Cuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của…
Chương 11: Lễ kỉ niệm
Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?Tác giả: Nguyệt Tử LạcCuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của… Cuối cùng ngày đó cũng đến, lễ kỉ niệm trường mà mọi người mong chờ. Một ngày đẹp trời,nắng trải dài trên sân trường trong sự hối hả và đông vui. Tâm hồn nó cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Sau khi dựng lều mọi người về nhà chuẩn bị đồ. Chỉ còn mình nó ở lại canh chừng. Vì là lớp trưởng nó lúc nào cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ. Không gian như rộng ra tĩnh lặng và đơn độc vô cùng khi ở một mình.Rảo bước khắp nơi tìm kiếm một điều gì đó thú vị. Nó lon ton lại gần thảm hoa oải hương trải dài. Khẽ mân mê cành hoa nhỏ trên tay, thật mong manh và yếu ớt. Trái tim nó nhói lên chẳng biết vì điều gì, đôi mắt nó thẫn thờ nhìn ngắm loài hoa nó yêu thích. Loài hoa mang sắc tím thủy chung...----vạch ngăn cách thời gian----- Trời ơi cậu dễ thương quá đó Kiều Ân. cô ôm mặt ánh mắt đầy ngưỡng mộ.- Cái gì, tìm cho tớ bộ đồ khác. Lẹ lên. Nó liếc ánh mắt sắc bén nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.- Cậu dễ thương thật mà. Cô tươi cười.- Không có dễ thương gì hết á. Nó giận dữ.Thật ra mọi chuyện đầu đuôi là thế này.Mọi người quyết định mở quán cafe hóa trang. Nhưng mà thế éo nào lại đưa cho nó mặc bộ đồ hầu gái theo kiểu moe moe này... còn bảo nó tết tóc hai bím mới chết chứ. Và người lên âm mưu này chính là cô bạn thân chí cốt của nó.- Sao cậu tìm ra chưa? Nó chống nạnh trừng mắt hỏi.- Kiều Ân cho tui xin lỗi mà, nhưng giờ hết đồ rồi tui chỉ may đủ cho tất cả mọi người thôi. Cậu cũng biết mà. Cô nhìn nó ánh mắt thành khẩn.- Thật sự không còn à. Nó ngồi xuống.- Không có.- Thôi thì tớ đành chịu. Cậu liệu mà bồi thường cho tớ.Nó bước ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của mọi người. Cũng phải thôi trước giờ kiểu này đâu phải tính cách của nó. Mọi người thấy lạ là đúng rồi. Vài giây hắn ngây người, nó như lột xác thành một người khác. Đáng yêu vô cùng, chợt hắn có một cảm giác bất an.- Ồ là Kiều Ân đó sao anh không nhận ra luôn đó. Tiếng anh trầm trầm vang lên sau đám đông.Nó chạy sang mỉm cười chào anh.- Lớp em mở quán cafe à?- Vâng ạ.- Anh cần em điền một số giấy tờ cho việc giới thiệu về lớp giờ thì theo anh.- Ờ... vâng.Anh cầm tay nó đi giữa bao nhiêu người. Mặt nó đỏ lên nhìn cưng cực kì. Anh nhìn nó mỉm cười thích thú với biểu cảm vô cùng dễ thương ấy.Hắn nhìn theo. Tay nắm chặt sát khí tỏa ra khắp nơi. Vơ ngay lon nước trên bàn, một hơi uống cạn. Bóp lon nước vô tội méo mó rồi quăng vào thùng rác. Hắn bước đi...----- Hết chương 11----
Cuối cùng ngày đó cũng đến, lễ kỉ niệm trường mà mọi người mong chờ. Một ngày đẹp trời,nắng trải dài trên sân trường trong sự hối hả và đông vui. Tâm hồn nó cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Sau khi dựng lều mọi người về nhà chuẩn bị đồ. Chỉ còn mình nó ở lại canh chừng. Vì là lớp trưởng nó lúc nào cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ. Không gian như rộng ra tĩnh lặng và đơn độc vô cùng khi ở một mình.
Rảo bước khắp nơi tìm kiếm một điều gì đó thú vị. Nó lon ton lại gần thảm hoa oải hương trải dài. Khẽ mân mê cành hoa nhỏ trên tay, thật mong manh và yếu ớt. Trái tim nó nhói lên chẳng biết vì điều gì, đôi mắt nó thẫn thờ nhìn ngắm loài hoa nó yêu thích. Loài hoa mang sắc tím thủy chung...
----vạch ngăn cách thời gian----
- Trời ơi cậu dễ thương quá đó Kiều Ân. cô ôm mặt ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
- Cái gì, tìm cho tớ bộ đồ khác. Lẹ lên. Nó liếc ánh mắt sắc bén nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Cậu dễ thương thật mà. Cô tươi cười.
- Không có dễ thương gì hết á. Nó giận dữ.
Thật ra mọi chuyện đầu đuôi là thế này.
Mọi người quyết định mở quán cafe hóa trang. Nhưng mà thế éo nào lại đưa cho nó mặc bộ đồ hầu gái theo kiểu moe moe này... còn bảo nó tết tóc hai bím mới chết chứ. Và người lên âm mưu này chính là cô bạn thân chí cốt của nó.
