Cuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của…
Chương 15: Giáng Sinh
Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?Tác giả: Nguyệt Tử LạcCuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của… Hôm sau:. Nó quyết định tránh mặt anh một thời gian. Sắp đến kì thi, nó không muốn duy nghĩ quá nhiều. Vả lại cứ nhắc đến là nó lại rối lên. Và có lẽ anh cũng biết nên không cố gắng gặp nó nữa.Mùa đông đến. Và trôi đi rất nhanhNó bước vào kỳ thi học kì, với sức học của nó thì chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ tội cho mấy đứa bạn, nhất là cô. Suốt ngày ôm nó than trời than đất, cũng đúng đề cũng khó thật.- Ân ơi làm sao đây! Tui xuống học sinh trung bình mất. Hu hu.Cô nước mắt lưng tròng ôm lấy tay nó than thở tiếp- Thôi thôi còn kì hai nữa. Đừng lo tui sang nhà chơi rồi cứu bà nha.Nó cười xoa xoa đầu con bạn. Kể cũng thương thể nào về cô cũng bị mẹ mắng cho xem, nó mà sang chơi chắc mẹ cô sẽ bớt la rầy hơn.- Tụi bây ơi! Một tên bạn nhanh nhẩu là lên.- Gì men? Cả đám đáp lại.- Hôm nay là ngày mấy rồi biết không?Men ấy hỏi tiếp.- 20/ 12. Cả lớp đồng thanh.- Vậy sắp đến ngày gì?Men ấy hét lên- Giáng sinh. Tụi bạn nó đập bàn rầm rầm. Mấy đứa ấy vui lắm đây.Vừa lúc đó cô chủ nhiệm đi vào. Đôi mắt cô rực lửa. Thôi rồi cô giận rồi đây. Cả bọn nuốt nước bọt, nhìn cô.- Đám tụi bây học không lo học suốt ngày chơi bời, lêu lỏng.- Cô ơi thi xong rồi mà cô. Một đứa nói.- Điểm thi thì thấp không thấy mặt đâu mà chơi với bời.- Cô!Cả đám đồng thanh.- Không có chơi gì cả.- Cô các bạn thi xong rồi. Cô cũng nên cho các bạn giải tỏa chút, để kì hai còn có tinh thần học tập nha cô.Đó là Vy cô bạn mới chuyển đến. Cô ấy học cũng khá.- Đúng rồi cô. hắn cũng nhanh nhẩu.Nó, và nhỏ nhìn sang hắn nhủ thầm " cũng nhanh thật ".- Cô giáo suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu thở dài.Nó lâng lâng suy nghĩ về những ngày tháng sắp đến. Còn cả anh nó không thể trốn mãi được.Mùa Đông...Hà Nội lạnh lắm-------------Hết chương 15 ----------
Hôm sau:
. Nó quyết định tránh mặt anh một thời gian. Sắp đến kì thi, nó không muốn duy nghĩ quá nhiều. Vả lại cứ nhắc đến là nó lại rối lên. Và có lẽ anh cũng biết nên không cố gắng gặp nó nữa.
Mùa đông đến. Và trôi đi rất nhanh
Nó bước vào kỳ thi học kì, với sức học của nó thì chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ tội cho mấy đứa bạn, nhất là cô. Suốt ngày ôm nó than trời than đất, cũng đúng đề cũng khó thật.
- Ân ơi làm sao đây! Tui xuống học sinh trung bình mất. Hu hu.
Cô nước mắt lưng tròng ôm lấy tay nó than thở tiếp
- Thôi thôi còn kì hai nữa. Đừng lo tui sang nhà chơi rồi cứu bà nha.
Nó cười xoa xoa đầu con bạn. Kể cũng thương thể nào về cô cũng bị mẹ mắng cho xem, nó mà sang chơi chắc mẹ cô sẽ bớt la rầy hơn.
- Tụi bây ơi! Một tên bạn nhanh nhẩu là lên.
- Gì men? Cả đám đáp lại.
- Hôm nay là ngày mấy rồi biết không?
Men ấy hỏi tiếp.
- 20/ 12. Cả lớp đồng thanh.
