉ ở đây những lúc quay phim thôi còn không thì về ở với nhị vị phụ huynh cho tình cảm gia đình nó đi lên chứ!
Dọn đồ xong xuôi, ăn uống cực qua loa đại khái, cô bò lên giường bật ti vi, mắt c*m v** màn hình điện thoại ( au: bộ thừa điện hả bà?)
“ Có báo nói về bộ phim mình chuẩn bị casting?? “
Nghĩ xong cô bấm vào luôn. Đọc chăm chú lắm, đến cái đoạn “ đoàn phim sẽ thực hiện những cảnh quay lãng mạn ở cả Việt Nam và Hàn Quốc “ á, cô phởn cực độ luôn. Là sang đất nước cô từng mơ đó, là Hàn Quốc, Hàn Quốc đó! Trời ạ, cô điên lên vì sung sướng mất thôi. Ý chí hiện tại của cô cao lắm, chọc thủng mái nhà luôn rồi kìa!
Chợp mắt được 1 lúc, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mất mọe nó cái giấc ngủ đáng giá ngàn vàng cô hét lên không cần biết người đó là ai, nam hay nữ, già hay trẻ:
BN:DỞ NGƯỜI À? HAY DÂY THẦN KINH CHẠM VÀO NHAU RỒI? BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ CÒN GỌI HẢ??????
Đầu dây bên kia là 1 cái giọng chanh chua chẳng kém cạnh:
HB: CON BÉT PHỜ REN CỦA MÀY ĐÂYYYYY.... LÀM GÌ MÀ GẮT LÊN NHƯ CON KHÙNG THẾ HẢAA???
Cô đặt tay lên đầu ngao ngán, sao cô có thể chơi với con nhỏ Hải Băng điên dở này mấy năm rồi cơ chứ. Phải nói là héo khô lời, oxi hóa lời.
BN: Nói mau, có chuyện gì?
HB: Thì gọi chúc mày casting suôn sẻ thôi. Tại tao sợ mai dậy không kịp để chúc mày! - Hâm dở cơ mờ cưng nắm
Khi Ta Có NhauTác giả: Nguyễn Hoàng Thùy Trang" Choang!! " Tiếng vỡ chói tai phát ra từ căn phòng nhỏ phía cuối hành lang. Trong căn phòng đó, hình ảnh 1 cô gái với mái tóc rối bù xù, đôi bàn tay run run đang bò từng bước trên nền nhà nhặt từng viên thuốc trắng bỏ vào miệng khiến không ít người trong gia đình này phải quặn lòng. Nguyễn Lê Bảo Ngọc ( BN) cô chính là cô gái khổ sở kia. Vì căn bệnh quái ác đó mà bao nhiêu ước mơ của cô phải vứt bỏ. Đi chu du thiên hạ ư?? Đến với xứ sở kim chi mà cô từng mơ ư?? Bây giờ tất cả đối với cô đều là những thứ xa xỉ. Cô đã từng vui sướng, hào hứng đi học tiếng Hàn để chuẩn bị đến với thiên đường của riêng mình nhưng có vẻ như ông trời không thương cô, trước ngày chuyến bay khởi hành cô phải nhập viện. Bác sĩ nói đó là 1 căn bệnh lạ, triệu chứng thì khá giống bệnh tim đấy nhưng chính xác là bệnh gì thì cũng chưa rõ, chỉ biết rằng có thể cô sẽ phải uống loại thuốc hộ trợ gì gì đó cả đời. Haha, cái hoàn cảnh nhà cô lo cho cô đi Hàn đã quá khó khăn rồi bây giờ lại thêm tiền thuốc thang cả chục… Thời gian cứ thế mà trôi nhanh như chó chạy qua đồng để rồi hôm nay cô phải chuẩn bị đồ lên Hà Nội, sống ở căn hộ riêng. Nói là căn hộ cho oai thôi chứ thực cmn tế thì nhỏ xíu à, 2 phòng ngủ kèm phòng vệ sinh, 1 phòng bếp, 1 phòng khách là hết rồi. Cũng chẳng cần nhiều đâu, vì cô chỉ ở đây những lúc quay phim thôi còn không thì về ở với nhị vị phụ huynh cho tình cảm gia đình nó đi lên chứ!Dọn đồ xong xuôi, ăn uống cực qua loa đại khái, cô bò lên giường bật ti vi, mắt c*m v** màn hình điện thoại ( au: bộ thừa điện hả bà?)“ Có báo nói về bộ phim mình chuẩn bị casting?? “Nghĩ xong cô bấm vào luôn. Đọc chăm chú lắm, đến cái đoạn “ đoàn phim sẽ thực hiện những cảnh quay lãng mạn ở cả Việt Nam và Hàn Quốc “ á, cô phởn cực độ luôn. Là sang đất nước cô từng mơ đó, là Hàn Quốc, Hàn Quốc đó! Trời ạ, cô điên lên vì sung sướng mất thôi. Ý chí hiện tại của cô cao lắm, chọc thủng mái nhà luôn rồi kìa!Chợp mắt được 1 lúc, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mất mọe nó cái giấc ngủ đáng giá ngàn vàng cô hét lên không cần biết người đó là ai, nam hay nữ, già hay trẻ:BN:DỞ NGƯỜI À? HAY DÂY THẦN KINH CHẠM VÀO NHAU RỒI? BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG MÀ CÒN GỌI HẢ??????Đầu dây bên kia là 1 cái giọng chanh chua chẳng kém cạnh:HB: CON BÉT PHỜ REN CỦA MÀY ĐÂYYYYY.... LÀM GÌ MÀ GẮT LÊN NHƯ CON KHÙNG THẾ HẢAA???Cô đặt tay lên đầu ngao ngán, sao cô có thể chơi với con nhỏ Hải Băng điên dở này mấy năm rồi cơ chứ. Phải nói là héo khô lời, oxi hóa lời.BN: Nói mau, có chuyện gì?HB: Thì gọi chúc mày casting suôn sẻ thôi. Tại tao sợ mai dậy không kịp để chúc mày! - Hâm dở cơ mờ cưng nắm