- Sao cậu tìm ra chưa? Nó chống nạnh trừng mắt hỏi.
- Kiều Ân cho tui xin lỗi mà, nhưng giờ hết đồ rồi tui chỉ may đủ cho tất cả mọi người thôi. Cậu cũng biết mà. Cô nhìn nó ánh mắt thành khẩn.
- Thật sự không còn à. Nó ngồi xuống.
- Không có.
- Thôi thì tớ đành chịu. Cậu liệu mà bồi thường cho tớ.
Nó bước ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của mọi người. Cũng phải thôi trước giờ kiểu này đâu phải tính cách của nó. Mọi người thấy lạ là đúng rồi. Vài giây hắn ngây người, nó như lột xác thành một người khác. Đáng yêu vô cùng, chợt hắn có một cảm giác bất an.
- Ồ là Kiều Ân đó sao anh không nhận ra luôn đó. Tiếng anh trầm trầm vang lên sau đám đông.
Nó chạy sang mỉm cười chào anh.
- Lớp em mở quán cafe à?
- Vâng ạ.
- Anh cần em điền một số giấy tờ cho việc giới thiệu về lớp giờ thì theo anh.
- Ờ... vâng.
Anh cầm tay nó đi giữa bao nhiêu người. Mặt nó đỏ lên nhìn cưng cực kì. Anh nhìn nó mỉm cười thích thú với biểu cảm vô cùng dễ thương ấy.
Hắn nhìn theo. Tay nắm chặt sát khí tỏa ra khắp nơi. Vơ ngay lon nước trên bàn, một hơi uống cạn. Bóp lon nước vô tội méo mó rồi quăng vào thùng rác. Hắn bước đi...
----- Hết chương 11----
Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?Tác giả: Nguyệt Tử LạcCuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của… Cuối cùng ngày đó cũng đến, lễ kỉ niệm trường mà mọi người mong chờ. Một ngày đẹp trời,nắng trải dài trên sân trường trong sự hối hả và đông vui. Tâm hồn nó cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Sau khi dựng lều mọi người về nhà chuẩn bị đồ. Chỉ còn mình nó ở lại canh chừng. Vì là lớp trưởng nó lúc nào cũng phải chuẩn bị trước mọi thứ. Không gian như rộng ra tĩnh lặng và đơn độc vô cùng khi ở một mình.Rảo bước khắp nơi tìm kiếm một điều gì đó thú vị. Nó lon ton lại gần thảm hoa oải hương trải dài. Khẽ mân mê cành hoa nhỏ trên tay, thật mong manh và yếu ớt. Trái tim nó nhói lên chẳng biết vì điều gì, đôi mắt nó thẫn thờ nhìn ngắm loài hoa nó yêu thích. Loài hoa mang sắc tím thủy chung...----vạch ngăn cách thời gian----- Trời ơi cậu dễ thương quá đó Kiều Ân. cô ôm mặt ánh mắt đầy ngưỡng mộ.- Cái gì, tìm cho tớ bộ đồ khác. Lẹ lên. Nó liếc ánh mắt sắc bén nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.- Cậu dễ thương thật mà. Cô tươi cười.- Không có dễ thương gì hết á. Nó giận dữ.Thật ra mọi chuyện đầu đuôi là thế này.Mọi người quyết định mở quán cafe hóa trang. Nhưng mà thế éo nào lại đưa cho nó mặc bộ đồ hầu gái theo kiểu moe moe này... còn bảo nó tết tóc hai bím mới chết chứ. Và người lên âm mưu này chính là cô bạn thân chí cốt của nó.- Sao cậu tìm ra chưa? Nó chống nạnh trừng mắt hỏi.- Kiều Ân cho tui xin lỗi mà, nhưng giờ hết đồ rồi tui chỉ may đủ cho tất cả mọi người thôi. Cậu cũng biết mà. Cô nhìn nó ánh mắt thành khẩn.- Thật sự không còn à. Nó ngồi xuống.- Không có.- Thôi thì tớ đành chịu. Cậu liệu mà bồi thường cho tớ.Nó bước ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của mọi người. Cũng phải thôi trước giờ kiểu này đâu phải tính cách của nó. Mọi người thấy lạ là đúng rồi. Vài giây hắn ngây người, nó như lột xác thành một người khác. Đáng yêu vô cùng, chợt hắn có một cảm giác bất an.- Ồ là Kiều Ân đó sao anh không nhận ra luôn đó. Tiếng anh trầm trầm vang lên sau đám đông.Nó chạy sang mỉm cười chào anh.- Lớp em mở quán cafe à?- Vâng ạ.- Anh cần em điền một số giấy tờ cho việc giới thiệu về lớp giờ thì theo anh.- Ờ... vâng.Anh cầm tay nó đi giữa bao nhiêu người. Mặt nó đỏ lên nhìn cưng cực kì. Anh nhìn nó mỉm cười thích thú với biểu cảm vô cùng dễ thương ấy.Hắn nhìn theo. Tay nắm chặt sát khí tỏa ra khắp nơi. Vơ ngay lon nước trên bàn, một hơi uống cạn. Bóp lon nước vô tội méo mó rồi quăng vào thùng rác. Hắn bước đi...----- Hết chương 11----