- Vậy sắp đến ngày gì?
Men ấy hét lên
- Giáng sinh. Tụi bạn nó đập bàn rầm rầm. Mấy đứa ấy vui lắm đây.
Vừa lúc đó cô chủ nhiệm đi vào. Đôi mắt cô rực lửa. Thôi rồi cô giận rồi đây. Cả bọn nuốt nước bọt, nhìn cô.
- Đám tụi bây học không lo học suốt ngày chơi bời, lêu lỏng.
- Cô ơi thi xong rồi mà cô. Một đứa nói.
- Điểm thi thì thấp không thấy mặt đâu mà chơi với bời.
- Cô!
Cả đám đồng thanh.
- Không có chơi gì cả.
- Cô các bạn thi xong rồi. Cô cũng nên cho các bạn giải tỏa chút, để kì hai còn có tinh thần học tập nha cô.
Đó là Vy cô bạn mới chuyển đến. Cô ấy học cũng khá.
- Đúng rồi cô. hắn cũng nhanh nhẩu.
Nó, và nhỏ nhìn sang hắn nhủ thầm " cũng nhanh thật ".
- Cô giáo suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu thở dài.
Nó lâng lâng suy nghĩ về những ngày tháng sắp đến. Còn cả anh nó không thể trốn mãi được.
Mùa Đông...Hà Nội lạnh lắm
-------------Hết chương 15 ----------
Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?Tác giả: Nguyệt Tử LạcCuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của… Hôm sau:. Nó quyết định tránh mặt anh một thời gian. Sắp đến kì thi, nó không muốn duy nghĩ quá nhiều. Vả lại cứ nhắc đến là nó lại rối lên. Và có lẽ anh cũng biết nên không cố gắng gặp nó nữa.Mùa đông đến. Và trôi đi rất nhanhNó bước vào kỳ thi học kì, với sức học của nó thì chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ tội cho mấy đứa bạn, nhất là cô. Suốt ngày ôm nó than trời than đất, cũng đúng đề cũng khó thật.- Ân ơi làm sao đây! Tui xuống học sinh trung bình mất. Hu hu.Cô nước mắt lưng tròng ôm lấy tay nó than thở tiếp- Thôi thôi còn kì hai nữa. Đừng lo tui sang nhà chơi rồi cứu bà nha.Nó cười xoa xoa đầu con bạn. Kể cũng thương thể nào về cô cũng bị mẹ mắng cho xem, nó mà sang chơi chắc mẹ cô sẽ bớt la rầy hơn.- Tụi bây ơi! Một tên bạn nhanh nhẩu là lên.- Gì men? Cả đám đáp lại.- Hôm nay là ngày mấy rồi biết không?Men ấy hỏi tiếp.- 20/ 12. Cả lớp đồng thanh.- Vậy sắp đến ngày gì?Men ấy hét lên- Giáng sinh. Tụi bạn nó đập bàn rầm rầm. Mấy đứa ấy vui lắm đây.Vừa lúc đó cô chủ nhiệm đi vào. Đôi mắt cô rực lửa. Thôi rồi cô giận rồi đây. Cả bọn nuốt nước bọt, nhìn cô.- Đám tụi bây học không lo học suốt ngày chơi bời, lêu lỏng.- Cô ơi thi xong rồi mà cô. Một đứa nói.- Điểm thi thì thấp không thấy mặt đâu mà chơi với bời.- Cô!Cả đám đồng thanh.- Không có chơi gì cả.- Cô các bạn thi xong rồi. Cô cũng nên cho các bạn giải tỏa chút, để kì hai còn có tinh thần học tập nha cô.Đó là Vy cô bạn mới chuyển đến. Cô ấy học cũng khá.- Đúng rồi cô. hắn cũng nhanh nhẩu.Nó, và nhỏ nhìn sang hắn nhủ thầm " cũng nhanh thật ".- Cô giáo suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu thở dài.Nó lâng lâng suy nghĩ về những ngày tháng sắp đến. Còn cả anh nó không thể trốn mãi được.Mùa Đông...Hà Nội lạnh lắm-------------Hết chương 15 ----------